Lúc đầu bà ta thấy người cản đường là hai nam nhân trẻ tuổi tuấn tú động lòng người.
Hai người thực sự rất đặc biệt khiến người khác không nhịn được mà thưởng thức.
Nhưng rất nhanh Mộ Lãnh Khê nhìn rõ người cản đường bà ta là Vân Thiên Vũ.
Vừa nhìn thấy nàng, Mộ Lãnh Khê kinh hãi kêu to: “Người đâu, bắt lấy bọn chúng.”
Bà ta ra lệnh một tiếng, mấy tên thủ hạ phía sau vội vàng tiến đến chỗ Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên.
Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Nữ nhân đó giao cho huynh, còn bọn chúng để ta.”
Nói xong nàng giơ tay: “Lên.”
Phía sau Bạch Diệu, Hắc Diệu và Điêu Gia mau chóng tiến đến chỗ Mộ Lãnh Khê và thủ hạ.
Tiêu Cửu Uyên trực tiếp xông lên phía trước giết Mộ Lãnh Khê.
Tiêu Cửu Uyên ra tay vừa nhanh vừa mạnh mẽ, không để đường lui chút nào.
Mộ Lãnh Khê là lam linh trung cấp, Tiêu Cửu Uyên là lam linh cao cấp, hơn nữa hắn sắp vượt qua lam linh tam cấp.
Cho nên sau khi hai người giao thủ, rất nhanh Mộ Lãnh Khê đã biết bản thân không có khả năng đánh thắng Tiêu Cửu Uyên.
Mà thủ hạ bà ta đưa đến bị Vân Thiên Vũ và thủ hạ của nàng ta đối phó, căn bản là không có cơ hội thoát thân.
Sắc mặt Mộ Lãnh Khê tái nhợt, vừa đánh vừa nghĩ cách thoát thân, sau đó bà ta xuất ra một chưởng Linh khí về phía Tiêu Cửu Uyên, nhanh chóng chạy về nhất phong.
Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng nhìn nữ nhân đó rời đi, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng, hắn đưa tay tạo ra một trận pháp đánh về phía Mộ Lãnh Khê chạy trốn.
Trận pháp mạnh mẽ đánh về phía Mộ Lãnh Khê, bà ta đưa tay vận linh lực đối kháng.
Tiêu Cửu Uyên đưa tay một trường thương màu đen đánh mạnh ra ngoài, trực tiếp đánh bay Mộ Lãnh Khê.
Sau đó hắn lại nhấc tay, trường thương lại mạnh mẽ đánh tới, lần này đánh Mộ Lãnh Khê vào vũng bùn.
Thân thể Tiêu Cửu Uyên khẽ động, bay đến bên người Mộ Lãnh Khê, lạnh lùng quát: “Tất cả dừng tay, ai còn dám động bổn vương sẽ giết bà ta.”
Hắn đạp một cước lên ngực Mộ Lãnh Khê.
Sắc mặt Lãnh Mộ Khê trắng bệch, miệng không ngừng chảy máu, cực kỳ đáng sợ.
“Đừng, đừng giết ta.”
Nói xong bà ta xoay người về phía Vân Thiên Vũ và thủ hạ của mình kêu lên: “Dừng tay, dừng tay.”
Những thụ hạ đó không dám cãi lời Mộ Lãnh Khê, lập tức dừng tay.
Nhưng bọn họ dừng tay rồi mà đám người Vân Thiên Vũ vẫn không dừng tay.
Mỗi người đều như sói như hổ tiếp tục chém giết, chớp mắt đã giết hết mấy thủ hạ của Mộ Lãnh Khê.
Vân Thiên Vũ nhanh chóng sang đây, đưa cho Mộ Lãnh Khê một đan dược.
Cả người Mộ Lãnh Khê không chút sức lực không nhúc nhích được.
Vân Thiên Vũ lập tức ra lệnh cho Bạch Diệu, dẫn Mỗ Lãnh Khê đi nhất phong.
Đợi tất cả mọi người đi vào nhất phong, lập tức hạ lệnh.
Bắt đầu hành động tiến đánh nhị phong.
Lúc này trong nhất phong vang lên một tiếng nổ.
Không hổ là nhất phong của Lăng Vân tông, trong này có rất nhiều cao thủ.
Giết được bọn họ rất khó.
Vân Thiên Vũ lập tức ra lệnh trói Mộ Lãnh Khê vào cột trên sân nhất phong, lệnh cho Mộ Lãnh Khê bảo thủ hạ dừng tay.
Nếu không sẽ giết bà ta.
Mộ Lãnh Khê tuy là người lòng dạ độc ác, nhưng vẫn thuộc hạng ham sống sợ chết.
Vừa nghe được Vân Thiên Vũ nói giết bà ta, bà ta đã ra lệnh: “Dừng tay, tất cả dừng tay.”
Cao thủ nhất phong nghe được mệnh lệnh của Mộ Lãnh Khê, không một ai dám động tay động chân.
Phải biết Mộ Lãnh Khê rất tàn khốc bình thường nếu có hai đó không nghe lời bà ta sẽ sống không bằng chết.
Cho nên ở nhất phong, lời nói của nữ nhân này như là thánh chỉ.
Bà ta nói gì những người đang đánh nhau với Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên lập tức dừng tay.
Những người này dừng tay nhưng đội tiên phong của phủ An thân vương và người của ngũ phong không dừng tay.
