Hai con rắn ba đầu khác lao đến như điên, vừa dùng miệng muốn nuốt Vân Thiên Vũ, vừa dùng thân người khóa chặt Vân Thiên Vũ.
Vừa đúng lúc này có hai tia sáng xẹt qua.
Một tia sáng màu trắng cực kì nhanh và một tia sáng màu đen.
Sau khi hai tia sáng phóng qua đối đầu với hai đầu của con rắn ba đầu.
Đùng đùng đùng.
Trong thời gian rất ngắn, hai đầu của con rắn ba đầu đã bị giết chết.
Lúc này, mọi người mới thấy rõ hai tia sáng cực kì nhanh kia là vật gì.
Một vật là một con báo cả người trắng như tuyết cao hai thước.
Con báo này vô cùng tôn quý tao nhã, có chút khí chất chúa tể trong rừng.
Khí thế kia dường như không hề thua kém với vua của các loại hổ và sư tử trong rừng.
Tia sáng màu đen còn lại là điêu cửu vĩ.
Nhưng tinh thần của điêu cửu vĩ có chút không ổn định, một lúc sau thì gục xuống, cuối cùng nằm tê liệt trên mặt đất, sau đó biến thành một Điêu Gia nhỏ kiêu ngạo, chỉ là hiện tại nó đang mê man, một chút phản ứng cũng không có.
Lúc trước giết hai đầu của con rắn ba đầu đã tiêu hao rất nhiều sức lực của nó.
Vân Thiên Vũ nhanh chóng tiến lên thay nó kiểm tra, phát hiện nó không có gì đáng lo ngại. Nàng đút một viên đan dược cho nó, nhưng Điêu Gia dùng quá nhiều tinh lực, cho nên nhất thời ngủ say bất tỉnh.
Vân Thiên Vũ bắt nó thu vào bên trong Phượng Linh giới.
Khi làm xong những chuyện này, nàng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía con báo màu trắng cách đó không xa, cả người trắng như tuyết, tôn quý tao nhã, tựa như chúa tể trong rừng.
Vân Thiên Vũ nhìn về phía con báo màu trắng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn lúc trước ngươi đã ra tay cứu ta."
Con báo kiêu ngạo nhìn nàng một cái, sau đó xoay người đi về phía trước.
Vân Thiên Vũ nhún vai, không nói thêm gì, tóm lại nàng cũng không phải là sợ con báo này, không biết tại sao nàng chẳng những không sợ, trái lại có thể cảm nhận được chút ý tốt từ trên người con báo này.
Vân Thiên Vũ không để ý tới con báo đó nữa, nàng nhanh chóng đi hái Băng Linh Hoa.
Nhưng đến lúc hái Băng Linh Hoa, nàng ngẫng đầu, phát hiện con báo vẫn đang đứng phía trước không hề đi, nhưng gương mặt dường như có chút không kiên nhẫn.
Vẻ mặt Vân Thiên Vũ khó hiểu, con báo này tại sao vẫn chưa đi.
Nó nhìn nàng làm gì?
Con báo thấy Vân Thiên Vũ không hiểu được ý của nó, cho nên buồn bực hừ lạnh, nữ nhân ngốc, không phải nói muốn hái thuốc sao?
Lần này Vân Thiên Vũ hiểu được một chút ý tứ từ trong ánh mắt của con báo.
Hóa ra ý tứ của tên này là muốn bảo vệ nàng đi hái thuốc.
Vân Thiên Vũ không nhịn được khẽ nở nụ cười, lại nhìn về phía con báo nói lời cảm ơn: "Cảm ơn ngươi."
Nàng nói xong liền đi theo con báo vào rừng hái thuốc.
Nàng không cần lo lắng con đường hái thuốc phía dưới nữa, bởi vì nàng thấy con báo này chính là vua trong rừng của núi này, lúc trước nó kêu lên một tiếng, dã thú trong rừng đa số đều bị dọa sợ.
Trong rừng, Vân Thiên Vũ tiếp tục hái thuốc, trên quảng trường không ít người thở phào nhẹ nhõm. Nhất là Diệp Gia, lúc trước nhìn thấy biểu muội bị con rắn ba đầu tấn công nhiều như vậy, nàng thiếu chút nữa bị hù chết.
Cho tới bây giờ chân vẫn còn mềm nhũn.
Trận đấu thần y của Thiên Mộc sơn trang này tại sao lại đáng sợ như vậy chứ.
Sớm biết như vậy, nàng nên ngăn cản biểu muội đến dự thi.
Diệp Gia suy nghĩ, nhìn về phía đám người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai ở bên trong.
Lần này nàng nghiêm túc suy nghĩ đến một vấn đề, Tiêu Cửu Uyên thật sự thích hợp với biểu muội sao? Hay nói Phượng Vô Nhai mới thích hợp biểu muội đây.
Diệp Gia đang miên man suy nghĩ.
Phượng Vô Nhai mỉm cười nhìn sang Quân Hạo Thiên nói: "Không ngờ trong rừng của núi này lại có một con báo trượng nghĩa như thế, không tồi, không tồi."
