Lần này Vân Thiên Vũ mới biết cái gì gọi là truyền tống trận thật sự.
Không hề bị nghiêng ngả chòng chành, mặc dù người ngồi ở trên đều cảm nhận được tốc độ rất nhanh, nhưng vô cùng ổn định chắc chắn, giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc.
Tuy rất kích thích nhưng lại không làm người ta có cảm giác khó chịu.
Hoàn toàn không giống truyền tống trận đi từ đông đại lục sang tây đại lục lần trước, tốc độ không quá nhanh nhưng rất nghiêng ngả chòng chành, cuối cùng làm mọi người đều ngất đi.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tóm lại sau khi đạo sư lên tiếng.
Truyền tống trận đã dừng lại, bọn họ đang đứng ở một quảng trường rộng mênh mông.
Trên quảng trường có thể nói là người đông nghìn nghịt, vô cùng tấp nập.
Vô cùng náo nhiệt
Đám người Vân Thiên Vũ nhất thời không biết nói gì nên chỉ yên phận đứng một chỗ.
Đạo sư ở phía trước quay lại nói với bọn họ: “Các ngươi đứng ở đây, đừng sốt ruột, một lát nữa cuộc thi sẽ bắt đầu, các ngươi hãy tự mình thu xếp cho ổn thỏa.”
“Đa tạ đạo sư.” Ba mươi người đồng thời mở miệng.
Đợi sau khi đạo sư rời đi, Lâm Thanh Dương của Bạch Hạc thành đứng lên, trầm giọng nói: “Cuộc thi tuyển chọn sắp bắt đầu, nhớ kỹ, mọi người đều đến từ Bạch Hạc thành, cho nên chúng ta sẽ là một đoàn, không được mất đoàn kết nội bộ, phải chung sức đấu với người ngoài để tất cả chúng ta đều thông qua được cuộc thi này. Đã nhớ kỹ chưa.”
Hai mươi chín người ở phía dưới nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói: “Đã nhớ kỹ rồi.”
Nhưng trong đám người, ánh mắt của Triệu Nguyệt Nhi tối sầm lại, khóe miệng nhếch lên hừ lạnh một tiếng, cho dù tất cả mọi người đều thông qua nhưng nàng nhất định phải đuổi Bùi Khê xấu xí kia đi.
Ở đây mỗi người có một suy nghĩ riêng, trên quảng trường đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn: “Hoan nghênh mọi người đến với học viện Thiên Kình, sau đây cuộc thi tuyển chọn bắt đầu, cuộc thi này có ba vòng, người qua được cả ba vòng mới chính thức trở thành đệ tử của học viện Thiên Kình, người nào không qua được sẽ phải ra về. Vòng thi thứ nhất diễn ra ở Bảo Linh tháp, người nào thuận lợi qua được Bảo Linh tháp thì sẽ bước vào vòng thi thứ hai, vòng thi thứ hai diễn ra ở rừng Hắc Phong, trong rừng Hắc Phong có không ít ma thú và những nguy hiểm bất ngờ, nếu thuận lợi qua được rừng Hắc Phong thì sẽ bước vào vòng thi thứ ba, vòng thi thứ ba là hỗn chiến, hiện tại có hơn hai nghìn người tham gia cuộc thi tuyển chọn, trong vòng thi cuối cùng chỉ giữ lại một nghìn người, những người này sẽ chính thức trở thành đệ tử học viện Thiên Kình chúng ta. Chúc mọi người may mắn. Vòng thi thứ nhất bắt đầu.”
Một tiếng nổ rất lớn vang lên.
Một tòa tháp to lớn từ trên trời rơi xuống, trực tiếp đập xuống quảng trường.
Cùng với sự xuất hiện của Bảo Linh tháp thì bầu không khí tại quảng trường cũng trở nên sôi nổi.
Cửa của Bảo Linh tháp nhanh chóng mở ra, tỏa ra muôn vàn ánh sáng.
Các đệ tử ở phía trước vội vã đi vào Bảo Linh tháp.
Các đệ tử ở phía sau cũng đi theo sát.
Bảo Linh tháp không chỉ mở một cửa mà mở hẳn mấy cửa liền.
Cho nên rất nhiều đệ tử có thể vào cùng một lúc.
Đội của Vân Thiên Vũ cũng không sốt ruột xông vào trong, mà theo sau mọi người để đi vào.
Đợi những người phía trước đều đi vào Bảo Linh tháp thì sau lưng bọn họ cũng không còn bao nhiêu người.
Mọi người đi vào Bảo Linh tháp một cách rất từ tốn, không hề gấp gáp.
Vòng thi thứ nhất bắt đầu.
Tầng thứ nhất của Bảo Linh tháp, ánh nắng chói chang chiếu rọi cho mọi người đi về phía trước, khi bắt đầu vòng thi, không ít người trong lòng vui vẻ, thầm lẩm bẩm.
Cuộc thi diễn ra trong Bảo Linh tháp thật sự nhẹ nhàng, chỉ cần đi ở trong này thế thôi sao?
