Đối với chuyện Tiêu Cửu Uyên có tin nàng hay không, Vân Thiên Vũ thật sự không nắm chắc. Không biết trước, trong lòng rốt cuộc có chút khiếp đảm, nàng sợ Tiêu Cửu Uyên giống như lúc trước một lần không tín nhiệm nàng, làm hại nàng.
Vậy thì nàng nhất định sẽ rất buồn.
Nhưng Vân Thiên Vũ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định đi gặp Tiêu Cửu Uyên.
Nàng biết trước mắt trong lòng Tiêu Cửu Uyên có khúc mắc, hắn tưởng lúc trước nàng kiếp trước cố ý không tới, cố ý quên hắn, nhưng lại không biết, thật ra hoàn toàn không phải nàng cố ý, mà là bị người khác hạ độc.
Vân Thiên Vũ nghĩ, kiên định kéo cửa ra, đi ra ngoài, nàng muốn thay bản thần mình của kiếp trước hoàn thành công việc, nếu nàng còn sống, nàng nhất định sẽ làm như vậy.
Ngoài cửa, Diệp Gia đang đang chờ, những người khác đều đi ngủ rồi.
Bởi vì Tiểu Linh Đang cùng đám người Hoạ Mi trông cả một đêm, đều có chút mệt, Diệp Gia liền cho bọn họ đi ngủ.
“Vũ Mao, sao sắc mặt muội khó coi như vậy?”
“Muội muốn đi Ly thân vương phủ một chuyến, tỷ giúp muội sắp xếp một chiếc xe ngựa…”
“Đi Ly thân vương phủ…”
Vũ Mao mới vừa từ hôn với Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên, hiện tại Ly thân vương gia hẳn là rất phẫn nộ mới đúng, nàng lại đi Ly thân vương phủ, không phải khiến người ta ngờ vực sao?
Diệp Gia có chút lo lắng: “Vũ Mao, hiện tại qua đó, có thể bị Ly thân vương gia xử lý không.”
“Muội nợ hắn một chân tướng năm đó.”
Mặc kệ hắn có tin nàng hay không, nàng cũng muốn nói cho hắn biết chuyện năm đó.
Tin hay không là chuyện của hắn, nói hay không là chuyện của nàng.
Diệp Gia nghe xong, lông mày hơi nhíu, nhưng không hề hỏi nhiều, mau chóng đi căn dặn Tiểu Mai cho quản gia sắp xếp một chiếc xe ngựa.
Sau đó hai người ngồi xe ngựa An thân vương phủ đi thẳng đến Ly thân vương phủ.
Lúc này sắc trời không rõ, cả Ly thân vương phủ đều yên tĩnh.
Vân Thiên Vũ cho Diệp Gia đi gõ cửa, cũng chứng tỏ ý đồ, nàng có chuyện quan trọng muốn gặp Tiêu Cửu Uyên.
Người trong Ly thân vương phủ đích lập tức bị kinh động.
Ai cũng ngạc nhiên…
Tiền vương phi tới?
Nàng tới đây làm gì?
Hạ Hỉ mau chóng dẫn người bẩm báo vương gia.
Hắc Diệp lại dẫn người ra cửa lớn nghênh đón, vừa nhìn thấy Vân Thiên Vũ, gã có chút áy náy, thậm chí còn tự trách mình. Nếu không phải bản thân trúng độc của Diệp Tử Yên, có lẽ vương phi và vương gia sẽ không chia tay.
Vương gia cũng sẽ không buồn như vậy.
Đêm qua gã nhìn thấy vương gia uống rượu cả một đêm.
Chưa bao giờ tổn thương, đau buồn như vậy.
Cũng bởi vì vương phi từ hôn.
Hắc Diệu không biết chuyện năm đó của Tiêu Cửu Uyên, cho nên gã nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên khó chịu, liền cho rằng là vì bị Vân Thiên Vũ từ hôn.
Cho nên Hắc Diệu vừa nhìn thấy Vân Thiên Vũ, hốc mắt liền đỏ, lập tức quỳ xuống.
“Linh Nghi quận chúa, cầu xin người đừng tra tấn nhà vương gia chúng ta nữa, sau khi người lui hôn, vương gia rất buồn, đêm qua uống rượu cả một đêm, cho đến khi rạng sáng mới say đến bất tỉnh nhân sự, ngủ mê quá.”
“Lúc trước đều là lỗi của ta, nếu như không phải ta tiết lộ ra ngoài độc của vương gia, thì sẽ không có nhiều chuyện như vậy, nếu người tức giận, cứ trút giận vào ta đi, tuyệt đối đừng làm khó vương gia nhà chúng ta.”
Vân Thiên Vũ không biết nói gì nhìn Hắc Diệu, nàng đến đây chỉ là nói cho vương gia nhà gã biết một chuyện.
Không đáng để khoa trương như vậy.
Hơn nữa Tiêu Cửu Uyên uống say cũng không phải bởi vì nàng từ hôn, mà bởi vì nàng đã quên chuyện năm đó, điều này kích động hắn.
Vân Thiên Vũ nghĩ, nhìn Hắc Diệu nói: “Ta có việc tìm vương gia nhà các ngươi nói chuyện, ngươi khoa trương như vậy làm gì.”
“Quận chúa, người…”
Hắc Diệu vốn định năn nỉ Vân Thiên Vũ cho vương gia nhà mình một cơ hội, vương gia thật sự là một người rất tốt.
