Tiêu Dạ Thần vâng lời, Tiêu Cửu Uyên gọi một thái giám dẫn Tiêu Dạ Thần đến thượng thư phòng xử lý chính sự của tiên hoàng, đầu tiên nên tập cho gã quen với việc triều chính.
Tiêu Dạ Thần theo thái giám đi đến thư phòng.
Tiêu Cửu Uyên nhìn sang Vân Thiên Vũ nói.
“Vũ Nhi, trước tiên nàng quay về An thân vương phủ nói cho lão vương thúc biết chuyện này, sau đó nàng ở An thân vương phủ chờ chuẩn bị việc đại hôn, ta vào trong cung gặp mẫu hậu.”
Vân Thiên Vũ không phản đối, nàng biết Tiêu Cửu Uyên là người ngoài lạnh trong nóng, hắn là một người tốt và rất có tình nghĩa.
Cho nên Thái hoàng thái hậu như vậy, hắn rất đau lòng, bây giờ hắn muốn ở cùng mẫu hậu, nàng đương nhiên không phản đối.
“Được, huynh cẩn thận một chút.”
Vân Thiên Vũ dặn dò xong, sau đó lại phân phó Bạch Diệu đi theo Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên sai người dẫn Vân Thiên Vũ về An thân vương phủ, còn phân phó Hắc Diệu trông chừng Vân Thiên Vũ thì hắn mới yên tâm.
Tiêu Cửu Uyên ở lại trong cung với Thái hoàng thái hậu, còn Vân Thiên Vũ thì quay về An thân vương phủ.
Tiêu Dạ Thần cũng ở lại trong cung để làm quen với việc triều chính.
Trên xe ngựa của Ly thân vương phủ, Vân Thiên Vũ trầm tư suy nghĩ, vô tình nhìn thấy Diệp Gia còn đang khổ tâm hơn nàng.
Vân Thiên Vũ biết vì sao Diệp Gia lại nặng tâm tư như vậy.
Bởi vì nàng thích Tiêu Dạ Thần, nàng vốn dĩ đã cảm thấy chính mình không xứng với Tiêu Dạ Thần, mà bây giờ Tiêu Dạ Thần còn trở thành tân hoàng đế của Đông Ly quốc, cho nên nàng sẽ càng cảm thấy không xứng với gã.
“Biểu tỷ, tỷ có muốn ta giúp tỷ thăm dò tâm tư của Dạ Thần không.”
Diệp Gia lập tức lắc đầu, hiện tại nếu Tiêu Dạ Thần có quan tâm đến nàng thì nàng cũng sẽ không dám đón nhận.
Nàng thân là tội nữ Lục gia, có tư cách nào để bầu bạn với Hoàng đế Đông Ly quốc.
Vân Thiên Vũ nhìn thấy thần sắc Diệp Gia kém như vậy, nàng đành nắm lấy tay Diệp Gia nói. “Biểu tỷ, tỷ cứ yên tâm, muội sẽ dâng một tấu sớ lên Dạ Thần, để gã sửa án oan của Lục gia, sau khi Lục gia được sửa án oan rồi thì tỷ sẽ không còn phải mang thân phận tội nữ nữa, tỷ sẽ là con gái của đại thần, hơn nữa ta cũng chiêu cáo thiên hạ về việc tỷ là biểu tỷ của ta, sẽ không còn không xứng với Dạ Thần nữa.”
Tuy Vân Thiên Vũ đã nói như vậy, nhưng Diệp Gia vẫn kiên định lắc đầu: “Vũ Mao, đừng hỏi… đừng hỏi gã.”
Trong khoảng thời gian vừa qua, nàng biết rất rõ ràng rằng Tiêu Dạ Thần không có tâm tư gì với nàng cả, nếu như gã có tâm tư thì nàng đã sớm cảm nhận được rồi.
Cho nên nàng không muốn lại đi tự rước nhục.
Vân Thiên Vũ thở dài, không nói chuyện nữa, nàng nghĩ tới Hoạ Mi, trong lòng cuối cùng vui vẻ lên một chút, cũng tốt, ít nhất vẫn có một đôi thành công.
Xe ngựa chạy thẳng về An thân vương phủ.
Vân Thiên Vũ vừa về đến ngoài cửa lớn của An thân vương phủ thì đã thấy bên ngoài có rất nhiều xe ngựa, nàng vừa nhìn đã biết là xe ngựa của đại thần trong triều.
Những người này sau khi ra khỏi cung thì không trở về, là bởi vì muốn đi đến An thân vương phủ chúc mừng nghĩa phụ đã sắp trở thành Thái thượng hoàng.
Đám đại thần này muốn thiết lập một mối quan hệ tốt.
Vân Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng, xuống xe ngựa.
Nhưng nàng vừa mới đi vào cửa lớn An thân vương phủ thì đã nhìn thấy vài tên đại thần trong triều mặt xám mày tro, bị quản gia của An thân vương phủ đuổi về.
Những kẻ đó nhìn thấy Vân Thiên Vũ thì lập tức cung kính thi lễ: “Bái kiến Linh Nghi quận chúa.”
Nàng sắp trở thành công chúa, vì nàng là cô cô của Hoàng đế, mặc dù là nàng con nuôi nhưng vẫn được xem là công chúa.
Huống chi Hoàng đế còn đối xử với nàng rất tốt.
“Ừ, các vị đại nhân mau quay về phủ đi.”
Vài người không dám nấn ná ở lại nữa, bây giờ Vân Thiên Vũ là người được hưởng vinh sủng cao quý, chẳng những vậy, nàng còn là chính phi tương lai của Ly thân vương gia, là tiểu cô cô của hoàng đế, là con gái nuôi được thái thượng hoàng yêu thương nhất.
