Nói đến chuyện trước kia, Vân Thiên Vũ có chút kích động.
Tiêu Cửu Uyên đưa tay ra bế cô, an ủi tâm trạng nàng.
“Vũ Nhi, đừng kích động, đều qua rồi, tất cả đều qua rồi.”
“Nhưng hắn lại không chết.”
Vân Thiên Vũ ghé vào trong lòng Tiêu Cửu Uyên đích, kích động nói.
“Trước đây ta nhìn thấy Nam Chiêu công chúa chân đeo giày trượt băng khiêu vũ, lại đánh khúc thập diện mai phục, mấy thứ đó đều đồ ở thời đại chúng ta, ta còn tưởng rằng Nam Chiêu công chúa là đồng hương của ta, không nghĩ tới lại là Nam Chiêu Thái tử, vì thăm dò ta không phải Vân Thiên Vũ kiếp trước, cho nên bày ra cục diện này.”
“Khốn kiếp này, lại vẫn có mặt mũi tìm nàng.”
Tiêu Cửu Uyên vừa nghe Vân Thiên Vũ nói liền nổi trận lôi đình, đôi mắt lạnh lùng tỏa ra hàn khí.
Phó Cảnh Ngôn phải không? Chư Cát Cẩn phải không?
Bổn vương sẽ không để yên.
Rõ ràng hại chết nghĩa phụ của Vũ Nhi, lại vẫn còn mặt mũi chạy tới thăm dò Vũ Nhi, gã đang muốn làm gì, muốn đoạt lại Phượng Linh nhẫn sao? Hay là muốn thắng được trái tim Vũ Nhi.
Bất kể như thế nào, hắn cũng sẽ không cho gã cơ hội.
Tiêu Cửu Uyên kích động tự thề.
Vân Thiên Vũ nghe được lời âm độc của Tiêu Cửu Uyên, nhớ tới mục đích thực sự bản thân nói chuyện này cho Tiêu Cửu Uyên. Mau chóng bình phục tâm trạng, nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên nói.
“Ta cho chàng biết việc này, không phải để chàng đối phó với Nam Chiêu thái tử, mà là để chàng cẩn thận, Nam Chiêu thái tử không phải một người bình thường, chàng đừng coi thường.”
“Ta sợ chàng đối phó với hắn ta sẽ có hại.”
Vân Thiên Vũ nói xong, Tiêu Cửu Uyên chỉ cảm thấy cả trái tim đều đập loạn lên.
Lo lắng căng thẳng lúc trước đều biến mất.
Nam Chiêu thái tử thì sao? Trái tim Vũ Nhi đang thuộc về hắn, cho nên hắn căn bản không sợ Nam Chiêu thái tử đến đây cướp người.
Nhưng nghe xong lời Vũ Nhi, hắn sẽ không khinh thường Chư Cát Cẩn.
“Được, ta nhớ rồi, về sau tất nhiên sẽ không coi thường Nam Chiêu thái tử.”
Giọng điệu cứng rắn của Tiêu Cửu Uyên vừa nói xong, xe ngựa cũng ngừng.
Bên ngoài xe ngựa, thị vệ Ly thân vương phủ mở miệng nói: “Vương gia, tới An thân vương phủ rồi.”
Tiêu Cửu Uyên vừa nghe, trong lòng lập tức bất mãn, sao nhanh như vậy đã đến, hắn còn rất nhiều điều chưa nói cùng Vũ Nhi.
Tiêu Cửu Uyên chau mày, trong lòng có chủ ý rất nhanh, nhìn Vân Thiên Vũ nói.
“Vũ Nhi, trước mắt linh lực lục linh đỉnh núi của nàng đã ngưng, có thể tu luyện tiếp rồi, nếu không nàng đến Ly thân vương phủ ta ở vài ngày, chúng ta cùng nhau tu luyện linh lực, nàng thấy thế nào?”
Vân Thiên Vũ lại không đồng ý với hắn, nói.
“Không được, ta ở Ly thân vương phủ của chàng thành ra thể thống gì, đừng quên trước mắt hai người chúng ta không có danh phận gì, nếu ta đến Ly thân vương phủ ở, phỏng chừng sẽ bị người ta mắng rất nhanh.”
“Về phần tu luyện linh lực, chỉ sợ không có thời gian, bởi vì hai ngày sau trong cung muốn tổ chức yến hội, đến lúc đó chúng ta lại có chuyện phải làm, cho nên không có thời gian tu luyện linh lực.”
Vân Thiên Vũ nói xong liền buông rèm ngựa xuống.
Trước cửa An thân vương phủ, Diệp Gia đang chờ, nhìn thấy Vân Thiên Vũ xuống xe ngựa, mau chóng chạy lại, giúp Vân Thiên Vũ bước xuống.
Trong xe ngựa, cuối cùng Tiêu Cửu Uyên không nói nữa, chỉ có thể âm thầm nghĩ cách.
Hắn phải nhanh chóng đuổi những người Nam Chiêu đáng ghét này về Nam Chiêu.
Chie như vậy, hắn mới có thể khiến hoàng thượng hạ chỉ ban hôn.
Hắn nhất định phải nhanh nhất có thể lấy Vũ Nhi về Ly thân vương phủ.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ, vén rèm nhìn ra bên ngoài, dặn dò Vân Thiên Vũ: “Vũ Nhi, nếu nàng có chuyện gì, phái người đến Ly thân vương phủ tìm ta.”
“Ta biết.”
Lúc sắp rời đi, Tiêu Cửu Uyên còn dặn dò Hắc Diệu bảo vệ Vân Thiên Vũ chu toàn, sau đó mới cho xe ngựa rời đi.
Vân Thiên Vũ xoay người dẫn Diệp Gia vào An thân vương phủ.
