Tiêu Cửu Uyên quay người lại lạnh giọng quát, bây giờ hắn vô cùng khó chịu khi nhìn Phượng Vô Nhai.
Luôn làm ra vẻ tốt đẹp trước Vân Thiên Vũ, y thì tính là gì chứ, cho dù trước đây có thể Vân Thiên Vũ có quan hệ với Phượng Vô Nhai nhưng hiện tại nàng là vương phi tương lai của hắn, vậy nên tốt nhất y phải cút xa ra một chút.
Hai người giương cung bạt kiếm, có thể thấy là sắp đánh nhau.
Trang chủ Quân Hạo Thiên của Thiên Mộc sơn trang thấy hơi đau đầu, một giải đấu đang yên đang lành đã bị hủy bởi vì bọn họ đánh nhau, chẳng lẽ còn muốn phá hủy cả ngọn núi này hay sao, chuyện này ông ta hoàn toàn không đồng ý.
“Được rồi, nếu hai vị muốn đánh nhau thì xuống núi đánh đi, đừng đánh nhau trong địa phận của Thiên Mộc sơn trang.”
Mặc dù Quân Hạo Thiên chỉ là trang chủ của một Thiên Mộc sơn trang nhỏ bé nhưng người trong thiên hạ cũng không dám bất kính với ông ta.
Ông ta là tử linh trung cấp, linh lực rất mạnh, lại còn thêm người này xưa nay thần bí khó lường, rốt cuộc trên người ông ta có năng lực mạnh đến thế nào thì người bình thường cũng không biết nên mọi người rất ít khi dám chọc giận ông ta.
Cho dù linh lực của hai người Phượng Vô Nhai và Tiêu Cửu Uyên rất mạnh nhưng đều không dám chọc giận Quân Hạo Thiên, chính vì vậy Quân Hạo Thiên vừa mở lời hai người liền bình tĩnh lại.
Nhưng vẫn hung hăng trừng mắt nhìn nhau, sau đó yên tĩnh ngồi ở trên vị trí của mình.
Quân Hạo Thiên không hề để ý đến hai người kia, ông ta phẩy tay, một linh khí hiện ra, linh khí là một linh kính. Linh kính bay tới giữa không trung, tạo thành một tấm chắn như một chiếc gương lớn, mọi người đều có thể dễ dàng nhìn thấy tình hình hái dược liệu ở trên núi lúc này từ mặt linh kính.
Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai cũng bị thu hút sự chú ý, hai người cùng nhìn chằm chằm vào mặt linh kính.
Trên mặt linh kính, Vân Thiên Vũ đang cúi đầu xem tờ giấy cầm trong tay, trên đó ghi các dược liệu cần hái ở vòng thứ hai, nàng chỉ nhìn qua rồi gấp tờ giấy vào luôn, hình như đã nhớ hết các dược liệu ghi trên tờ giấy, nhanh chóng đi về phía con đường núi gập ghềnh.
Dáng người nàng nhỏ nhắn, dưới chiếc áo choàng màu đen lại càng thêm yêu kiều, không ít người lau mồ hôi cho nàng.
Ở bên ngoài, hai người Phượng Vô Nhai và Diệp Gia lo lắng không nói nên lời.
Ánh mắt Tiêu Cửu Uyên thâm trầm nhìn vào hình ảnh của nàng, không biểu hiện gì.
Hình ảnh thay đổi, một tuyển thủ hái dược liệu trên núi đang đánh nhau với một con sư tử đầu bạc, vốn dĩ người này đang định hái một cây tử yên thảo đã trưởng thành, sư tử đầu bạc liền lao ra nhảy vồ về phía người hái dược liệu, người hái dược liệu vội vàng quay người đánh nhau với sư tử đầu bạc.
Người hái thuốc không phải là người có linh lực nhưng trên người có linh khí cho nên nhanh chóng đưa linh khí của mình ra, đó là một độc giác thú, độc giác thú và sư tử đầu bạc xông vào đánh giết lẫn nhau.
Người hái dược liệu nhân lúc độc giác thú và sư tử đầu bạc đang đánh nhau tiến lên hái cây tử yên thảo.
Sư tử đầu bạc thấy cây tử yên thảo mình canh giữ bao lâu nay bị người khác cướp đi sao có thể không phẫn nộ, ngửa đầu gào lên.
Điên cuồng xông vào tấn công độc giác thú, nhảy bổ về phía tuyển thủ tham gia cuộc thi hái dược liệu.
Tuyển thủ kia không ngờ sư tử đầu trắng lại có thể phát điên như vậy nên vô cùng hoảng sợ, lùi về sau theo bản năng nhưng đằng sau lại là vách núi nên y rơi thẳng xuống vực, hét lên một tiếng kêu thảm thiết.
Những người đang quan sát cuộc thi qua linh kính không ngừng lắc đầu, một tuyển thủ đã bị loại.
Ngay sau đó hình ảnh lại thay đổi đến một tuyển thủ khác đang đánh nhau với vượn tay dài, lần này tuyển thủ là một người có linh lực, là hoàng linh trung cấp, y đánh nhau với vượn tay dài bất phân thắng bại.
Vượn tay dài thấy không thể giành chiến thắng, nó đột nhiên hướng lên trời kêu vài tiếng, trong rừng liền có hai con vượn tay dài chạy ra, sau đó ba con hợp sức cùng nhau bao vây tấn công tuyển thủ hoàng linh trung cấp kia.
