Tiêu Cửu Uyên khẽ cong đôi môi gợi cảm: “Ta biết sáng nay sẽ có kịch hay, chờ nàng dậy để xem kịch hay, không đi đâu.”
Vân Thiên Vũ nhớ tới chuyện mà Bạch Diệu đã bẩm báo trước đó, không khỏi ca thán: “Tốc độ làm việc Tiêu Thiên Dịch cũng nhanh đó chứ, xem ra người này cũng có chút bản lĩnh, lại còn dám làm loạn ở phủ Hoài vương, lại còn dám làm Hoài vương bị thương.”
Tiêu Cửu Uyên nghe lời tán thưởng của Vân Thiên Vũ dành cho Tiêu Thiên Dịch, trong lòng đố kị, chau mày tối sầm mặt lại, nói một cách sâu sắc: “Nếu ngay cả việc này nó còn không có bản lĩnh vậy thì nó làm sao có thể làm hoàng thượng tương lai của Đông Ly quốc chứ?”
Hắn nói xong, không cho Vân Thiên Vũ cơ hội nói tiếp, giục Vân Thiên Vũ thức dậy, họ ăn xong, đi đến phủ Hoài vương để thăm Hoài vương, tiện thể xem xem hoàng hậu có phái người đến đề hỏi thăm không.
Họ cũng có thể thêm mắm thêm muối trước mặt Thục phi, để khơi dậy nỗi nghi ngờ trong lòng Thục phi.
Vân Thiên Vũ nghĩ tới hoàng hậu ở trong cung và Tưởng gia đã từng giết hại nàng, nàng vô cùng oán hận.
Cho nên nàng không thể dễ dàng tha thứ cho Tưởng gia và Tưởng hoàng hậu.
Hai người ăn điểm tâm ở phủ An thân vương xong, thấy trời không còn sớm nữa.
Vân Thiên Vũ dặn quản gia chuẩn bị xe ngựa, đồng thời một lễ vật để mang tới phủ Hoài vương thăm Hoài vương điện hạ.
Phủ Hoài vương.
Hoài vương đang ở trong phòng, Thục phi nương nương vô cùng lo lắng cho nhi tử của mình.
Nhìn thấy cánh tay nhi tử bị thương, mặt bà ta trắng bệch.
Thục phi đau lòng không nói thành lời, nước mắt không ngừng rơi.
Một lát sau, Thục phi trở nên độc ác, trầm giọng nói: “Rốt cuộc là ai dám ra tay trong phủ Hoài vương, phải điều tra cho rõ, ta nghĩ người có thể khiến Hoài vương bị thương, chắc chắn là nội gián ở trong phủ, nếu không người đó không thể gây chuyện sau lưng được.”
Thục phi dứt lời, quay người lườm những người trong vương phủ, nói một cách độc ác: “Hãy bắt hết toàn bộ những thị vệ lại cho ta, điều tra tất cả, nếu tra ra hành tung bất minh hoặc có chỗ nào không thỏa đáng, thì giết không tha.”
“Rõ, Thục phi nương nương.”
Quản gia sợ tới mức tái mét mặt, nhanh chóng nhận lệnh thăm dò chuyện này.
Hoài vương đau đớn giơ tay ra kéo tay Thục phi, giọng nói ấm áp: “Mẫu phi, người đừng tức giận, tức giận sẽ khiến nhi tử đau lòng.”
Thục phi nghe được lời Hoài vương nói, trái tim lại càng đau đớn, nhi tử thật sự quá hiếu thảo: “Nghiêu Nhi à, con bị thương mẫu phi cũng rất đau lòng.”
Thục phi nói một cách thương tâm nhưng một lát sau lại nói: “Con nói xem rốt cuộc ai là người âm thầm tính kế sau lưng con, con nói xem liệu có phải là…?”
Ngón tay Thục phi chỉ về hướng phủ Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch.
Không thể trách bà ta lại đi nghi ngờ Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch, bây giờ chỉ có Tuyên vương là đối thủ cạnh tranh ngôi vị thái tử với nhi tử của bà.
Nếu nhi tử của bà bị giết, Tuyên vương đương nhiên có thể lên ngồi vào đó.
Cho nên bà ta nghĩ tới nghĩ lui khả năng cao nhất chính là Tuyên vương điện hạ.
Thục phi nói xong, trên gương mặt Hoài vương đầy lạnh lẽo, đôi mắt tối sầm lại, nắm chặt tay, lạnh lùng nói: “Con sẽ cho người điều tra y, nếu điều tra ra dấu vết gì, con sẽ không để yên cho y.”
Hai mẫu tử đang nói chuyện.
Hạ nhân bên ngoài vội vàng bước vào bẩm báo: “Bẩm Thục phi nương nương, Hoài vương điện hạ, Ly vương gia và Linh Nghi quận chúa đến phủ thăm Hoài vương điện hạ.”