Tiêu Cửu Uyên đưa tay ra bế cô, an ủi tâm trạng nàng.
“Vũ Nhi, đừng kích động, đều qua rồi, tất cả đều qua rồi.”
“Nhưng hắn lại không chết.”
Vân Thiên Vũ ghé vào trong lòng Tiêu Cửu Uyên đích, kích động nói.
“Trước đây ta nhìn thấy Nam Chiêu công chúa chân đeo giày trượt băng khiêu vũ, lại đánh khúc thập diện mai phục, mấy thứ đó đều đồ ở thời đại chúng ta, ta còn tưởng rằng Nam Chiêu công chúa là đồng hương của ta, không nghĩ tới lại là Nam Chiêu Thái tử, vì thăm dò ta không phải Vân Thiên Vũ kiếp trước, cho nên bày ra cục diện này.”
“Khốn kiếp này, lại vẫn có mặt mũi tìm nàng.”
Tiêu Cửu Uyên vừa nghe Vân Thiên Vũ nói liền nổi trận lôi đình, đôi mắt lạnh lùng tỏa ra hàn khí.
Phó Cảnh Ngôn phải không? Chư Cát Cẩn phải không?
Bổn vương sẽ không để yên.
Rõ ràng hại chết nghĩa phụ của Vũ Nhi, lại vẫn còn mặt mũi chạy tới thăm dò Vũ Nhi, gã đang muốn làm gì, muốn đoạt lại Phượng Linh nhẫn sao? Hay là muốn thắng được trái tim Vũ Nhi.
Bất kể như thế nào, hắn cũng sẽ không cho gã cơ hội.
Tiêu Cửu Uyên kích động tự thề.
Vân Thiên Vũ nghe được lời âm độc của Tiêu Cửu Uyên, nhớ tới mục đích thực sự bản thân nói chuyện này cho Tiêu Cửu Uyên. Mau chóng bình phục tâm trạng, nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên nói.
“Ta cho chàng biết việc này, không phải để chàng đối phó với Nam Chiêu thái tử, mà là để chàng cẩn thận, Nam Chiêu thái tử không phải một người bình thường, chàng đừng coi thường.”
“Ta sợ chàng đối phó với hắn ta sẽ có hại.”
Vân Thiên Vũ nói xong, Tiêu Cửu Uyên chỉ cảm thấy cả trái tim đều đập loạn lên.
Lo lắng căng thẳng lúc trước đều biến mất.
Nam Chiêu thái tử thì sao? Trái tim Vũ Nhi đang thuộc về hắn, cho nên hắn căn bản không sợ Nam Chiêu thái tử đến đây cướp người.
Nhưng nghe xong lời Vũ Nhi, hắn sẽ không khinh thường Chư Cát Cẩn.
“Được, ta nhớ rồi, về sau tất nhiên sẽ không coi thường Nam Chiêu thái tử.”
Giọng điệu cứng rắn của Tiêu Cửu Uyên vừa nói xong, xe ngựa cũng ngừng.
Bên ngoài xe ngựa, thị vệ Ly thân vương phủ mở miệng nói: “Vương gia, tới An thân vương phủ rồi.”
Tiêu Cửu Uyên vừa nghe, trong lòng lập tức bất mãn, sao nhanh như vậy đã đến, hắn còn rất nhiều điều chưa nói cùng Vũ Nhi.
Tiêu Cửu Uyên chau mày, trong lòng có chủ ý rất nhanh, nhìn Vân Thiên Vũ nói.
“Vũ Nhi, trước mắt linh lực lục linh đỉnh núi của nàng đã ngưng, có thể tu luyện tiếp rồi, nếu không nàng đến Ly thân vương phủ ta ở vài ngày, chúng ta cùng nhau tu luyện linh lực, nàng thấy thế nào?”
Vân Thiên Vũ lại không đồng ý với hắn, nói.
“Không được, ta ở Ly thân vương phủ của chàng thành ra thể thống gì, đừng quên trước mắt hai người chúng ta không có danh phận gì, nếu ta đến Ly thân vương phủ ở, phỏng chừng sẽ bị người ta mắng rất nhanh.”
“Về phần tu luyện linh lực, chỉ sợ không có thời gian, bởi vì hai ngày sau trong cung muốn tổ chức yến hội, đến lúc đó chúng ta lại có chuyện phải làm, cho nên không có thời gian tu luyện linh lực.”
Vân Thiên Vũ nói xong liền buông rèm ngựa xuống.
Trước cửa An thân vương phủ, Diệp Gia đang chờ, nhìn thấy Vân Thiên Vũ xuống xe ngựa, mau chóng chạy lại, giúp Vân Thiên Vũ bước xuống.
Trong xe ngựa, cuối cùng Tiêu Cửu Uyên không nói nữa, chỉ có thể âm thầm nghĩ cách.
Hắn phải nhanh chóng đuổi những người Nam Chiêu đáng ghét này về Nam Chiêu.
Chie như vậy, hắn mới có thể khiến hoàng thượng hạ chỉ ban hôn.
Hắn nhất định phải nhanh nhất có thể lấy Vũ Nhi về Ly thân vương phủ.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ, vén rèm nhìn ra bên ngoài, dặn dò Vân Thiên Vũ: “Vũ Nhi, nếu nàng có chuyện gì, phái người đến Ly thân vương phủ tìm ta.”
“Ta biết.”
Lúc sắp rời đi, Tiêu Cửu Uyên còn dặn dò Hắc Diệu bảo vệ Vân Thiên Vũ chu toàn, sau đó mới cho xe ngựa rời đi.
Vân Thiên Vũ xoay người dẫn Diệp Gia vào An thân vương phủ.