Luôn làm ra vẻ tốt đẹp trước Vân Thiên Vũ, y thì tính là gì chứ, cho dù trước đây có thể Vân Thiên Vũ có quan hệ với Phượng Vô Nhai nhưng hiện tại nàng là vương phi tương lai của hắn, vậy nên tốt nhất y phải cút xa ra một chút.
Hai người giương cung bạt kiếm, có thể thấy là sắp đánh nhau.
Trang chủ Quân Hạo Thiên của Thiên Mộc sơn trang thấy hơi đau đầu, một giải đấu đang yên đang lành đã bị hủy bởi vì bọn họ đánh nhau, chẳng lẽ còn muốn phá hủy cả ngọn núi này hay sao, chuyện này ông ta hoàn toàn không đồng ý.
“Được rồi, nếu hai vị muốn đánh nhau thì xuống núi đánh đi, đừng đánh nhau trong địa phận của Thiên Mộc sơn trang.”
Mặc dù Quân Hạo Thiên chỉ là trang chủ của một Thiên Mộc sơn trang nhỏ bé nhưng người trong thiên hạ cũng không dám bất kính với ông ta.
Ông ta là tử linh trung cấp, linh lực rất mạnh, lại còn thêm người này xưa nay thần bí khó lường, rốt cuộc trên người ông ta có năng lực mạnh đến thế nào thì người bình thường cũng không biết nên mọi người rất ít khi dám chọc giận ông ta.
Cho dù linh lực của hai người Phượng Vô Nhai và Tiêu Cửu Uyên rất mạnh nhưng đều không dám chọc giận Quân Hạo Thiên, chính vì vậy Quân Hạo Thiên vừa mở lời hai người liền bình tĩnh lại.
Nhưng vẫn hung hăng trừng mắt nhìn nhau, sau đó yên tĩnh ngồi ở trên vị trí của mình.
Quân Hạo Thiên không hề để ý đến hai người kia, ông ta phẩy tay, một linh khí hiện ra, linh khí là một linh kính. Linh kính bay tới giữa không trung, tạo thành một tấm chắn như một chiếc gương lớn, mọi người đều có thể dễ dàng nhìn thấy tình hình hái dược liệu ở trên núi lúc này từ mặt linh kính.
Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai cũng bị thu hút sự chú ý, hai người cùng nhìn chằm chằm vào mặt linh kính.
Trên mặt linh kính, Vân Thiên Vũ đang cúi đầu xem tờ giấy cầm trong tay, trên đó ghi các dược liệu cần hái ở vòng thứ hai, nàng chỉ nhìn qua rồi gấp tờ giấy vào luôn, hình như đã nhớ hết các dược liệu ghi trên tờ giấy, nhanh chóng đi về phía con đường núi gập ghềnh.
Dáng người nàng nhỏ nhắn, dưới chiếc áo choàng màu đen lại càng thêm yêu kiều, không ít người lau mồ hôi cho nàng.
Ở bên ngoài, hai người Phượng Vô Nhai và Diệp Gia lo lắng không nói nên lời.
Ánh mắt Tiêu Cửu Uyên thâm trầm nhìn vào hình ảnh của nàng, không biểu hiện gì.
Hình ảnh thay đổi, một tuyển thủ hái dược liệu trên núi đang đánh nhau với một con sư tử đầu bạc, vốn dĩ người này đang định hái một cây tử yên thảo đã trưởng thành, sư tử đầu bạc liền lao ra nhảy vồ về phía người hái dược liệu, người hái dược liệu vội vàng quay người đánh nhau với sư tử đầu bạc.
Người hái thuốc không phải là người có linh lực nhưng trên người có linh khí cho nên nhanh chóng đưa linh khí của mình ra, đó là một độc giác thú, độc giác thú và sư tử đầu bạc xông vào đánh giết lẫn nhau.
Người hái dược liệu nhân lúc độc giác thú và sư tử đầu bạc đang đánh nhau tiến lên hái cây tử yên thảo.
Sư tử đầu bạc thấy cây tử yên thảo mình canh giữ bao lâu nay bị người khác cướp đi sao có thể không phẫn nộ, ngửa đầu gào lên.
Điên cuồng xông vào tấn công độc giác thú, nhảy bổ về phía tuyển thủ tham gia cuộc thi hái dược liệu.
Tuyển thủ kia không ngờ sư tử đầu trắng lại có thể phát điên như vậy nên vô cùng hoảng sợ, lùi về sau theo bản năng nhưng đằng sau lại là vách núi nên y rơi thẳng xuống vực, hét lên một tiếng kêu thảm thiết.
Những người đang quan sát cuộc thi qua linh kính không ngừng lắc đầu, một tuyển thủ đã bị loại.
Ngay sau đó hình ảnh lại thay đổi đến một tuyển thủ khác đang đánh nhau với vượn tay dài, lần này tuyển thủ là một người có linh lực, là hoàng linh trung cấp, y đánh nhau với vượn tay dài bất phân thắng bại.
Vượn tay dài thấy không thể giành chiến thắng, nó đột nhiên hướng lên trời kêu vài tiếng, trong rừng liền có hai con vượn tay dài chạy ra, sau đó ba con hợp sức cùng nhau bao vây tấn công tuyển thủ hoàng linh trung cấp kia.