Vân Thiên Vũ suy nghĩ vươn tay lôi kéo Họa Mi, không tiếng động cho nàng ấy ánh mắt an ủi.
Họa Mi thấy động tác của Vân Thiên Vũ, trong lòng ấm áp, cuối cùng trấn định rất nhiều, ngước mắt nhỏ giọng mở miệng: "Tiểu thư, ta không sao."
Vân Thiên Vũ gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa, dẫn Họa Mi cùng Tiểu Linh Đang một đường đi vào.
Đối diện các nàng ánh mắt như mắt rắn âm lãnh lặng lẽ nhìn các nàng, sau đó chợt lóe rồi biến mất, thật nhanh đi theo đám người đi vào.
Phòng khách Vinh Hạc Đường, Tưởng lão thái quân bảy mươi tuổi ngồi ngay thẳng, vẻ mặt của Tưởng lão thái quân phú thái, ánh mắt ôn hòa, nhìn qua hết sức từ tâm, có điều người thông minh tuyệt đối sẽ không bị vẻ bề ngoài mêm muội, Tưởng quốc công phủ lão thái quân tại sao có thể là người lương thiện từ tâm.
Bên cạnh Tưởng lão thái quân ngồi ngay là một nữ tử mặc phượng gấm đỏ tươi cao quý, mặt mũi nữ tử cùng Tưởng lão thái quân có chút tương đồng, không giống ở chỗ trên người cô gái có một khí tức cỗ bén, một khí chất quanh năm suốt tháng luôn ở trên cao thấm nhuần ra ngoài, một đôi đồng mâu thâm thúy mang theo lãnh khí.
Mặc dù trên mặt nàng ta mang theo vui vẻ, vẫn như cũ làm cho người khác không dám xem nhẹ, khinh thường.
Người này chính là hoàng hậu Đông Ly quốc, trưởng nữ Tưởng gia Tưởng Thấm Thường, mọi người gọi nàng ta là Tưởng hoàng hậu.
Tưởng hoàng hậu thấy thái tử cùng Tiêu Cửu Uyên dẫn người từ bên ngoài đi tới, mang trên mặt ý cười nhợt nhạt, nhìn bọn họ.
Tiêu Thiên Ngự cùng Tiêu Cửu Uyên trước một bước tiến lên làm lễ ra mắt.
"Nhi thần ra mắt mẫu hậu."
"Thần đệ ra mắt hoàng tẩu."
"Nhi thần ra mắt Hoàng hậu nương nương."
"Thần tử ra mắt Hoàng hậu nương nương."
"Thần nữ ra mắt Hoàng hậu nương nương."
Trong lúc nhất thời khắp nơi đều là âm thanh vô cùng cung kính, Vân Thiên Vũ cũng theo sau người khác làm lễ, thấy mọi người trước sau bộ dáng cung kính, không khỏi thở dài, khó trách mọi người tranh đấu cũng muốn gả vào hoàng gia, sứt đầu mẻ trán cũng muốn làm hoàng hậu.
Thì ra là hoàng hậu quyền thế thông thiên, dưới một người, trên vạn người, có bao nhiêu người có thể chống cự được đây.
Vân Thiên Vũ trong lòng âm thầm suy nghĩ, chẳng qua nàng đối vị trí hoàng tử, hoàng hậu không có nửa điểm hứng thú.
Tưởng hoàng hậu đã ôn hòa mở miệng nói: "Các ngươi tất cả đứng lên đi."
Hoàng hậu mở miệng miễn lễ, mọi người đứng dậy, các tiểu thư hướng một bên thối lui, quy củ đứng ngay ngắn, nam nhân đứng ở trước mặt hoàng hậu không động.
Hoàng hậu nhìn về Tiêu Thiên Ngự cùng Tiêu Cửu Uyên, nhẹ cười nói: "Bổn cung chỉ là muốn cùng các cô nương trò chuyện, các ngươi vội vàng tới đây làm cái gì?"
Lần này Tiêu Thiên Ngự mở miệng trước: "Nhi thần vừa lúc ở yến các xem các tiểu thư biểu diễn tài nghệ, nghe được mẫu hậu xuất cung tới, cho nên liền tới gặp."
Hoàng hậu mỉm cười gật đầu một cái, ánh mắt nhìn về Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên chậm rãi nói: "Nếu hoàng tẩu ở chỗ này, thần đệ nào có đạo lý không đến bái kiến, cho nên liền tới đây."
"Cửu hoàng đệ có lòng."
Hoàng hậu đối với Tiêu Cửu Uyên hết sức khách khí, so với nhi tử còn khách khí hơn.
Vẻ mặt Tiêu Cửu Uyên thản nhiên gật đầu một cái.
Hoàng hậu cùng thái tử còn có Tiêu Cửu Uyên chào hỏi nhau, liền nhìn về Hoài vương và Tuyên vương sau lưng thái tử.
Sắc mặt Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch có chút tái nhợt, hoàng hậu quan tâm hỏi: "Sắc mặt Tuyên vương thế nào khó nhìn như vậy, chẳng lẽ là ngã bệnh? Có cần bổn cung sai người truyền ngự y tới đây xem một chút."
Hoàng hậu nhìn như quan tâm, kì thực là oan tâm nói như vậy.
Hôm nay chính là đại thọ Tưởng lão thái quân, Tuyên vương ngã bệnh, nếu như hoàng hậu thật sai người truyền đến ngự y, chỉ sợ hoàng thượng liền nổi giận.