Mỗi người điên cuồng xông lên giết, chớp mắt đã giết không ít người.
Hai người thực sự rất đặc biệt khiến người khác không nhịn được mà thưởng thức.
Nhưng rất nhanh Mộ Lãnh Khê nhìn rõ người cản đường bà ta là Vân Thiên Vũ.
Vừa nhìn thấy nàng, Mộ Lãnh Khê kinh hãi kêu to: “Người đâu, bắt lấy bọn chúng.”
Bà ta ra lệnh một tiếng, mấy tên thủ hạ phía sau vội vàng tiến đến chỗ Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên.
Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Nữ nhân đó giao cho huynh, còn bọn chúng để ta.”
Nói xong nàng giơ tay: “Lên.”
Phía sau Bạch Diệu, Hắc Diệu và Điêu Gia mau chóng tiến đến chỗ Mộ Lãnh Khê và thủ hạ.
Tiêu Cửu Uyên trực tiếp xông lên phía trước giết Mộ Lãnh Khê.
Tiêu Cửu Uyên ra tay vừa nhanh vừa mạnh mẽ, không để đường lui chút nào.
Mộ Lãnh Khê là lam linh trung cấp, Tiêu Cửu Uyên là lam linh cao cấp, hơn nữa hắn sắp vượt qua lam linh tam cấp.
Cho nên sau khi hai người giao thủ, rất nhanh Mộ Lãnh Khê đã biết bản thân không có khả năng đánh thắng Tiêu Cửu Uyên.
Mà thủ hạ bà ta đưa đến bị Vân Thiên Vũ và thủ hạ của nàng ta đối phó, căn bản là không có cơ hội thoát thân.
Sắc mặt Mộ Lãnh Khê tái nhợt, vừa đánh vừa nghĩ cách thoát thân, sau đó bà ta xuất ra một chưởng Linh khí về phía Tiêu Cửu Uyên, nhanh chóng chạy về nhất phong.
Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng nhìn nữ nhân đó rời đi, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng, hắn đưa tay tạo ra một trận pháp đánh về phía Mộ Lãnh Khê chạy trốn.
Trận pháp mạnh mẽ đánh về phía Mộ Lãnh Khê, bà ta đưa tay vận linh lực đối kháng.
Tiêu Cửu Uyên đưa tay một trường thương màu đen đánh mạnh ra ngoài, trực tiếp đánh bay Mộ Lãnh Khê.
Sau đó hắn lại nhấc tay, trường thương lại mạnh mẽ đánh tới, lần này đánh Mộ Lãnh Khê vào vũng bùn.
Thân thể Tiêu Cửu Uyên khẽ động, bay đến bên người Mộ Lãnh Khê, lạnh lùng quát: “Tất cả dừng tay, ai còn dám động bổn vương sẽ giết bà ta.”
Hắn đạp một cước lên ngực Mộ Lãnh Khê.
Sắc mặt Lãnh Mộ Khê trắng bệch, miệng không ngừng chảy máu, cực kỳ đáng sợ.
“Đừng, đừng giết ta.”
Nói xong bà ta xoay người về phía Vân Thiên Vũ và thủ hạ của mình kêu lên: “Dừng tay, dừng tay.”
Những thụ hạ đó không dám cãi lời Mộ Lãnh Khê, lập tức dừng tay.
Nhưng bọn họ dừng tay rồi mà đám người Vân Thiên Vũ vẫn không dừng tay.
Mỗi người đều như sói như hổ tiếp tục chém giết, chớp mắt đã giết hết mấy thủ hạ của Mộ Lãnh Khê.
Vân Thiên Vũ nhanh chóng sang đây, đưa cho Mộ Lãnh Khê một đan dược.
Cả người Mộ Lãnh Khê không chút sức lực không nhúc nhích được.
Vân Thiên Vũ lập tức ra lệnh cho Bạch Diệu, dẫn Mỗ Lãnh Khê đi nhất phong.
Đợi tất cả mọi người đi vào nhất phong, lập tức hạ lệnh.
Bắt đầu hành động tiến đánh nhị phong.
Lúc này trong nhất phong vang lên một tiếng nổ.
Không hổ là nhất phong của Lăng Vân tông, trong này có rất nhiều cao thủ.
Giết được bọn họ rất khó.
Vân Thiên Vũ lập tức ra lệnh trói Mộ Lãnh Khê vào cột trên sân nhất phong, lệnh cho Mộ Lãnh Khê bảo thủ hạ dừng tay.
Nếu không sẽ giết bà ta.
Mộ Lãnh Khê tuy là người lòng dạ độc ác, nhưng vẫn thuộc hạng ham sống sợ chết.
Vừa nghe được Vân Thiên Vũ nói giết bà ta, bà ta đã ra lệnh: “Dừng tay, tất cả dừng tay.”
Cao thủ nhất phong nghe được mệnh lệnh của Mộ Lãnh Khê, không một ai dám động tay động chân.
Phải biết Mộ Lãnh Khê rất tàn khốc bình thường nếu có hai đó không nghe lời bà ta sẽ sống không bằng chết.
Cho nên ở nhất phong, lời nói của nữ nhân này như là thánh chỉ.
Bà ta nói gì những người đang đánh nhau với Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên lập tức dừng tay.
Những người này dừng tay nhưng đội tiên phong của phủ An thân vương và người của ngũ phong không dừng tay.
Mỗi người điên cuồng xông lên giết, chớp mắt đã giết không ít người.