Trên đài cao, Vũ Văn Lẫm không ngờ tới sẽ có một nữ tử đến khiêu chiến với y, ban đầu y hơi tức giận nhưng sau đó liền nở nụ cười đầy hàm ý trên mặt.
“Ha ha, cô nương kia, ta tốt bụng nhắc nhở ngươi, tốt hơn thì ngươi nên rút lui đi, chân yếu tay mềm như ngươi không chịu nổi chiêu thức của ta đâu, chỉ sợ nếu bị ta phế rồi thì sẽ có người đau lòng lắm.”
Trước đây Vũ Văn Lẫm có biết được một tin tức, nghe nói người họ Tiêu Cửu chiếm được vị trí đầu bảng là vị hôn phu của tiểu cô nương này.
Tiêu Cửu đánh bại Đoan Mộc Tuấn, Vũ Văn Lẫm vô cùng tức giận, cho nên trong lời nói có ý khiêu khích Tiêu Cửu Uyên.
Gương mặt Tiêu Cửu Uyên vẫn âm trầm lạnh lùng, tư thế hiên ngang vững chãi như đỉnh Thái Sơn.
Vân Thiên Vũ tắc lạnh lùng nhếch môi: “Vậy để ta tới lĩnh giáo năng lực của các hạ đi.”
Nàng vừa dứt lời thì liền phất tay thi triển linh lực, tựa hồ như biến thành mưa phùn vây quanh người nàng.
Nàng vừa ra tay thì một đạo linh lực hung hăng đánh ầm về phía Vũ Văn Lẫm đối diện.
Vân Thiên Vũ xuất chiêu khiến cho Vũ Văn Lẫm và đám người thuộc những thế lực lớn bên dưới đài đều kinh ngạc
Nàng quả thật là cấp bậc nhị tinh linh hoàng, thật là lợi hại.
Hơn nữa nghe nói tiểu cô nương này trẻ tuổi như vậy đã đạt đến cấp bậc nhị tinh linh hoàng, đúng là quá đẳng cấp mà.
Vũ Văn Lẫm vội xoay người phất tay vận linh lực, gắt gao đánh trả lại đạo linh lực vừa phóng tới kia
Hai đạo linh lực cường đại đập vào nhau.
Ầm ầm ầm, ba tia sáng lóe lên từ sức ép khi hai đạo linh lực va chạm với nhau, khiến cho cả hai đều phải lùi về ba bước.
Đến lúc này thì Vũ Văn Lẫm đã không còn dám coi khinh Vân Thiên Vũ nữa.
Trong lòng y cảnh giác không thôi, một đại nam nhân như y, nếu bị tiểu cô nương này đánh bại, truyền ra thì sẽ rất mất mặt.
“Lốc xoáy quyền, lên.”
Một cơn lốc quyền cực lớn gắt gao càn quét về phía Vân Thiên Vũ.
Dưới đài ai nấy cũng đều nín thở lo sợ.
Vũ Văn Lẫm quả nhiên ra tay rất tàn nhẫn độc ác, chẳng hề nương tay với đối phương là một tiểu cô nương chân yếu tay mềm.
Mọi người tất cả đều lo lắng nhìn về phía Vân Thiên Vũ trên đài cao, Vân Thiên Vũ không hề hoảng loạn mà vội xoay mình tiếp chiêu.
Nàng nhanh nhẹn phất tay chưởng một quyền đến.
“Đất lở quyền.”
Ầm ầm ầm tiếng vang khắp nơi, hai quyền thức điên cuồng đánh về phía đối phương.
Hai thứ này đập thẳng vào đối phương khiến cho cả hai người đồng thời đều bị sức ép cường đại đánh văng ra ngoài, huyết khí trong ngực dâng lên cuồn cuộn.
Sau đó liền phun ra một ngụm máu tươi.
Vân Thiên Vũ không cho đối phương cơ hội lấy lại sức, nàng trực tiếp phất tay xuất chiêu thêm một lần nữa, hung hăng chưởng một quyền về phía Văn Vũ Lẫm
Vũ Văn Lẫm vội vàng xuất lốc xoáy quyền ra để chống đỡ.
Hai đạo linh lực lại một lần nữa gắt gao đối kháng với nhau.
Khi này, cả hai đã hoàn toàn kiệt sức và không thể chịu đựng thêm sức ép mãnh liệt từ quyền thức của đối phương nữa nên đều bị đánh văng đi.
Bọn họ chớp mắt đã bị đánh bay ra khỏi đài cao, cả hai lồm cồm bò dậy và cố gắng lấy lại sức, khó khăn lắm mới có thể đứng vững lại được.
Hai người đều rất chật vật để tiếp tục chiến đấu.
Lúc này Vũ Văn Lẫm đã hoàn toàn kiệt quệ, máu tràn ra nơi khóe miệng y, sắc mặt trắng bệch không nói nên lời.
Nhưng Vân Thiên Vũ thì khoác áo choàng cho nên người khác hoàn toàn không thể nhìn ra trạng thái của nàng.
Ắt hẳn cũng không khá hơn là bao.
Nhưng nàng không hề trì hoãn thêm nữa mà vội chớp lấy thời cơ, lại lần nữa hung hăng tung quyền đánh về phía Vũ Văn Lẫm đối diện.
Vũ Văn Lẫm sắc mặt đại biến, trực tiếp chửi ầm lên: “Ngươi con mẹ nó bị điên sao?”
Nhưng y cũng không dám sơ hở thêm nữa, nếu như y tiếp tục ngừng lại thì chắc chắn sẽ bị quyền kia của nàng đánh bay ra khỏi đài cao.
Hai ngườ lại điên cuồng quyết chiến, sau đó đều bị đối phương hung hăn đánh văng xuống dưới đài.
