Nhưng Vân Thiên Vũ lại lắc đầu cự tuyệt, nàng sợ khi lấy khăn che mặt xuống, nam nhân này lại nói nàng nữ nhân xấu xí này nọ.
Tuy nói nàng không phải quá để ý dung mạo người, nhưng nữ nhân mà nghe được người khác gọi xấu nữ này xấu nữ nọ, nhất định tâm tình sẽ không tốt.
Cho nên Vân Thiên Vũ nhàn nhạt mở miệng nói: "Không có phiền phức cũng không tiện lấy xuống, ta sợ vương gia nếu như nhìn thấy chán ghét, một cước đem ta đạp xuống xe ngựa."
Tiêu Cửu Uyên suýt chút nữa buột miệng muốn nói một câu, bổn vương đã nhìn quen, có thể chấp nhận.
Nhưng cuối cùng cũng chưa kịp nói ra, không muốn kéo xuống thì thôi, hắn cúi đầu tiếp tục xem sách trong tay.
Kế tiếp không ai nói chuyện, Vân Thiên Vũ chậm rãi ăn hai khối điểm tâm, sau đó sửa sang lại khăn che mặt, tựa vào trên vách xe nghỉ ngơi một lát.
Cho đến khi xe ngựa thuận lợi đến học viện Già Lam.
Học viện Già Lam là học viện lớn nhất ở Đông Ly quốc, bên trong có đầy đủ các chương trình học cần thiết, là chỗ học tập qua nhiều triều đại của con cháu hoàng thất, dĩ nhiên trong đó cũng có không ít các thiên tài thiếu niên đến từ cả nước.
Tóm lại trong học viện nhân tài đông đúc, vì Đông Ly quốc nuôi dưỡng không ít người mới, trong triều của Đông Ly quốc võ tướng, quan văn, có không ít người xuất thân từ học viện Già Lam.
Trong đó lợi hại nhất phải kể tới hữu tướng đương triều Tần Mộ Thương, Tần Mộ Thương thiên phú rất cao, từng là người đứng đầu của học viện Già Lam, cuối cùng được hoàng thượng phá lệ đưa vào triều trở thành hữu tướng đương triều.
Theo sử quan ghi chép đây là vị hữu tướng trẻ tuổi nhất.
Mặc dù học viện Già Lam rất lợi hại, nhưng lại có một quy định bất thành văn. Không cho phép nữ tử vào bên trong, cho nên học viên của học viện này tới viện trưởng, trừ một vài hạ nhân vẩy nước quét nhà, đều là nam, không có có một nữ.
Đây cũng là lý do lúc trước Tiêu Cửu Uyên dặn dò Vân Thiên Vũ để cho nàng không cần nói chuyện, bởi vì nếu như để cho người canh gác biết bên trong xe ngựa của hắn có một nữ tử.
Mặc dù hắn Ly thân vương đương triều địa vị cao quý, nhưng người canh gác cũng sẽ không để cho bọn họ đi vào.
Tiêu Cửu Uyên có thể ở học viện Già Lam tự do ra vào, cũng không phải là bởi vì thân phận của hắn, mà bởi vì hắn viện trưởng của học viện Già Lam giao tình tương đối khá, hơn nữa quan hệ với những người khác cũng khá thân mật, không ai biết sư phụ của Tiêu Cửu Uyên và viện trưởng của học viện Già Lam là sư huynh đệ.
Bởi vì tầng quan hệ này, Tiêu Cửu Uyên có thể vào thẳng thư viện của Già Lam.
Xe ngựa một đường đi vào một tiểu viện trong núi chỗ ở của viện trưởng học viện Già Lam, Tiêu Cửu Uyên dẫn Vân Thiên Vũ từ trên xe ngựa mới vừa xuống, liền nghe được sau lưng vang lên tiếng bước chân, mang theo một đạo thanh âm nhiệt tình.
"Ha ha, tiểu tử ngươi cuối cùng nhớ đến tới nhìn ta một chút, gần đây bận rộn...".
Một âm thanh trung khí mười phần vang lên, bất quá chưa nói xong liền đột nhiên ngừng lại, bởi vì người nói chuyện thấy được Vân Thiên Vũ đang đứng bên cạnh Tiêu Cửu Uyên, cho nên nhất thời quên nói chuyện.
Đợi đến phản ứng kịp, một vóc người cao gầy, lão giả đầu đầy tóc trắng thật nhanh đi tới trước mặt Tiêu Cửu Uyên, một tay lôi kéo hắn chỉ vào Vân Thiên Vũ nói: "Tiểu tử ngươi điên rồi, mang nữ nhân tới nơi này làm gì?"
Người nói xong câu đó, còn thật nhanh nhìn xung quanh, dường như sợ người khác nhìn thấy.
So với lão giả vô cùng bất an, Tiêu Cửu Uyên lại một thân thản nhiên, sắc mặt như thường thông thả nói: "Đây không phải là địa giới của ngươi sao? Người nào sẽ thấy, trừ ngươi ra cũng chỉ có hai ba người có thể, chỉ cần ngươi không muốn để cho người biết, ta tin tưởng không ai sẽ biết bổn vương mang theo một nữ nhân đi vào."
Lão giả nghe thấy Tiêu Cửu Uyên nói như vậy, tức giận đến phẫn nộ: "Tiểu tử ngươi mới tới không để cho ta chơi đùa một chút, lần sau chớ tới chớ tới."
