Đợi đến khi Yến Thanh Phong biểu diễn xong, tiếng vỗ tay lần nữa vang lên, lần này ngay cả thái tử cùng Tuyên vương Hoài vương vỗ tay khen thưởng.
Yến Thanh Phong lặng lẽ đưa mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên cách đó không xa nghiêng người trên ghế , đáng tiếc Tiêu Cửu Uyên quanh thân lãnh lệ, trên tuấn nhan tràn đầy không kiên nhẫn, có vẻ không nhịn được, không có chút vui vẻ giống như người khác thưởng thức Kiếm Vũ của nàng.
Tâm Yến Thanh Phong trầm xuống, chỉ cảm thấy cả trái tim cũng lạnh như băng lạnh, ngay cả tâm tư muốn khóc đều có.
Bất quá vì mặt mũi Yến Bắc Hậu phủ khiến cho nàng chỉ có thể lựa chọn kiêu ngạo quay đầu đi xuống.
Yến Thanh Phong tự cho là mình che giấu rất khá, không ai phát hiện chuyện nàng nhìn lén Tiêu Cửu Uyên.
Nhưng không biết, Vân Thiên Vũ đã phát hiện Yến Thanh Phong nhìn lén Tiêu Cửu Uyên, bởi vì lúc trước nàng ngồi cùng một chỗ với Yến Thanh Phong, nàng liền phát hiện Yến Thanh Phong không được bình thường, nhưng khi đó nàng không có suy nghĩ nhiều, nhưng lần này nàng nhìn thấy rõ ràng chính xác, Yến Thanh Phong nhìn lén Tiêu Cửu Uyên.
Nàng ta đây là thích Tiêu Cửu Uyên sao?
Trong lòng Vân Thiên Vũ không nhịn được hừ lạnh, không nghĩ tới Tiêu Cửu Uyên lòng dạ hiểm độc đen tối như thế, vẫn có người thích một người lòng dạ hiểm độc đen tối, hắn ta có gì tốt a?
Vân Thiên Vũ suy nghĩ ngẩng đầu lên nhìn về Tiêu Cửu Uyên cách đó không xa, không nghĩ tới vừa ngẩng đầu, phát hiện con ngươi đen trầm của Tiêu Cửu Uyên nhìn chằm chằm nàng, một đôi đồng mâu phát ra u ám giống như kịch độc, hung hăng nhìn chằm chằm nàng, dường như nàng đã làm chuyện gì đại nghịch bất đạo, tội ác tày trời.
Vân Thiên Vũ mở trừng hai mắt, rất nghiêm túc suy nghĩ, chẳng lẽ nàng lại có chỗ nào đắc tội hắn.
Nàng rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng xác nhận nàng không có làm bất kỳ chuyện gì trêu chọc hắn cả, cho nên người này lửa giận vạn trượng, một bộ dáng hận không được ăn thịt người, uống máu người, thật ra thì hoàn toàn không liên quan chuyện của nàng.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ ánh mắt nhẹ nhàng từ trên mặt Tiêu Cửu Uyên lướt qua, gương mặt như không có chuyện gì xảy ra.
Dáng vẻ nàng vân đạm phong khinh như vậy, khiến cho sắc mặt Tiêu Cửu Uyên âm trầm hơn, đồng mâu bén nhọn, hóa thành vô số lưỡi dao sắc bén thẳng hướng trên người Vân Thiên Vũ bắn tới, đáng tiếc Vân Thiên Vũ làm như không thấy.
Nàng nào biết hắn bị điên chuyện gì, có lẽ do chuyện tối ngày hôm qua đối với hắn kích thích quá lớn, dẫn đến tâm tình của hắn hiện tại không tốt.
Nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, trong lòng Vân Thiên Vũ dâng lên một cỗ khoái cảm, quả nhiên đánh người chính là thoải mái, nhất là người bị đánh là Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên, hiện tại nàng chỉ hận tối ngày hôm qua chỉ đánh mấy cái, không có hung hăng đánh nhiều hơn, ngày sau nếu như có cơ hội đến nữa, nàng nhất định sẽ đánh thật nhiều.
Vân Thiên Vũ đang có ý nghĩ kỳ quái, tâm tình rất tốt, thì trong đình viện tiếng trống cũng ngừng, mà lúc này hoa hồng rơi xuống trong tay của nàng.
Bốn phía nhất thời vang lên tiếng kinh hô, tiếng kinh hô kinh động Vân Thiên Vũ, nàng đã tỉnh hồn lại, mới nhìn đến trong tay của mình đang cầm hoa hồng, mà bốn phía dáng vẻ của mọi người xem kịch vui nhìn nàng.
Vân Thiên Vũ mặc dù bản thân là trưởng nữ Vĩnh Ninh Hậu phủ, nhưng bởi vì mẫu thân mất sớm, chưa từng được nuôi dạy nghiêm túc, cho nên mọi người ở đây đều cho rằng nàng cái gì cũng sẽ không biết, cho nên hiện tại mọi người thấy ánh mắt của nàng, tất cả đều nhìn có chút hả hê.
Vốn dĩ hoàn cảnh của Vân Thiên Vũ có thể làm cho người ta đồng tình, mọi người cũng không có cần thiết nhằm vào nàng.
Có thể trách thì trách nàng bị hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn làm chánh phi của Tiêu Cửu Uyên.
Điều này làm cho rất nhiều nữ nhân ghen tỵ, cho nên nữ quyến theo bản năng nhằm vào nàng.
