Vẻ mặt tông chủ Hổ Đầu Tông càng khó coi, thâm trầm trừng mắt với người bẩm báo phía dưới hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
"Bẩm tông chủ, trong thôn có một nữ tử rất lợi hại, không ngờ là cao thủ Linh Hoàng, nàng ra tay đánh chết rất nhiều người của chúng ta."
Tông chủ vừa nghe vậy lập tức giận dữ, nhấc chân đá cái bàn trên chính đường ngã lăn, hắn sải bước đi ra ngoài, chuẩn bị đi thu thập Vân Thiên Vũ.
Tuy nhiên hắn còn chưa ra khỏi cửa lớn, lại bị người ngăn cản lối đi.
Đây là một trưởng lão của Hổ Đầu Tông, cho dù tu vi linh lực của hắn không cao, tuy nhiên đầu óc lại sử dụng rất tốt.
Hắn vội vàng ngăn cản Tông chủ của Hổ Đầu Tông: "Tông chủ, không thể đi được, nói không chừng dưới chân núi có mai phục, dựa vào một tiểu cô nương như nàng làm sao dám tới cửa khiêu khích Hổ Đầu Tông ta, đây nhất định là một cái bẫy, cạm bẫy muốn diệt trừ tông chủ."
"Tông chủ không cần để ý, để tránh khỏi trúng kế."
Tông chủ Hổ Đầu Tông vô cùng tin tưởng và nghe theo trưởng lão này, cho nên hắn lui trở lại.
Kết quả chính là người của Hổ Đầu Tông không có một chút động tĩnh gì.
Ở bên ngoài ngọn núi, Vân Thiên Vũ cũng không nóng nảy, nàng sai Hoa Khấp Tuyết ở dưới ngọn núi mắng chửi người.
Nàng lấy từ trong Phượng Linh Giới ra tấm vải lụa, trải ở trên mặt đất, sau đó lại từ trong Phượng Linh Giới lấy ra một ít thức ăn dưa và trái cây đặt ở trên tấm vải lụa, cuối cùng chậm rãi ngồi ở trên tấm vải lụa ăn.
"Biểu tỷ, đừng đứng nữa, qua ngồi ăn đi, xem ra bọn họ nhất thời cũng sẽ không xuống, chúng ta ngồi thoải mái ăn là được."
Diệp Gia vốn muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy Vân Thiên Vũ nói rất có lý, cho nên nàng lại ngồi ở bên cạnh Vân Thiên Vũ ăn.
Kết quả Vân Thiên Vũ lại thành một người xem náo nhiệt, vừa ăn vừa xem náo nhiệt.
Về phần Hoa Khấp Tuyết, ban đầu còn không có ý tứ mắng chửi người, nhưng nghĩ tới những chuyện đám người này gây ra, hắn càng mắng càng thuận miệng, mắng đến vui sướng.
Nhất là khi hắn nghĩ đến mình ở Hoa gia chịu tội, đến bài vị của phụ thân hắn bây giờ còn ở trong ngực.
Cho nên hắn lại xem những kẻ trên núi trở thành người của Hoa gia mà mắng.
"Các ngươi là những kẻ mất trí, mỗi người đều là người thâm hiểm đến cực điểm, các ngươi chờ đấy cho ta, ta nhất định sẽ diệt hết tất cả các ngươi."
Trên núi.
Có người bẩm báo tin tức đến trước mặt Tông chủ của Hổ Đầu Tông.
Hắn thiếu chút nữa tức giận tới lệch miệng, hắn lại một lần nữa muốn xuống núi, lại bị người ngăn cản.
Tuy nhiên lần này cơn tức trong lòng hắn đã lớn vô cùng.
Tiếng mắng chửi dưới chân núi không ngừng vang lên bên tai.
Hoa Khấp Tuyết mắng mệt, Vân Thiên Vũ lại sai Diệp Gia đi tới đổi cho hắn, hai người luân phiên lên, cuối cùng hai người mắng đủ, Vân Thiên Vũ tất nhiên sai Điêu gia ra mắng chửi người.
Điêu gia mắng chửi người xưa nay cay nghiệt, cuối cùng ngay cả tiểu súc sinh cũng mắng lên.
"Các ngươi là những tiểu súc sinh, rùa đen rút đầu, nhát gan sợ chết, hiện tại thế nào không ra ngoài, nếu các ngươi dám ra đây, một mình bản đại gia cũng giết chết hết các ngươi được, các ngươi là Hổ Đầu Tông gì chứ, rõ ràng là đầu chó tông."
"Không đúng, làm sao có thể gọi đầu chó tông, chó cũng sẽ không trốn tránh không ra được, các ngươi phải gọi Lão Thử tông."
Điêu gia đang mắng kịch liệt, Vân Thiên Vũ tán dương: "Điêu gia, không tệ không tệ, tiếp tục."
Điêu gia càng có sức, tiếng mắng liên tục vang lên.
Cho dù thế lực của Hổ Đầu Tông không tính là lớn, nhưng tông chủ quen uy phong, đã bao nhiêu chịu thua thiệt như vậy. Lại nói nếu như chuyện này truyền đi, người của Hổ Đầu Tông hắn còn có mặt mũi gặp người sao?
Lần này tông chủ Hổ Đầu Tông cũng không ngồi yên nữa, hắn nhấc chân liền muốn xuống núi thu thập Vân Thiên Vũ.
Cuối cùng hắn lại một lần nữa bị người ngăn cản, lần này Tông chủ của Hổ Đầu Tông giận dữ chửi loạn: "Lão tử phải giết nàng, tiểu tiện nhân này tự nhiên mắng suốt một ngày, ngươi nói nếu như lão tử không đi ra, có thể trở thành chuyện cho người khác chê cười hay không."