Vừa đúng lúc này có hai tia sáng xẹt qua.
Một tia sáng màu trắng cực kì nhanh và một tia sáng màu đen.
Sau khi hai tia sáng phóng qua đối đầu với hai đầu của con rắn ba đầu.
Đùng đùng đùng.
Trong thời gian rất ngắn, hai đầu của con rắn ba đầu đã bị giết chết.
Lúc này, mọi người mới thấy rõ hai tia sáng cực kì nhanh kia là vật gì.
Một vật là một con báo cả người trắng như tuyết cao hai thước.
Con báo này vô cùng tôn quý tao nhã, có chút khí chất chúa tể trong rừng.
Khí thế kia dường như không hề thua kém với vua của các loại hổ và sư tử trong rừng.
Tia sáng màu đen còn lại là điêu cửu vĩ.
Nhưng tinh thần của điêu cửu vĩ có chút không ổn định, một lúc sau thì gục xuống, cuối cùng nằm tê liệt trên mặt đất, sau đó biến thành một Điêu Gia nhỏ kiêu ngạo, chỉ là hiện tại nó đang mê man, một chút phản ứng cũng không có.
Lúc trước giết hai đầu của con rắn ba đầu đã tiêu hao rất nhiều sức lực của nó.
Vân Thiên Vũ nhanh chóng tiến lên thay nó kiểm tra, phát hiện nó không có gì đáng lo ngại. Nàng đút một viên đan dược cho nó, nhưng Điêu Gia dùng quá nhiều tinh lực, cho nên nhất thời ngủ say bất tỉnh.
Vân Thiên Vũ bắt nó thu vào bên trong Phượng Linh giới.
Khi làm xong những chuyện này, nàng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía con báo màu trắng cách đó không xa, cả người trắng như tuyết, tôn quý tao nhã, tựa như chúa tể trong rừng.
Vân Thiên Vũ nhìn về phía con báo màu trắng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn lúc trước ngươi đã ra tay cứu ta."
Con báo kiêu ngạo nhìn nàng một cái, sau đó xoay người đi về phía trước.
Vân Thiên Vũ nhún vai, không nói thêm gì, tóm lại nàng cũng không phải là sợ con báo này, không biết tại sao nàng chẳng những không sợ, trái lại có thể cảm nhận được chút ý tốt từ trên người con báo này.
Vân Thiên Vũ không để ý tới con báo đó nữa, nàng nhanh chóng đi hái Băng Linh Hoa.
Nhưng đến lúc hái Băng Linh Hoa, nàng ngẫng đầu, phát hiện con báo vẫn đang đứng phía trước không hề đi, nhưng gương mặt dường như có chút không kiên nhẫn.
Vẻ mặt Vân Thiên Vũ khó hiểu, con báo này tại sao vẫn chưa đi.
Nó nhìn nàng làm gì?
Con báo thấy Vân Thiên Vũ không hiểu được ý của nó, cho nên buồn bực hừ lạnh, nữ nhân ngốc, không phải nói muốn hái thuốc sao?
Lần này Vân Thiên Vũ hiểu được một chút ý tứ từ trong ánh mắt của con báo.
Hóa ra ý tứ của tên này là muốn bảo vệ nàng đi hái thuốc.
Vân Thiên Vũ không nhịn được khẽ nở nụ cười, lại nhìn về phía con báo nói lời cảm ơn: "Cảm ơn ngươi."
Nàng nói xong liền đi theo con báo vào rừng hái thuốc.
Nàng không cần lo lắng con đường hái thuốc phía dưới nữa, bởi vì nàng thấy con báo này chính là vua trong rừng của núi này, lúc trước nó kêu lên một tiếng, dã thú trong rừng đa số đều bị dọa sợ.
Trong rừng, Vân Thiên Vũ tiếp tục hái thuốc, trên quảng trường không ít người thở phào nhẹ nhõm. Nhất là Diệp Gia, lúc trước nhìn thấy biểu muội bị con rắn ba đầu tấn công nhiều như vậy, nàng thiếu chút nữa bị hù chết.
Cho tới bây giờ chân vẫn còn mềm nhũn.
Trận đấu thần y của Thiên Mộc sơn trang này tại sao lại đáng sợ như vậy chứ.
Sớm biết như vậy, nàng nên ngăn cản biểu muội đến dự thi.
Diệp Gia suy nghĩ, nhìn về phía đám người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai ở bên trong.
Lần này nàng nghiêm túc suy nghĩ đến một vấn đề, Tiêu Cửu Uyên thật sự thích hợp với biểu muội sao? Hay nói Phượng Vô Nhai mới thích hợp biểu muội đây.
Diệp Gia đang miên man suy nghĩ.
Phượng Vô Nhai mỉm cười nhìn sang Quân Hạo Thiên nói: "Không ngờ trong rừng của núi này lại có một con báo trượng nghĩa như thế, không tồi, không tồi."