Bọn họ đắc tội với nàng đồng nghĩa với việc đi tìm chết, cho nên ai cũng nghe lời mà lẳng lặng quay về.
Tiêu Dạ Thần theo thái giám đi đến thư phòng.
Tiêu Cửu Uyên nhìn sang Vân Thiên Vũ nói.
“Vũ Nhi, trước tiên nàng quay về An thân vương phủ nói cho lão vương thúc biết chuyện này, sau đó nàng ở An thân vương phủ chờ chuẩn bị việc đại hôn, ta vào trong cung gặp mẫu hậu.”
Vân Thiên Vũ không phản đối, nàng biết Tiêu Cửu Uyên là người ngoài lạnh trong nóng, hắn là một người tốt và rất có tình nghĩa.
Cho nên Thái hoàng thái hậu như vậy, hắn rất đau lòng, bây giờ hắn muốn ở cùng mẫu hậu, nàng đương nhiên không phản đối.
“Được, huynh cẩn thận một chút.”
Vân Thiên Vũ dặn dò xong, sau đó lại phân phó Bạch Diệu đi theo Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên sai người dẫn Vân Thiên Vũ về An thân vương phủ, còn phân phó Hắc Diệu trông chừng Vân Thiên Vũ thì hắn mới yên tâm.
Tiêu Cửu Uyên ở lại trong cung với Thái hoàng thái hậu, còn Vân Thiên Vũ thì quay về An thân vương phủ.
Tiêu Dạ Thần cũng ở lại trong cung để làm quen với việc triều chính.
Trên xe ngựa của Ly thân vương phủ, Vân Thiên Vũ trầm tư suy nghĩ, vô tình nhìn thấy Diệp Gia còn đang khổ tâm hơn nàng.
Vân Thiên Vũ biết vì sao Diệp Gia lại nặng tâm tư như vậy.
Bởi vì nàng thích Tiêu Dạ Thần, nàng vốn dĩ đã cảm thấy chính mình không xứng với Tiêu Dạ Thần, mà bây giờ Tiêu Dạ Thần còn trở thành tân hoàng đế của Đông Ly quốc, cho nên nàng sẽ càng cảm thấy không xứng với gã.
“Biểu tỷ, tỷ có muốn ta giúp tỷ thăm dò tâm tư của Dạ Thần không.”
Diệp Gia lập tức lắc đầu, hiện tại nếu Tiêu Dạ Thần có quan tâm đến nàng thì nàng cũng sẽ không dám đón nhận.
Nàng thân là tội nữ Lục gia, có tư cách nào để bầu bạn với Hoàng đế Đông Ly quốc.
Vân Thiên Vũ nhìn thấy thần sắc Diệp Gia kém như vậy, nàng đành nắm lấy tay Diệp Gia nói. “Biểu tỷ, tỷ cứ yên tâm, muội sẽ dâng một tấu sớ lên Dạ Thần, để gã sửa án oan của Lục gia, sau khi Lục gia được sửa án oan rồi thì tỷ sẽ không còn phải mang thân phận tội nữ nữa, tỷ sẽ là con gái của đại thần, hơn nữa ta cũng chiêu cáo thiên hạ về việc tỷ là biểu tỷ của ta, sẽ không còn không xứng với Dạ Thần nữa.”
Tuy Vân Thiên Vũ đã nói như vậy, nhưng Diệp Gia vẫn kiên định lắc đầu: “Vũ Mao, đừng hỏi… đừng hỏi gã.”
Trong khoảng thời gian vừa qua, nàng biết rất rõ ràng rằng Tiêu Dạ Thần không có tâm tư gì với nàng cả, nếu như gã có tâm tư thì nàng đã sớm cảm nhận được rồi.
Cho nên nàng không muốn lại đi tự rước nhục.
Vân Thiên Vũ thở dài, không nói chuyện nữa, nàng nghĩ tới Hoạ Mi, trong lòng cuối cùng vui vẻ lên một chút, cũng tốt, ít nhất vẫn có một đôi thành công.
Xe ngựa chạy thẳng về An thân vương phủ.
Vân Thiên Vũ vừa về đến ngoài cửa lớn của An thân vương phủ thì đã thấy bên ngoài có rất nhiều xe ngựa, nàng vừa nhìn đã biết là xe ngựa của đại thần trong triều.
Những người này sau khi ra khỏi cung thì không trở về, là bởi vì muốn đi đến An thân vương phủ chúc mừng nghĩa phụ đã sắp trở thành Thái thượng hoàng.
Đám đại thần này muốn thiết lập một mối quan hệ tốt.
Vân Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng, xuống xe ngựa.
Nhưng nàng vừa mới đi vào cửa lớn An thân vương phủ thì đã nhìn thấy vài tên đại thần trong triều mặt xám mày tro, bị quản gia của An thân vương phủ đuổi về.
Những kẻ đó nhìn thấy Vân Thiên Vũ thì lập tức cung kính thi lễ: “Bái kiến Linh Nghi quận chúa.”
Nàng sắp trở thành công chúa, vì nàng là cô cô của Hoàng đế, mặc dù là nàng con nuôi nhưng vẫn được xem là công chúa.
Huống chi Hoàng đế còn đối xử với nàng rất tốt.
“Ừ, các vị đại nhân mau quay về phủ đi.”
Vài người không dám nấn ná ở lại nữa, bây giờ Vân Thiên Vũ là người được hưởng vinh sủng cao quý, chẳng những vậy, nàng còn là chính phi tương lai của Ly thân vương gia, là tiểu cô cô của hoàng đế, là con gái nuôi được thái thượng hoàng yêu thương nhất.
Bọn họ đắc tội với nàng đồng nghĩa với việc đi tìm chết, cho nên ai cũng nghe lời mà lẳng lặng quay về.