Cả hai rõ ràng đều bị thương không nhẹ.
“Ha ha, cô nương kia, ta tốt bụng nhắc nhở ngươi, tốt hơn thì ngươi nên rút lui đi, chân yếu tay mềm như ngươi không chịu nổi chiêu thức của ta đâu, chỉ sợ nếu bị ta phế rồi thì sẽ có người đau lòng lắm.”
Trước đây Vũ Văn Lẫm có biết được một tin tức, nghe nói người họ Tiêu Cửu chiếm được vị trí đầu bảng là vị hôn phu của tiểu cô nương này.
Tiêu Cửu đánh bại Đoan Mộc Tuấn, Vũ Văn Lẫm vô cùng tức giận, cho nên trong lời nói có ý khiêu khích Tiêu Cửu Uyên.
Gương mặt Tiêu Cửu Uyên vẫn âm trầm lạnh lùng, tư thế hiên ngang vững chãi như đỉnh Thái Sơn.
Vân Thiên Vũ tắc lạnh lùng nhếch môi: “Vậy để ta tới lĩnh giáo năng lực của các hạ đi.”
Nàng vừa dứt lời thì liền phất tay thi triển linh lực, tựa hồ như biến thành mưa phùn vây quanh người nàng.
Nàng vừa ra tay thì một đạo linh lực hung hăng đánh ầm về phía Vũ Văn Lẫm đối diện.
Vân Thiên Vũ xuất chiêu khiến cho Vũ Văn Lẫm và đám người thuộc những thế lực lớn bên dưới đài đều kinh ngạc
Nàng quả thật là cấp bậc nhị tinh linh hoàng, thật là lợi hại.
Hơn nữa nghe nói tiểu cô nương này trẻ tuổi như vậy đã đạt đến cấp bậc nhị tinh linh hoàng, đúng là quá đẳng cấp mà.
Vũ Văn Lẫm vội xoay người phất tay vận linh lực, gắt gao đánh trả lại đạo linh lực vừa phóng tới kia
Hai đạo linh lực cường đại đập vào nhau.
Ầm ầm ầm, ba tia sáng lóe lên từ sức ép khi hai đạo linh lực va chạm với nhau, khiến cho cả hai đều phải lùi về ba bước.
Đến lúc này thì Vũ Văn Lẫm đã không còn dám coi khinh Vân Thiên Vũ nữa.
Trong lòng y cảnh giác không thôi, một đại nam nhân như y, nếu bị tiểu cô nương này đánh bại, truyền ra thì sẽ rất mất mặt.
“Lốc xoáy quyền, lên.”
Một cơn lốc quyền cực lớn gắt gao càn quét về phía Vân Thiên Vũ.
Dưới đài ai nấy cũng đều nín thở lo sợ.
Vũ Văn Lẫm quả nhiên ra tay rất tàn nhẫn độc ác, chẳng hề nương tay với đối phương là một tiểu cô nương chân yếu tay mềm.
Mọi người tất cả đều lo lắng nhìn về phía Vân Thiên Vũ trên đài cao, Vân Thiên Vũ không hề hoảng loạn mà vội xoay mình tiếp chiêu.
Nàng nhanh nhẹn phất tay chưởng một quyền đến.
“Đất lở quyền.”
Ầm ầm ầm tiếng vang khắp nơi, hai quyền thức điên cuồng đánh về phía đối phương.
Hai thứ này đập thẳng vào đối phương khiến cho cả hai người đồng thời đều bị sức ép cường đại đánh văng ra ngoài, huyết khí trong ngực dâng lên cuồn cuộn.
Sau đó liền phun ra một ngụm máu tươi.
Vân Thiên Vũ không cho đối phương cơ hội lấy lại sức, nàng trực tiếp phất tay xuất chiêu thêm một lần nữa, hung hăng chưởng một quyền về phía Văn Vũ Lẫm
Vũ Văn Lẫm vội vàng xuất lốc xoáy quyền ra để chống đỡ.
Hai đạo linh lực lại một lần nữa gắt gao đối kháng với nhau.
Khi này, cả hai đã hoàn toàn kiệt sức và không thể chịu đựng thêm sức ép mãnh liệt từ quyền thức của đối phương nữa nên đều bị đánh văng đi.
Bọn họ chớp mắt đã bị đánh bay ra khỏi đài cao, cả hai lồm cồm bò dậy và cố gắng lấy lại sức, khó khăn lắm mới có thể đứng vững lại được.
Hai người đều rất chật vật để tiếp tục chiến đấu.
Lúc này Vũ Văn Lẫm đã hoàn toàn kiệt quệ, máu tràn ra nơi khóe miệng y, sắc mặt trắng bệch không nói nên lời.
Nhưng Vân Thiên Vũ thì khoác áo choàng cho nên người khác hoàn toàn không thể nhìn ra trạng thái của nàng.
Ắt hẳn cũng không khá hơn là bao.
Nhưng nàng không hề trì hoãn thêm nữa mà vội chớp lấy thời cơ, lại lần nữa hung hăng tung quyền đánh về phía Vũ Văn Lẫm đối diện.
Vũ Văn Lẫm sắc mặt đại biến, trực tiếp chửi ầm lên: “Ngươi con mẹ nó bị điên sao?”
Nhưng y cũng không dám sơ hở thêm nữa, nếu như y tiếp tục ngừng lại thì chắc chắn sẽ bị quyền kia của nàng đánh bay ra khỏi đài cao.
Hai ngườ lại điên cuồng quyết chiến, sau đó đều bị đối phương hung hăn đánh văng xuống dưới đài.
Cả hai rõ ràng đều bị thương không nhẹ.