Đây cũng nguyên nhân lúc trước Tưởng Ngọc Khê đồng ý với Vân Thiên Tuyết và Lục Uyển Nhi chơi đánh trống truyền hoa.
Yến Thanh Phong lặng lẽ đưa mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên cách đó không xa nghiêng người trên ghế , đáng tiếc Tiêu Cửu Uyên quanh thân lãnh lệ, trên tuấn nhan tràn đầy không kiên nhẫn, có vẻ không nhịn được, không có chút vui vẻ giống như người khác thưởng thức Kiếm Vũ của nàng.
Tâm Yến Thanh Phong trầm xuống, chỉ cảm thấy cả trái tim cũng lạnh như băng lạnh, ngay cả tâm tư muốn khóc đều có.
Bất quá vì mặt mũi Yến Bắc Hậu phủ khiến cho nàng chỉ có thể lựa chọn kiêu ngạo quay đầu đi xuống.
Yến Thanh Phong tự cho là mình che giấu rất khá, không ai phát hiện chuyện nàng nhìn lén Tiêu Cửu Uyên.
Nhưng không biết, Vân Thiên Vũ đã phát hiện Yến Thanh Phong nhìn lén Tiêu Cửu Uyên, bởi vì lúc trước nàng ngồi cùng một chỗ với Yến Thanh Phong, nàng liền phát hiện Yến Thanh Phong không được bình thường, nhưng khi đó nàng không có suy nghĩ nhiều, nhưng lần này nàng nhìn thấy rõ ràng chính xác, Yến Thanh Phong nhìn lén Tiêu Cửu Uyên.
Nàng ta đây là thích Tiêu Cửu Uyên sao?
Trong lòng Vân Thiên Vũ không nhịn được hừ lạnh, không nghĩ tới Tiêu Cửu Uyên lòng dạ hiểm độc đen tối như thế, vẫn có người thích một người lòng dạ hiểm độc đen tối, hắn ta có gì tốt a?
Vân Thiên Vũ suy nghĩ ngẩng đầu lên nhìn về Tiêu Cửu Uyên cách đó không xa, không nghĩ tới vừa ngẩng đầu, phát hiện con ngươi đen trầm của Tiêu Cửu Uyên nhìn chằm chằm nàng, một đôi đồng mâu phát ra u ám giống như kịch độc, hung hăng nhìn chằm chằm nàng, dường như nàng đã làm chuyện gì đại nghịch bất đạo, tội ác tày trời.
Vân Thiên Vũ mở trừng hai mắt, rất nghiêm túc suy nghĩ, chẳng lẽ nàng lại có chỗ nào đắc tội hắn.
Nàng rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng xác nhận nàng không có làm bất kỳ chuyện gì trêu chọc hắn cả, cho nên người này lửa giận vạn trượng, một bộ dáng hận không được ăn thịt người, uống máu người, thật ra thì hoàn toàn không liên quan chuyện của nàng.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ ánh mắt nhẹ nhàng từ trên mặt Tiêu Cửu Uyên lướt qua, gương mặt như không có chuyện gì xảy ra.
Dáng vẻ nàng vân đạm phong khinh như vậy, khiến cho sắc mặt Tiêu Cửu Uyên âm trầm hơn, đồng mâu bén nhọn, hóa thành vô số lưỡi dao sắc bén thẳng hướng trên người Vân Thiên Vũ bắn tới, đáng tiếc Vân Thiên Vũ làm như không thấy.
Nàng nào biết hắn bị điên chuyện gì, có lẽ do chuyện tối ngày hôm qua đối với hắn kích thích quá lớn, dẫn đến tâm tình của hắn hiện tại không tốt.
Nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, trong lòng Vân Thiên Vũ dâng lên một cỗ khoái cảm, quả nhiên đánh người chính là thoải mái, nhất là người bị đánh là Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên, hiện tại nàng chỉ hận tối ngày hôm qua chỉ đánh mấy cái, không có hung hăng đánh nhiều hơn, ngày sau nếu như có cơ hội đến nữa, nàng nhất định sẽ đánh thật nhiều.
Vân Thiên Vũ đang có ý nghĩ kỳ quái, tâm tình rất tốt, thì trong đình viện tiếng trống cũng ngừng, mà lúc này hoa hồng rơi xuống trong tay của nàng.
Bốn phía nhất thời vang lên tiếng kinh hô, tiếng kinh hô kinh động Vân Thiên Vũ, nàng đã tỉnh hồn lại, mới nhìn đến trong tay của mình đang cầm hoa hồng, mà bốn phía dáng vẻ của mọi người xem kịch vui nhìn nàng.
Vân Thiên Vũ mặc dù bản thân là trưởng nữ Vĩnh Ninh Hậu phủ, nhưng bởi vì mẫu thân mất sớm, chưa từng được nuôi dạy nghiêm túc, cho nên mọi người ở đây đều cho rằng nàng cái gì cũng sẽ không biết, cho nên hiện tại mọi người thấy ánh mắt của nàng, tất cả đều nhìn có chút hả hê.
Vốn dĩ hoàn cảnh của Vân Thiên Vũ có thể làm cho người ta đồng tình, mọi người cũng không có cần thiết nhằm vào nàng.
Có thể trách thì trách nàng bị hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn làm chánh phi của Tiêu Cửu Uyên.
Điều này làm cho rất nhiều nữ nhân ghen tỵ, cho nên nữ quyến theo bản năng nhằm vào nàng.
Đây cũng nguyên nhân lúc trước Tưởng Ngọc Khê đồng ý với Vân Thiên Tuyết và Lục Uyển Nhi chơi đánh trống truyền hoa.