Nhưng gã chưa kịp nói, phía sau vang lên một tiếng quát lạnh lùng: “Hỗn xược, gây lộn cái gì…”
Vậy thì nàng nhất định sẽ rất buồn.
Nhưng Vân Thiên Vũ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định đi gặp Tiêu Cửu Uyên.
Nàng biết trước mắt trong lòng Tiêu Cửu Uyên có khúc mắc, hắn tưởng lúc trước nàng kiếp trước cố ý không tới, cố ý quên hắn, nhưng lại không biết, thật ra hoàn toàn không phải nàng cố ý, mà là bị người khác hạ độc.
Vân Thiên Vũ nghĩ, kiên định kéo cửa ra, đi ra ngoài, nàng muốn thay bản thần mình của kiếp trước hoàn thành công việc, nếu nàng còn sống, nàng nhất định sẽ làm như vậy.
Ngoài cửa, Diệp Gia đang đang chờ, những người khác đều đi ngủ rồi.
Bởi vì Tiểu Linh Đang cùng đám người Hoạ Mi trông cả một đêm, đều có chút mệt, Diệp Gia liền cho bọn họ đi ngủ.
“Vũ Mao, sao sắc mặt muội khó coi như vậy?”
“Muội muốn đi Ly thân vương phủ một chuyến, tỷ giúp muội sắp xếp một chiếc xe ngựa…”
“Đi Ly thân vương phủ…”
Vũ Mao mới vừa từ hôn với Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên, hiện tại Ly thân vương gia hẳn là rất phẫn nộ mới đúng, nàng lại đi Ly thân vương phủ, không phải khiến người ta ngờ vực sao?
Diệp Gia có chút lo lắng: “Vũ Mao, hiện tại qua đó, có thể bị Ly thân vương gia xử lý không.”
“Muội nợ hắn một chân tướng năm đó.”
Mặc kệ hắn có tin nàng hay không, nàng cũng muốn nói cho hắn biết chuyện năm đó.
Tin hay không là chuyện của hắn, nói hay không là chuyện của nàng.
Diệp Gia nghe xong, lông mày hơi nhíu, nhưng không hề hỏi nhiều, mau chóng đi căn dặn Tiểu Mai cho quản gia sắp xếp một chiếc xe ngựa.
Sau đó hai người ngồi xe ngựa An thân vương phủ đi thẳng đến Ly thân vương phủ.
Lúc này sắc trời không rõ, cả Ly thân vương phủ đều yên tĩnh.
Vân Thiên Vũ cho Diệp Gia đi gõ cửa, cũng chứng tỏ ý đồ, nàng có chuyện quan trọng muốn gặp Tiêu Cửu Uyên.
Người trong Ly thân vương phủ đích lập tức bị kinh động.
Ai cũng ngạc nhiên…
Tiền vương phi tới?
Nàng tới đây làm gì?
Hạ Hỉ mau chóng dẫn người bẩm báo vương gia.
Hắc Diệp lại dẫn người ra cửa lớn nghênh đón, vừa nhìn thấy Vân Thiên Vũ, gã có chút áy náy, thậm chí còn tự trách mình. Nếu không phải bản thân trúng độc của Diệp Tử Yên, có lẽ vương phi và vương gia sẽ không chia tay.
Vương gia cũng sẽ không buồn như vậy.
Đêm qua gã nhìn thấy vương gia uống rượu cả một đêm.
Chưa bao giờ tổn thương, đau buồn như vậy.
Cũng bởi vì vương phi từ hôn.
Hắc Diệu không biết chuyện năm đó của Tiêu Cửu Uyên, cho nên gã nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên khó chịu, liền cho rằng là vì bị Vân Thiên Vũ từ hôn.
Cho nên Hắc Diệu vừa nhìn thấy Vân Thiên Vũ, hốc mắt liền đỏ, lập tức quỳ xuống.
“Linh Nghi quận chúa, cầu xin người đừng tra tấn nhà vương gia chúng ta nữa, sau khi người lui hôn, vương gia rất buồn, đêm qua uống rượu cả một đêm, cho đến khi rạng sáng mới say đến bất tỉnh nhân sự, ngủ mê quá.”
“Lúc trước đều là lỗi của ta, nếu như không phải ta tiết lộ ra ngoài độc của vương gia, thì sẽ không có nhiều chuyện như vậy, nếu người tức giận, cứ trút giận vào ta đi, tuyệt đối đừng làm khó vương gia nhà chúng ta.”
Vân Thiên Vũ không biết nói gì nhìn Hắc Diệu, nàng đến đây chỉ là nói cho vương gia nhà gã biết một chuyện.
Không đáng để khoa trương như vậy.
Hơn nữa Tiêu Cửu Uyên uống say cũng không phải bởi vì nàng từ hôn, mà bởi vì nàng đã quên chuyện năm đó, điều này kích động hắn.
Vân Thiên Vũ nghĩ, nhìn Hắc Diệu nói: “Ta có việc tìm vương gia nhà các ngươi nói chuyện, ngươi khoa trương như vậy làm gì.”
“Quận chúa, người…”
Hắc Diệu vốn định năn nỉ Vân Thiên Vũ cho vương gia nhà mình một cơ hội, vương gia thật sự là một người rất tốt.
Nhưng gã chưa kịp nói, phía sau vang lên một tiếng quát lạnh lùng: “Hỗn xược, gây lộn cái gì…”