Hắn vừa nói lại nhìn Vân Thiên Vũ một nói: "Nhanh chóng mang nàng đi, nếu để cho người phát hiện sẽ rất phiền toái."
Tuy nói nàng không phải quá để ý dung mạo người, nhưng nữ nhân mà nghe được người khác gọi xấu nữ này xấu nữ nọ, nhất định tâm tình sẽ không tốt.
Cho nên Vân Thiên Vũ nhàn nhạt mở miệng nói: "Không có phiền phức cũng không tiện lấy xuống, ta sợ vương gia nếu như nhìn thấy chán ghét, một cước đem ta đạp xuống xe ngựa."
Tiêu Cửu Uyên suýt chút nữa buột miệng muốn nói một câu, bổn vương đã nhìn quen, có thể chấp nhận.
Nhưng cuối cùng cũng chưa kịp nói ra, không muốn kéo xuống thì thôi, hắn cúi đầu tiếp tục xem sách trong tay.
Kế tiếp không ai nói chuyện, Vân Thiên Vũ chậm rãi ăn hai khối điểm tâm, sau đó sửa sang lại khăn che mặt, tựa vào trên vách xe nghỉ ngơi một lát.
Cho đến khi xe ngựa thuận lợi đến học viện Già Lam.
Học viện Già Lam là học viện lớn nhất ở Đông Ly quốc, bên trong có đầy đủ các chương trình học cần thiết, là chỗ học tập qua nhiều triều đại của con cháu hoàng thất, dĩ nhiên trong đó cũng có không ít các thiên tài thiếu niên đến từ cả nước.
Tóm lại trong học viện nhân tài đông đúc, vì Đông Ly quốc nuôi dưỡng không ít người mới, trong triều của Đông Ly quốc võ tướng, quan văn, có không ít người xuất thân từ học viện Già Lam.
Trong đó lợi hại nhất phải kể tới hữu tướng đương triều Tần Mộ Thương, Tần Mộ Thương thiên phú rất cao, từng là người đứng đầu của học viện Già Lam, cuối cùng được hoàng thượng phá lệ đưa vào triều trở thành hữu tướng đương triều.
Theo sử quan ghi chép đây là vị hữu tướng trẻ tuổi nhất.
Mặc dù học viện Già Lam rất lợi hại, nhưng lại có một quy định bất thành văn. Không cho phép nữ tử vào bên trong, cho nên học viên của học viện này tới viện trưởng, trừ một vài hạ nhân vẩy nước quét nhà, đều là nam, không có có một nữ.
Đây cũng là lý do lúc trước Tiêu Cửu Uyên dặn dò Vân Thiên Vũ để cho nàng không cần nói chuyện, bởi vì nếu như để cho người canh gác biết bên trong xe ngựa của hắn có một nữ tử.
Mặc dù hắn Ly thân vương đương triều địa vị cao quý, nhưng người canh gác cũng sẽ không để cho bọn họ đi vào.
Tiêu Cửu Uyên có thể ở học viện Già Lam tự do ra vào, cũng không phải là bởi vì thân phận của hắn, mà bởi vì hắn viện trưởng của học viện Già Lam giao tình tương đối khá, hơn nữa quan hệ với những người khác cũng khá thân mật, không ai biết sư phụ của Tiêu Cửu Uyên và viện trưởng của học viện Già Lam là sư huynh đệ.
Bởi vì tầng quan hệ này, Tiêu Cửu Uyên có thể vào thẳng thư viện của Già Lam.
Xe ngựa một đường đi vào một tiểu viện trong núi chỗ ở của viện trưởng học viện Già Lam, Tiêu Cửu Uyên dẫn Vân Thiên Vũ từ trên xe ngựa mới vừa xuống, liền nghe được sau lưng vang lên tiếng bước chân, mang theo một đạo thanh âm nhiệt tình.
"Ha ha, tiểu tử ngươi cuối cùng nhớ đến tới nhìn ta một chút, gần đây bận rộn...".
Một âm thanh trung khí mười phần vang lên, bất quá chưa nói xong liền đột nhiên ngừng lại, bởi vì người nói chuyện thấy được Vân Thiên Vũ đang đứng bên cạnh Tiêu Cửu Uyên, cho nên nhất thời quên nói chuyện.
Đợi đến phản ứng kịp, một vóc người cao gầy, lão giả đầu đầy tóc trắng thật nhanh đi tới trước mặt Tiêu Cửu Uyên, một tay lôi kéo hắn chỉ vào Vân Thiên Vũ nói: "Tiểu tử ngươi điên rồi, mang nữ nhân tới nơi này làm gì?"
Người nói xong câu đó, còn thật nhanh nhìn xung quanh, dường như sợ người khác nhìn thấy.
So với lão giả vô cùng bất an, Tiêu Cửu Uyên lại một thân thản nhiên, sắc mặt như thường thông thả nói: "Đây không phải là địa giới của ngươi sao? Người nào sẽ thấy, trừ ngươi ra cũng chỉ có hai ba người có thể, chỉ cần ngươi không muốn để cho người biết, ta tin tưởng không ai sẽ biết bổn vương mang theo một nữ nhân đi vào."
Lão giả nghe thấy Tiêu Cửu Uyên nói như vậy, tức giận đến phẫn nộ: "Tiểu tử ngươi mới tới không để cho ta chơi đùa một chút, lần sau chớ tới chớ tới."
Hắn vừa nói lại nhìn Vân Thiên Vũ một nói: "Nhanh chóng mang nàng đi, nếu để cho người phát hiện sẽ rất phiền toái."