Thái tử nói xong liền đi ra ngoài, sau lưng Vân Thiên Vũ cũng không khách khí nói: "Ai da, ta sợ quá đi."
Lời này rõ ràng là mỉa mai, thái tử tức tới sôi máu, suýt chút nữa hộc máu, cục tức không xả ra được cũng không nuốt trôi được, cuối cùng gã hung hăng đi ra khỏi đại sảnh.
Thái tử vừa đi, Diệp Gia đứng bên ngoài liền đi vào trong, Diệp Gia nói với Vân Thiên Vũ: "Vẻ mặt thái tử điện hạ rất khó coi. Ngài ấy bị làm sao vậy?"
"Cái thứ không bằng cầm thú đó lại dám chạy tới đây nói với muội rằng gã muốn cưới muội làm thái tử phi của gã."
Vân Thiên Vũ lạnh lùng nói, nhưng lời như vậy mà gã cũng có thể nói ra được.
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng kêu ngạc nhiên: "Cái gì, tên súc sinh đó lại dám chạy tới nói muốn cưới con làm phi?"
Một bóng người từ ngoài của xông vào, sắc mặt u ám.
Người này chính là Tiêu lão vương gia của phủ An thân vương, Tiêu lão vương gia vô cùng tức giận.
Bởi vì lão nghe thấy lời Vân Thiên Vũ nói, nên mới tức giận đến như vậy.
Thái tử cái tên súc sinh đó lại nói ra được những lời như vậy, không được không được, lão phải vào cung bẩm báo hoàng thượng.
"Ta phải vào cung tìm hoàng thượng, để ngài ấy quản giáo cho tốt nhi tử súc sinh của ngài ấy, đến ngay cả cô cô củ mình mà nó cũng dám vô lễ thì còn có thể làm vua một nước được hay sao?"
Tiêu lão vương gia xoay người định đi ra ngoài, Vân Thiên Vũ vội vàng ngăn lại.
"Nghĩa phụ, không cần đâu, trước mắt đang là thời gian tranh vị thái tử, phủ An thân vương đừng nên làm lớn chuyện thì hơn, nếu như cha khiến cho hoàng thượng để ý tới phủ An thân vương thì sẽ gây bất lợi cho phủ chúng ta đó."
Lời Vân Thiên Vũ rất có lí, nhưng Tiêu Lăng Phong vẫn rất tức giận.
"Tên súc sinh này, lần sau nếu như nó còn dám nói ra những lời như vậy thì hãy đập nát cái miệng của nó."
"Vâng."
Vân Thiên Vũ không hề có chút thiện cảm nào đối với thái tử, đối với Tưởng gia lại càng không.
Tiêu Lăng Phong thấy Vân Thiên Vũ nói vậy, vẫn rất tức giận. Có điều cũng như xem như lão đã nhịn được mà không vào cung tìm lão hoàng đế.
"Nghĩa phụ, con đói rồi."
Vân Thiên Vũ nhân cơ hội nói vậy để dời sự chú ý của Tiêu Lăng Phong, quả nhiên nàng vừa nói xong, Tiêu Lăng Phong liền đi chuẩn bị đồ ăn cho nàng.
Vân Thiên Vũ dẫn Diệp Gia đi về phía nơi ở của mình.
Nàng đang tính toán xem nên chữa bệnh của Tiêu Cửu Uyên như thế nào, nhưng đó là bệnh tâm lí, muốn chữa khỏi trong một thời gian ngắn là một chuyện không dễ dàng gì.
Ngược lại có một chuyện trước mắt phải làm. Đó chính là nàng phải luyện một loại đan dược giúp nâng cao tinh thần chiến đấu cho đội quân tiên phong của phủ An thân vương.
Trước đó nàng và Tiêu Dạ Thần cũng đã thảo luận qua về chuyện của đội quân tiên phong. Biết được bọn họ là những người được cha Tiêu Dạ Thần huấn luyện đặc biệt.
Những người này luyện một loại linh công tăng cường ý chí chiến đấu, khi đối chiến với kẻ địch, một nghìn người sẽ đem toàn bộ ý chí chiến đấu của mình hòa nhập lại với nhau, có thể hình thành sức chiến đấu mạnh mẽ.
Sức mạnh này hề không kém gì so với các cao thủ linh lực. Mà nàng có thể luyện ra được một loại đan dược giúp nâng cao ý chí chiến đấu, như vậy lúc bọn họ đối chiến với kẻ địch, sức mạnh chiến đấu mạnh mẽ ấy tuyệt đối không thua kém gì các cao thủ linh lực.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy cách đó không xa có tiếng gió mạnh nổi lên, sắc mặt nàng trầm xuống, vội lùi lại một bước, sau đó ngẩng đầu lên nhìn, liền nhìn thấy Phượng Vô Nhai mặc hồng y đáp xuống trước mặt nàng.
Vân Thiên Vũ khó hiểu nhìn Phượng Vô Nhai: "Phượng Vô Nhai, ngươi có thể nói trước một tiếng có được không, hoặc là phát ra chút âm thanh có được không vậy? Ngươi cứ thần không biết quỷ không hay như vậy rất dọa người đó."