Nhưng thời gian dần dần trôi qua khiến mọi người không nói nên lời.
Không hề bị nghiêng ngả chòng chành, mặc dù người ngồi ở trên đều cảm nhận được tốc độ rất nhanh, nhưng vô cùng ổn định chắc chắn, giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc.
Tuy rất kích thích nhưng lại không làm người ta có cảm giác khó chịu.
Hoàn toàn không giống truyền tống trận đi từ đông đại lục sang tây đại lục lần trước, tốc độ không quá nhanh nhưng rất nghiêng ngả chòng chành, cuối cùng làm mọi người đều ngất đi.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tóm lại sau khi đạo sư lên tiếng.
Truyền tống trận đã dừng lại, bọn họ đang đứng ở một quảng trường rộng mênh mông.
Trên quảng trường có thể nói là người đông nghìn nghịt, vô cùng tấp nập.
Vô cùng náo nhiệt
Đám người Vân Thiên Vũ nhất thời không biết nói gì nên chỉ yên phận đứng một chỗ.
Đạo sư ở phía trước quay lại nói với bọn họ: “Các ngươi đứng ở đây, đừng sốt ruột, một lát nữa cuộc thi sẽ bắt đầu, các ngươi hãy tự mình thu xếp cho ổn thỏa.”
“Đa tạ đạo sư.” Ba mươi người đồng thời mở miệng.
Đợi sau khi đạo sư rời đi, Lâm Thanh Dương của Bạch Hạc thành đứng lên, trầm giọng nói: “Cuộc thi tuyển chọn sắp bắt đầu, nhớ kỹ, mọi người đều đến từ Bạch Hạc thành, cho nên chúng ta sẽ là một đoàn, không được mất đoàn kết nội bộ, phải chung sức đấu với người ngoài để tất cả chúng ta đều thông qua được cuộc thi này. Đã nhớ kỹ chưa.”
Hai mươi chín người ở phía dưới nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói: “Đã nhớ kỹ rồi.”
Nhưng trong đám người, ánh mắt của Triệu Nguyệt Nhi tối sầm lại, khóe miệng nhếch lên hừ lạnh một tiếng, cho dù tất cả mọi người đều thông qua nhưng nàng nhất định phải đuổi Bùi Khê xấu xí kia đi.
Ở đây mỗi người có một suy nghĩ riêng, trên quảng trường đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn: “Hoan nghênh mọi người đến với học viện Thiên Kình, sau đây cuộc thi tuyển chọn bắt đầu, cuộc thi này có ba vòng, người qua được cả ba vòng mới chính thức trở thành đệ tử của học viện Thiên Kình, người nào không qua được sẽ phải ra về. Vòng thi thứ nhất diễn ra ở Bảo Linh tháp, người nào thuận lợi qua được Bảo Linh tháp thì sẽ bước vào vòng thi thứ hai, vòng thi thứ hai diễn ra ở rừng Hắc Phong, trong rừng Hắc Phong có không ít ma thú và những nguy hiểm bất ngờ, nếu thuận lợi qua được rừng Hắc Phong thì sẽ bước vào vòng thi thứ ba, vòng thi thứ ba là hỗn chiến, hiện tại có hơn hai nghìn người tham gia cuộc thi tuyển chọn, trong vòng thi cuối cùng chỉ giữ lại một nghìn người, những người này sẽ chính thức trở thành đệ tử học viện Thiên Kình chúng ta. Chúc mọi người may mắn. Vòng thi thứ nhất bắt đầu.”
Một tiếng nổ rất lớn vang lên.
Một tòa tháp to lớn từ trên trời rơi xuống, trực tiếp đập xuống quảng trường.
Cùng với sự xuất hiện của Bảo Linh tháp thì bầu không khí tại quảng trường cũng trở nên sôi nổi.
Cửa của Bảo Linh tháp nhanh chóng mở ra, tỏa ra muôn vàn ánh sáng.
Các đệ tử ở phía trước vội vã đi vào Bảo Linh tháp.
Các đệ tử ở phía sau cũng đi theo sát.
Bảo Linh tháp không chỉ mở một cửa mà mở hẳn mấy cửa liền.
Cho nên rất nhiều đệ tử có thể vào cùng một lúc.
Đội của Vân Thiên Vũ cũng không sốt ruột xông vào trong, mà theo sau mọi người để đi vào.
Đợi những người phía trước đều đi vào Bảo Linh tháp thì sau lưng bọn họ cũng không còn bao nhiêu người.
Mọi người đi vào Bảo Linh tháp một cách rất từ tốn, không hề gấp gáp.
Vòng thi thứ nhất bắt đầu.
Tầng thứ nhất của Bảo Linh tháp, ánh nắng chói chang chiếu rọi cho mọi người đi về phía trước, khi bắt đầu vòng thi, không ít người trong lòng vui vẻ, thầm lẩm bẩm.
Cuộc thi diễn ra trong Bảo Linh tháp thật sự nhẹ nhàng, chỉ cần đi ở trong này thế thôi sao?
Nhưng thời gian dần dần trôi qua khiến mọi người không nói nên lời.