Như vậy Tuyên vương đã có thể bị bẫy một lần.
Họa Mi thấy động tác của Vân Thiên Vũ, trong lòng ấm áp, cuối cùng trấn định rất nhiều, ngước mắt nhỏ giọng mở miệng: "Tiểu thư, ta không sao."
Vân Thiên Vũ gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa, dẫn Họa Mi cùng Tiểu Linh Đang một đường đi vào.
Đối diện các nàng ánh mắt như mắt rắn âm lãnh lặng lẽ nhìn các nàng, sau đó chợt lóe rồi biến mất, thật nhanh đi theo đám người đi vào.
Phòng khách Vinh Hạc Đường, Tưởng lão thái quân bảy mươi tuổi ngồi ngay thẳng, vẻ mặt của Tưởng lão thái quân phú thái, ánh mắt ôn hòa, nhìn qua hết sức từ tâm, có điều người thông minh tuyệt đối sẽ không bị vẻ bề ngoài mêm muội, Tưởng quốc công phủ lão thái quân tại sao có thể là người lương thiện từ tâm.
Bên cạnh Tưởng lão thái quân ngồi ngay là một nữ tử mặc phượng gấm đỏ tươi cao quý, mặt mũi nữ tử cùng Tưởng lão thái quân có chút tương đồng, không giống ở chỗ trên người cô gái có một khí tức cỗ bén, một khí chất quanh năm suốt tháng luôn ở trên cao thấm nhuần ra ngoài, một đôi đồng mâu thâm thúy mang theo lãnh khí.
Mặc dù trên mặt nàng ta mang theo vui vẻ, vẫn như cũ làm cho người khác không dám xem nhẹ, khinh thường.
Người này chính là hoàng hậu Đông Ly quốc, trưởng nữ Tưởng gia Tưởng Thấm Thường, mọi người gọi nàng ta là Tưởng hoàng hậu.
Tưởng hoàng hậu thấy thái tử cùng Tiêu Cửu Uyên dẫn người từ bên ngoài đi tới, mang trên mặt ý cười nhợt nhạt, nhìn bọn họ.
Tiêu Thiên Ngự cùng Tiêu Cửu Uyên trước một bước tiến lên làm lễ ra mắt.
"Nhi thần ra mắt mẫu hậu."
"Thần đệ ra mắt hoàng tẩu."
"Nhi thần ra mắt Hoàng hậu nương nương."
"Thần tử ra mắt Hoàng hậu nương nương."
"Thần nữ ra mắt Hoàng hậu nương nương."
Trong lúc nhất thời khắp nơi đều là âm thanh vô cùng cung kính, Vân Thiên Vũ cũng theo sau người khác làm lễ, thấy mọi người trước sau bộ dáng cung kính, không khỏi thở dài, khó trách mọi người tranh đấu cũng muốn gả vào hoàng gia, sứt đầu mẻ trán cũng muốn làm hoàng hậu.
Thì ra là hoàng hậu quyền thế thông thiên, dưới một người, trên vạn người, có bao nhiêu người có thể chống cự được đây.
Vân Thiên Vũ trong lòng âm thầm suy nghĩ, chẳng qua nàng đối vị trí hoàng tử, hoàng hậu không có nửa điểm hứng thú.
Tưởng hoàng hậu đã ôn hòa mở miệng nói: "Các ngươi tất cả đứng lên đi."
Hoàng hậu mở miệng miễn lễ, mọi người đứng dậy, các tiểu thư hướng một bên thối lui, quy củ đứng ngay ngắn, nam nhân đứng ở trước mặt hoàng hậu không động.
Hoàng hậu nhìn về Tiêu Thiên Ngự cùng Tiêu Cửu Uyên, nhẹ cười nói: "Bổn cung chỉ là muốn cùng các cô nương trò chuyện, các ngươi vội vàng tới đây làm cái gì?"
Lần này Tiêu Thiên Ngự mở miệng trước: "Nhi thần vừa lúc ở yến các xem các tiểu thư biểu diễn tài nghệ, nghe được mẫu hậu xuất cung tới, cho nên liền tới gặp."
Hoàng hậu mỉm cười gật đầu một cái, ánh mắt nhìn về Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên chậm rãi nói: "Nếu hoàng tẩu ở chỗ này, thần đệ nào có đạo lý không đến bái kiến, cho nên liền tới đây."
"Cửu hoàng đệ có lòng."
Hoàng hậu đối với Tiêu Cửu Uyên hết sức khách khí, so với nhi tử còn khách khí hơn.
Vẻ mặt Tiêu Cửu Uyên thản nhiên gật đầu một cái.
Hoàng hậu cùng thái tử còn có Tiêu Cửu Uyên chào hỏi nhau, liền nhìn về Hoài vương và Tuyên vương sau lưng thái tử.
Sắc mặt Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch có chút tái nhợt, hoàng hậu quan tâm hỏi: "Sắc mặt Tuyên vương thế nào khó nhìn như vậy, chẳng lẽ là ngã bệnh? Có cần bổn cung sai người truyền ngự y tới đây xem một chút."
Hoàng hậu nhìn như quan tâm, kì thực là oan tâm nói như vậy.
Hôm nay chính là đại thọ Tưởng lão thái quân, Tuyên vương ngã bệnh, nếu như hoàng hậu thật sai người truyền đến ngự y, chỉ sợ hoàng thượng liền nổi giận.
Như vậy Tuyên vương đã có thể bị bẫy một lần.