Phượng Vô Nhai yếu ớt nói: "Tiểu Vũ Mao, tâm trạng ta không tốt."
Lời này rõ ràng là mỉa mai, thái tử tức tới sôi máu, suýt chút nữa hộc máu, cục tức không xả ra được cũng không nuốt trôi được, cuối cùng gã hung hăng đi ra khỏi đại sảnh.
Thái tử vừa đi, Diệp Gia đứng bên ngoài liền đi vào trong, Diệp Gia nói với Vân Thiên Vũ: "Vẻ mặt thái tử điện hạ rất khó coi. Ngài ấy bị làm sao vậy?"
"Cái thứ không bằng cầm thú đó lại dám chạy tới đây nói với muội rằng gã muốn cưới muội làm thái tử phi của gã."
Vân Thiên Vũ lạnh lùng nói, nhưng lời như vậy mà gã cũng có thể nói ra được.
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng kêu ngạc nhiên: "Cái gì, tên súc sinh đó lại dám chạy tới nói muốn cưới con làm phi?"
Một bóng người từ ngoài của xông vào, sắc mặt u ám.
Người này chính là Tiêu lão vương gia của phủ An thân vương, Tiêu lão vương gia vô cùng tức giận.
Bởi vì lão nghe thấy lời Vân Thiên Vũ nói, nên mới tức giận đến như vậy.
Thái tử cái tên súc sinh đó lại nói ra được những lời như vậy, không được không được, lão phải vào cung bẩm báo hoàng thượng.
"Ta phải vào cung tìm hoàng thượng, để ngài ấy quản giáo cho tốt nhi tử súc sinh của ngài ấy, đến ngay cả cô cô củ mình mà nó cũng dám vô lễ thì còn có thể làm vua một nước được hay sao?"
Tiêu lão vương gia xoay người định đi ra ngoài, Vân Thiên Vũ vội vàng ngăn lại.
"Nghĩa phụ, không cần đâu, trước mắt đang là thời gian tranh vị thái tử, phủ An thân vương đừng nên làm lớn chuyện thì hơn, nếu như cha khiến cho hoàng thượng để ý tới phủ An thân vương thì sẽ gây bất lợi cho phủ chúng ta đó."
Lời Vân Thiên Vũ rất có lí, nhưng Tiêu Lăng Phong vẫn rất tức giận.
"Tên súc sinh này, lần sau nếu như nó còn dám nói ra những lời như vậy thì hãy đập nát cái miệng của nó."
"Vâng."
Vân Thiên Vũ không hề có chút thiện cảm nào đối với thái tử, đối với Tưởng gia lại càng không.
Tiêu Lăng Phong thấy Vân Thiên Vũ nói vậy, vẫn rất tức giận. Có điều cũng như xem như lão đã nhịn được mà không vào cung tìm lão hoàng đế.
"Nghĩa phụ, con đói rồi."
Vân Thiên Vũ nhân cơ hội nói vậy để dời sự chú ý của Tiêu Lăng Phong, quả nhiên nàng vừa nói xong, Tiêu Lăng Phong liền đi chuẩn bị đồ ăn cho nàng.
Vân Thiên Vũ dẫn Diệp Gia đi về phía nơi ở của mình.
Nàng đang tính toán xem nên chữa bệnh của Tiêu Cửu Uyên như thế nào, nhưng đó là bệnh tâm lí, muốn chữa khỏi trong một thời gian ngắn là một chuyện không dễ dàng gì.
Ngược lại có một chuyện trước mắt phải làm. Đó chính là nàng phải luyện một loại đan dược giúp nâng cao tinh thần chiến đấu cho đội quân tiên phong của phủ An thân vương.
Trước đó nàng và Tiêu Dạ Thần cũng đã thảo luận qua về chuyện của đội quân tiên phong. Biết được bọn họ là những người được cha Tiêu Dạ Thần huấn luyện đặc biệt.
Những người này luyện một loại linh công tăng cường ý chí chiến đấu, khi đối chiến với kẻ địch, một nghìn người sẽ đem toàn bộ ý chí chiến đấu của mình hòa nhập lại với nhau, có thể hình thành sức chiến đấu mạnh mẽ.
Sức mạnh này hề không kém gì so với các cao thủ linh lực. Mà nàng có thể luyện ra được một loại đan dược giúp nâng cao ý chí chiến đấu, như vậy lúc bọn họ đối chiến với kẻ địch, sức mạnh chiến đấu mạnh mẽ ấy tuyệt đối không thua kém gì các cao thủ linh lực.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy cách đó không xa có tiếng gió mạnh nổi lên, sắc mặt nàng trầm xuống, vội lùi lại một bước, sau đó ngẩng đầu lên nhìn, liền nhìn thấy Phượng Vô Nhai mặc hồng y đáp xuống trước mặt nàng.
Vân Thiên Vũ khó hiểu nhìn Phượng Vô Nhai: "Phượng Vô Nhai, ngươi có thể nói trước một tiếng có được không, hoặc là phát ra chút âm thanh có được không vậy? Ngươi cứ thần không biết quỷ không hay như vậy rất dọa người đó."
Phượng Vô Nhai yếu ớt nói: "Tiểu Vũ Mao, tâm trạng ta không tốt."