Hạ nhân bẩm báo xong, sắc mặt của Tiêu Thiên Nghiêu và Thục Phi vô cùng khó coi.
Vân Thiên Vũ nhớ tới chuyện mà Bạch Diệu đã bẩm báo trước đó, không khỏi ca thán: “Tốc độ làm việc Tiêu Thiên Dịch cũng nhanh đó chứ, xem ra người này cũng có chút bản lĩnh, lại còn dám làm loạn ở phủ Hoài vương, lại còn dám làm Hoài vương bị thương.”
Tiêu Cửu Uyên nghe lời tán thưởng của Vân Thiên Vũ dành cho Tiêu Thiên Dịch, trong lòng đố kị, chau mày tối sầm mặt lại, nói một cách sâu sắc: “Nếu ngay cả việc này nó còn không có bản lĩnh vậy thì nó làm sao có thể làm hoàng thượng tương lai của Đông Ly quốc chứ?”
Hắn nói xong, không cho Vân Thiên Vũ cơ hội nói tiếp, giục Vân Thiên Vũ thức dậy, họ ăn xong, đi đến phủ Hoài vương để thăm Hoài vương, tiện thể xem xem hoàng hậu có phái người đến đề hỏi thăm không.
Họ cũng có thể thêm mắm thêm muối trước mặt Thục phi, để khơi dậy nỗi nghi ngờ trong lòng Thục phi.
Vân Thiên Vũ nghĩ tới hoàng hậu ở trong cung và Tưởng gia đã từng giết hại nàng, nàng vô cùng oán hận.
Cho nên nàng không thể dễ dàng tha thứ cho Tưởng gia và Tưởng hoàng hậu.
Hai người ăn điểm tâm ở phủ An thân vương xong, thấy trời không còn sớm nữa.
Vân Thiên Vũ dặn quản gia chuẩn bị xe ngựa, đồng thời một lễ vật để mang tới phủ Hoài vương thăm Hoài vương điện hạ.
Phủ Hoài vương.
Hoài vương đang ở trong phòng, Thục phi nương nương vô cùng lo lắng cho nhi tử của mình.
Nhìn thấy cánh tay nhi tử bị thương, mặt bà ta trắng bệch.
Thục phi đau lòng không nói thành lời, nước mắt không ngừng rơi.
Một lát sau, Thục phi trở nên độc ác, trầm giọng nói: “Rốt cuộc là ai dám ra tay trong phủ Hoài vương, phải điều tra cho rõ, ta nghĩ người có thể khiến Hoài vương bị thương, chắc chắn là nội gián ở trong phủ, nếu không người đó không thể gây chuyện sau lưng được.”
Thục phi dứt lời, quay người lườm những người trong vương phủ, nói một cách độc ác: “Hãy bắt hết toàn bộ những thị vệ lại cho ta, điều tra tất cả, nếu tra ra hành tung bất minh hoặc có chỗ nào không thỏa đáng, thì giết không tha.”
“Rõ, Thục phi nương nương.”
Quản gia sợ tới mức tái mét mặt, nhanh chóng nhận lệnh thăm dò chuyện này.
Hoài vương đau đớn giơ tay ra kéo tay Thục phi, giọng nói ấm áp: “Mẫu phi, người đừng tức giận, tức giận sẽ khiến nhi tử đau lòng.”
Thục phi nghe được lời Hoài vương nói, trái tim lại càng đau đớn, nhi tử thật sự quá hiếu thảo: “Nghiêu Nhi à, con bị thương mẫu phi cũng rất đau lòng.”
Thục phi nói một cách thương tâm nhưng một lát sau lại nói: “Con nói xem rốt cuộc ai là người âm thầm tính kế sau lưng con, con nói xem liệu có phải là…?”
Ngón tay Thục phi chỉ về hướng phủ Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch.
Không thể trách bà ta lại đi nghi ngờ Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch, bây giờ chỉ có Tuyên vương là đối thủ cạnh tranh ngôi vị thái tử với nhi tử của bà.
Nếu nhi tử của bà bị giết, Tuyên vương đương nhiên có thể lên ngồi vào đó.
Cho nên bà ta nghĩ tới nghĩ lui khả năng cao nhất chính là Tuyên vương điện hạ.
Thục phi nói xong, trên gương mặt Hoài vương đầy lạnh lẽo, đôi mắt tối sầm lại, nắm chặt tay, lạnh lùng nói: “Con sẽ cho người điều tra y, nếu điều tra ra dấu vết gì, con sẽ không để yên cho y.”
Hai mẫu tử đang nói chuyện.
Hạ nhân bên ngoài vội vàng bước vào bẩm báo: “Bẩm Thục phi nương nương, Hoài vương điện hạ, Ly vương gia và Linh Nghi quận chúa đến phủ thăm Hoài vương điện hạ.”
Hạ nhân bẩm báo xong, sắc mặt của Tiêu Thiên Nghiêu và Thục Phi vô cùng khó coi.