"Bẩm tông chủ, trong thôn có một nữ tử rất lợi hại, không ngờ là cao thủ Linh Hoàng, nàng ra tay đánh chết rất nhiều người của chúng ta."
Tông chủ vừa nghe vậy lập tức giận dữ, nhấc chân đá cái bàn trên chính đường ngã lăn, hắn sải bước đi ra ngoài, chuẩn bị đi thu thập Vân Thiên Vũ.
Tuy nhiên hắn còn chưa ra khỏi cửa lớn, lại bị người ngăn cản lối đi.
Đây là một trưởng lão của Hổ Đầu Tông, cho dù tu vi linh lực của hắn không cao, tuy nhiên đầu óc lại sử dụng rất tốt.
Hắn vội vàng ngăn cản Tông chủ của Hổ Đầu Tông: "Tông chủ, không thể đi được, nói không chừng dưới chân núi có mai phục, dựa vào một tiểu cô nương như nàng làm sao dám tới cửa khiêu khích Hổ Đầu Tông ta, đây nhất định là một cái bẫy, cạm bẫy muốn diệt trừ tông chủ."
"Tông chủ không cần để ý, để tránh khỏi trúng kế."
Tông chủ Hổ Đầu Tông vô cùng tin tưởng và nghe theo trưởng lão này, cho nên hắn lui trở lại.
Kết quả chính là người của Hổ Đầu Tông không có một chút động tĩnh gì.
Ở bên ngoài ngọn núi, Vân Thiên Vũ cũng không nóng nảy, nàng sai Hoa Khấp Tuyết ở dưới ngọn núi mắng chửi người.
Nàng lấy từ trong Phượng Linh Giới ra tấm vải lụa, trải ở trên mặt đất, sau đó lại từ trong Phượng Linh Giới lấy ra một ít thức ăn dưa và trái cây đặt ở trên tấm vải lụa, cuối cùng chậm rãi ngồi ở trên tấm vải lụa ăn.
"Biểu tỷ, đừng đứng nữa, qua ngồi ăn đi, xem ra bọn họ nhất thời cũng sẽ không xuống, chúng ta ngồi thoải mái ăn là được."
Diệp Gia vốn muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy Vân Thiên Vũ nói rất có lý, cho nên nàng lại ngồi ở bên cạnh Vân Thiên Vũ ăn.
Kết quả Vân Thiên Vũ lại thành một người xem náo nhiệt, vừa ăn vừa xem náo nhiệt.
Về phần Hoa Khấp Tuyết, ban đầu còn không có ý tứ mắng chửi người, nhưng nghĩ tới những chuyện đám người này gây ra, hắn càng mắng càng thuận miệng, mắng đến vui sướng.
Nhất là khi hắn nghĩ đến mình ở Hoa gia chịu tội, đến bài vị của phụ thân hắn bây giờ còn ở trong ngực.
Cho nên hắn lại xem những kẻ trên núi trở thành người của Hoa gia mà mắng.
"Các ngươi là những kẻ mất trí, mỗi người đều là người thâm hiểm đến cực điểm, các ngươi chờ đấy cho ta, ta nhất định sẽ diệt hết tất cả các ngươi."
Trên núi.
Có người bẩm báo tin tức đến trước mặt Tông chủ của Hổ Đầu Tông.
Hắn thiếu chút nữa tức giận tới lệch miệng, hắn lại một lần nữa muốn xuống núi, lại bị người ngăn cản.
Tuy nhiên lần này cơn tức trong lòng hắn đã lớn vô cùng.
Tiếng mắng chửi dưới chân núi không ngừng vang lên bên tai.
Hoa Khấp Tuyết mắng mệt, Vân Thiên Vũ lại sai Diệp Gia đi tới đổi cho hắn, hai người luân phiên lên, cuối cùng hai người mắng đủ, Vân Thiên Vũ tất nhiên sai Điêu gia ra mắng chửi người.
Điêu gia mắng chửi người xưa nay cay nghiệt, cuối cùng ngay cả tiểu súc sinh cũng mắng lên.
"Các ngươi là những tiểu súc sinh, rùa đen rút đầu, nhát gan sợ chết, hiện tại thế nào không ra ngoài, nếu các ngươi dám ra đây, một mình bản đại gia cũng giết chết hết các ngươi được, các ngươi là Hổ Đầu Tông gì chứ, rõ ràng là đầu chó tông."
"Không đúng, làm sao có thể gọi đầu chó tông, chó cũng sẽ không trốn tránh không ra được, các ngươi phải gọi Lão Thử tông."
Điêu gia đang mắng kịch liệt, Vân Thiên Vũ tán dương: "Điêu gia, không tệ không tệ, tiếp tục."
Điêu gia càng có sức, tiếng mắng liên tục vang lên.
Cho dù thế lực của Hổ Đầu Tông không tính là lớn, nhưng tông chủ quen uy phong, đã bao nhiêu chịu thua thiệt như vậy. Lại nói nếu như chuyện này truyền đi, người của Hổ Đầu Tông hắn còn có mặt mũi gặp người sao?
Lần này tông chủ Hổ Đầu Tông cũng không ngồi yên nữa, hắn nhấc chân liền muốn xuống núi thu thập Vân Thiên Vũ.
Cuối cùng hắn lại một lần nữa bị người ngăn cản, lần này Tông chủ của Hổ Đầu Tông giận dữ chửi loạn: "Lão tử phải giết nàng, tiểu tiện nhân này tự nhiên mắng suốt một ngày, ngươi nói nếu như lão tử không đi ra, có thể trở thành chuyện cho người khác chê cười hay không."