Editor: LaOngDao142
Phượng Vô Nhai giơ tay lên một đạo linh khí màu tím tràn ngập, uy áp cường đại kia ép tới Vân Hách hơi thở cũng không đều, sắc mặt cứng ngắc.
Mà tay Phượng Vô Nhai giơ lên, linh lực từ bàn tay ở trên trời giáng xuống, ầm ầm ầm trút xuống, trực tiếp đánh Vân Hách vào trong đất bùn.
Vân Hách thật lâu nhúc nhích không được, Phượng Vô Nhai lại vung tay lên, trực tiếp đem hắn từ trong hố sâu ra ngoài, sau đó ở giữa không trung quơ quơ, tiện tay ném một cái, Vân Hách lần nữa mạnh mẽ ngã trên đất.
Vân Hách hoàn toàn không có chút năng lực phản kháng, hắn tuyệt vọng cầu khẩn: "Đừng giết ta, đừng giết ta."
Đáng tiếc Phượng Vô Nhai người này xưa nay tính tình thất thường, lúc nào sẽ nghe theo lời của người khác.
Nghe được Vân Hách nói xong, hắn ngược lại thay đổi suy nghĩ, giơ tay lên lần nữa đem Vân Hách từ trên đất lên, sau đó hung hăng đập xuống mặt đất, trong chốc lát, lại đập xuống đất.
Hắn giống hư đang chơi một trò chơi đập người, mà Vân Hách đã bị đập đến đầu óc mơ hồ, đến chết hắn cũng không thể nhắm mắt lại.
Tại sao, tại sao phải như vậy a, hắn cho rằng mình khi còn sống rất huy hoàng, là con đường cường giả, nhưng tại sao cuối cùng bị chết một cách hèn mọn như thế, vậy mà cứ bị người đập cho đến chết.
Không, hắn không cam lòng, hắn không cam lòng, nhưng không cam tâm đi nữa, hắn cũng bị Phượng Vô Nhai chơi đùa đến chết.
Một mặt khác Tiêu Cửu Uyên mắt thấy Phượng Vô Nhai vừa ra tay liền giải quyết hết hai người, sắc mặt không nói ra được khó coi, lần này hắn trực tiếp oanh một tiếng bày một đại trận ra ngoài, đại trận xoay quanh mấy người bên trong Tử Trúc Hiên.
Mấy người kia muốn chạy trốn, đáng tiếc lại bị linh lực màu lam của Tiêu Cửu Uyên bao phủ, bọn họ căn bản không thể động đậy, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn đại trận từ trên trời giáng xuống, hung hăng nện xuống bọn họ.
Trong nháy mắt mấy cường giả bị đại trận đánh đến huyết nhục mơ hồ.
Không chỉ như thế, bởi vì đại trận trận hình khổng lồ, linh lực cường đại dao động, bên trong Tử Trúc Hiên, một trận lay động, Tiêu Cửu Uyên khoát tay thu hồi đại trận, nếu như còn không thu, chỉ sợ bên trong Tử Trúc Hiên đều bị lật ngược.
Vân Thiên Vũ ở trong phòng, nhanh chóng mặc y phục đi ra, nghiêng người dựa vào cạnh cửa nhìn hai người trong sân.
Một đỏ một đen, tạo nên sự chênh lệch rõ rệt.
Hai người không cam lòng đối địch.
Chẳng qua là bên trong viện, khắp nơi đều bừa bộn, giống như chiến trường.
Vân Thiên Vũ thấy thế đầu đau không dứt, không nhịn được nhìn hai người bên ngoài: "Các ngươi có không phải nên đi rồi?"
Phượng Vô Nhai híp lại mắt hoa đào mâu nói với Vân Thiên Vũ: "Ngươi nữ nhân này, ta thay ngươi giải quyết buồn phiền ở nhà, ngươi phải hảo hảo nói tiếng cám ơn a."
"Ha ha, ta cũng rất muốn tạ ơn, nhưng các phá hỏng toàn bộ tiểu viện của ta, điều này chẳng phải đã đánh đổi sao rồi?"
Vân Thiên Vũ sau khi nói xong nhìn về Tử Trúc Hiên, lúc này mấy đạo bóng dáng chạy nhanh tới đây.
Chính là Tiểu Linh Đang cùng Họa Mi còn có Diệp Gia.
Lúc trước bởi vì Phượng Vô Nhai cùng Tiêu Cửu Uyên uy áp linh lực quá lớn, các nàng mặc dù nghe được động tĩnh, lại bị uy áp áp chế, một chút cũng không nhúc nhích được, đợi đến khi Phượng Vô Nhai cùng Tiêu Cửu Uyên thu uy áp, nhóm người Tiểu Linh Đang mới chạy tới được.
Phượng Vô Nhai vừa nhìn thấy muội muội, lập tức hồng y chợt lóe, phiêu nhiên mà đi.
Lúc này Tiểu Linh Đang và Họa Mi còn có Diệp Gia chạy vội tới trước tiểu viện. Vừa nhìn thấy phía trước vô cùng bừa bãi lộn xộn, mọi người không khỏi kinh hãi kêu lên.
"A, chuyện gì xảy ra?"
"Ly thân vương gia tại sao lại ở đây."
"Chủ tử, hắn giết người, hắn giết người."
Điêu Gia cùng Tiểu Anh hai người chạy như bay đến Vân Thiên Vũ.
Tiêu Cửu Uyên vừa nhìn thấy mấy người xuất hiện, liền không có hứng thú ở lại, thân hình vừa động nhẹ nhàng mà rời đi, đồng thời ném xuống một câu: "Bạch Diệu, dẫn người dọn dẹp sạch sẽ nơi này."
Bạch Diệu lên tiếp đáp ứng mang theo mấy người lưu lại.
Phượng Vô Nhai giơ tay lên một đạo linh khí màu tím tràn ngập, uy áp cường đại kia ép tới Vân Hách hơi thở cũng không đều, sắc mặt cứng ngắc.
Mà tay Phượng Vô Nhai giơ lên, linh lực từ bàn tay ở trên trời giáng xuống, ầm ầm ầm trút xuống, trực tiếp đánh Vân Hách vào trong đất bùn.
Vân Hách thật lâu nhúc nhích không được, Phượng Vô Nhai lại vung tay lên, trực tiếp đem hắn từ trong hố sâu ra ngoài, sau đó ở giữa không trung quơ quơ, tiện tay ném một cái, Vân Hách lần nữa mạnh mẽ ngã trên đất.
Vân Hách hoàn toàn không có chút năng lực phản kháng, hắn tuyệt vọng cầu khẩn: "Đừng giết ta, đừng giết ta."
Đáng tiếc Phượng Vô Nhai người này xưa nay tính tình thất thường, lúc nào sẽ nghe theo lời của người khác.
Nghe được Vân Hách nói xong, hắn ngược lại thay đổi suy nghĩ, giơ tay lên lần nữa đem Vân Hách từ trên đất lên, sau đó hung hăng đập xuống mặt đất, trong chốc lát, lại đập xuống đất.
Hắn giống hư đang chơi một trò chơi đập người, mà Vân Hách đã bị đập đến đầu óc mơ hồ, đến chết hắn cũng không thể nhắm mắt lại.
Tại sao, tại sao phải như vậy a, hắn cho rằng mình khi còn sống rất huy hoàng, là con đường cường giả, nhưng tại sao cuối cùng bị chết một cách hèn mọn như thế, vậy mà cứ bị người đập cho đến chết.
Không, hắn không cam lòng, hắn không cam lòng, nhưng không cam tâm đi nữa, hắn cũng bị Phượng Vô Nhai chơi đùa đến chết.
Một mặt khác Tiêu Cửu Uyên mắt thấy Phượng Vô Nhai vừa ra tay liền giải quyết hết hai người, sắc mặt không nói ra được khó coi, lần này hắn trực tiếp oanh một tiếng bày một đại trận ra ngoài, đại trận xoay quanh mấy người bên trong Tử Trúc Hiên.
Mấy người kia muốn chạy trốn, đáng tiếc lại bị linh lực màu lam của Tiêu Cửu Uyên bao phủ, bọn họ căn bản không thể động đậy, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn đại trận từ trên trời giáng xuống, hung hăng nện xuống bọn họ.
Trong nháy mắt mấy cường giả bị đại trận đánh đến huyết nhục mơ hồ.
Không chỉ như thế, bởi vì đại trận trận hình khổng lồ, linh lực cường đại dao động, bên trong Tử Trúc Hiên, một trận lay động, Tiêu Cửu Uyên khoát tay thu hồi đại trận, nếu như còn không thu, chỉ sợ bên trong Tử Trúc Hiên đều bị lật ngược.
Vân Thiên Vũ ở trong phòng, nhanh chóng mặc y phục đi ra, nghiêng người dựa vào cạnh cửa nhìn hai người trong sân.
Một đỏ một đen, tạo nên sự chênh lệch rõ rệt.
Hai người không cam lòng đối địch.
Chẳng qua là bên trong viện, khắp nơi đều bừa bộn, giống như chiến trường.
Vân Thiên Vũ thấy thế đầu đau không dứt, không nhịn được nhìn hai người bên ngoài: "Các ngươi có không phải nên đi rồi?"
Phượng Vô Nhai híp lại mắt hoa đào mâu nói với Vân Thiên Vũ: "Ngươi nữ nhân này, ta thay ngươi giải quyết buồn phiền ở nhà, ngươi phải hảo hảo nói tiếng cám ơn a."
"Ha ha, ta cũng rất muốn tạ ơn, nhưng các phá hỏng toàn bộ tiểu viện của ta, điều này chẳng phải đã đánh đổi sao rồi?"
Vân Thiên Vũ sau khi nói xong nhìn về Tử Trúc Hiên, lúc này mấy đạo bóng dáng chạy nhanh tới đây.
Chính là Tiểu Linh Đang cùng Họa Mi còn có Diệp Gia.
Lúc trước bởi vì Phượng Vô Nhai cùng Tiêu Cửu Uyên uy áp linh lực quá lớn, các nàng mặc dù nghe được động tĩnh, lại bị uy áp áp chế, một chút cũng không nhúc nhích được, đợi đến khi Phượng Vô Nhai cùng Tiêu Cửu Uyên thu uy áp, nhóm người Tiểu Linh Đang mới chạy tới được.
Phượng Vô Nhai vừa nhìn thấy muội muội, lập tức hồng y chợt lóe, phiêu nhiên mà đi.
Lúc này Tiểu Linh Đang và Họa Mi còn có Diệp Gia chạy vội tới trước tiểu viện. Vừa nhìn thấy phía trước vô cùng bừa bãi lộn xộn, mọi người không khỏi kinh hãi kêu lên.
"A, chuyện gì xảy ra?"
"Ly thân vương gia tại sao lại ở đây."
"Chủ tử, hắn giết người, hắn giết người."
Điêu Gia cùng Tiểu Anh hai người chạy như bay đến Vân Thiên Vũ.
Tiêu Cửu Uyên vừa nhìn thấy mấy người xuất hiện, liền không có hứng thú ở lại, thân hình vừa động nhẹ nhàng mà rời đi, đồng thời ném xuống một câu: "Bạch Diệu, dẫn người dọn dẹp sạch sẽ nơi này."
Bạch Diệu lên tiếp đáp ứng mang theo mấy người lưu lại.