Vân Thiên Vũ nghĩ đến ngày hôm qua Hoàng Phủ Phượng của Thanh Long thế gia để cho người ta đánh giết mình, sắc mặt nàng lại càng khó coi hơn.
Người của Thanh Long thế gia càng ngày càng khiến cho nàng chán ghét.
Đầu tiên là trưởng lão gì đó, sau đó là Hoàng Phủ Lạc, bây giờ lại thêm một Hoàng Phủ Phượng nữa.
Sao bọn họ lại đáng ghét như vậy chứ.
Nếu không phải nàng không đủ năng lực, nàng nhất định sẽ xử lý tất cả người của Hoàng Phủ gia.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ rồi nhìn về phía Bùi Khê nói: "Dẫn ta đi nhìn xem."
Bùi San không nói thêm gì nữa, nhanh chóng đi trước dẫn đường, hai người một đường chạy đi.
Đi được một đoạn liền nhìn thấy không ít học viên mới cũng đang đi về phía trước.
Trên đường không ít người nhìn thấy Vân Thiên Vũ, bọn họ đều chỉ trỏ vào nàng, cái gì cũng nói ra.
Đại khái nói là nữ nhân này quá tâm cơ, quá không biết xấu hổ.
Thấy người ta có thân phận có địa vị liền muốn gả vào nhà người ta.
Nhưng nàng có thể gả vào đó sao?
Sắc mặt Vân Thiên Vũ vô cùng khó coi, quanh thân lãnh ý phun trào, ngón tay nắm lại.
Sau cùng ngược lại nàng khắc chế chính mình, sau đó cùng Bùi San một đường đi về phía trước.
Người chưa tới gần, đã nghe thấy phía trước truyền đến tiếng quát: "Hoàng Phủ Phượng, đừng ỷ vào thân phận Thanh Long thế gia sau lưng ngươi mà có thể tùy tiện muốn làm gì thì làm!"
"Làm người tốt nhất nên chừa cho mình chút đường lui."
"Ma Ảnh, mắt ngươi mù rồi có phải không, các ngươi một người hai người đều giúp đỡ nữ nhân kia, nàng ta có tốt như vậy sao?"
Hoàng Phủ Phượng tức giận nói.
Nói thật ra, nàng ta rất có hảo cảm với Ma Ảnh, vốn còn thấy y là người của Chu Tước thế gia, hai người bọn họ nếu tiến tới cùng nhau, hai nhà khẳng định hoan nghênh, không nghĩ tới y lại vì nữ nhân quái dị kia mà dẫn người tới đánh nàng.
Hoàng Phủ Phượng càng nghĩ càng giận, hung hăng trừng mắt nhìn nam tử đối diện.
Trong mắt Phượng Vô Nhai tỏa ra ánh sáng lạnh lùng, y nhanh chóng quát lạnh nói: "Chắc chắn muội ấy tốt hơn ngươi nhiều, thân là người của Thanh Long thế gia, vậy mà ti bỉ vô sỉ như thế, làm ra chuyện buồn nôn như vậy sau lưng người ta."
"Chẳng lẽ ta nói sai sao? Nàng ta luôn luôn quấn lấy ca ca ta, cũng là vì nhìn trúng thân phận của huynh ấy, ca ca ta rõ ràng không thích nàng ta, đây là chuyện mọi người đều biết, nàng ta đã dám làm, vì sao ta không dám nói."
Sắc mặt Phượng Vô Nhai trở nên âm trầm, hung hăng trừng mắt về phía Hoàng Phủ Phượng đối diện.
"Nếu ngươi đã dám làm tổn thương bằng hữu của ta, vậy ta phải đòi lại công đạo cho muội ấy."
Phượng Vô Nhai nói xong mở tay ra, linh lực trào lên lòng bàn tay y.
Mọi người vừa nhìn, không khỏi sợ hãi thán phục.
Ma Ảnh trước đó vẫn là cấp bậc linh tướng, lúc này mới có bao lâu, y đã là cấp bậc nhất tinh linh vương.
Đúng là có thiên phú.
Phượng Vô Nhai đưa tay một đạo linh lực liền muốn trào ra ngoài.
Vừa đúng lúc này, bên ngoài đám người truyền tới một giọng nói lạnh trầm, một bóng người màu xanh nhanh tiến đến, chớp mắt liền rơi xuống bên cạnh Hoàng Phủ Phượng.
Hoàng Phủ Phượng vừa nhìn thấy người tới, không khỏi tủi thân rơi nước mắt, đồng thời trong lòng cũng tức giận.
"Lạc Li ca ca, bọn họ đều khi dễ ta, huynh phải giúp ta hả giận."
Lạc Li vỗ vỗ tay Hoàng Phủ Phượng, sau đó quay đầu nhìn về phía Phượng Vô Nhai, ánh mắt thâm trầm gã mở miệng: "Ma Ảnh, việc này không phải việc của ngươi thì phải?"
Phượng Vô Nhai lạnh lùng nói: "Làm sao không phải là việc của ta? Hoàng Phủ Phượng hãm hại bằng hữu của ta, tất nhiên ta phải thay bằng hữu ra mặt, nàng ta nói xấu bằng hữu của ta như vậy, ta há có thể ngồi yên không để ý đến."
Lạc Li nhíu mày, từ tốn nói: "Không phải chỉ là vài câu ngoài miệng thôi ư? Huống chi nàng có nói sai sao? Bùi Khê dây dưa đến cùng quấn lấy Viêm Thiên, việc này mọi người đều biết, không phải là nàng ta muốn gả vào Thanh Long thế gia chúng ta sao? Ma Ảnh, ngươi vì một nữ nhân ham hư vinh mà muốn đối nghịch với Thanh Long thế gia ta sao?"
Người của Thanh Long thế gia càng ngày càng khiến cho nàng chán ghét.
Đầu tiên là trưởng lão gì đó, sau đó là Hoàng Phủ Lạc, bây giờ lại thêm một Hoàng Phủ Phượng nữa.
Sao bọn họ lại đáng ghét như vậy chứ.
Nếu không phải nàng không đủ năng lực, nàng nhất định sẽ xử lý tất cả người của Hoàng Phủ gia.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ rồi nhìn về phía Bùi Khê nói: "Dẫn ta đi nhìn xem."
Bùi San không nói thêm gì nữa, nhanh chóng đi trước dẫn đường, hai người một đường chạy đi.
Đi được một đoạn liền nhìn thấy không ít học viên mới cũng đang đi về phía trước.
Trên đường không ít người nhìn thấy Vân Thiên Vũ, bọn họ đều chỉ trỏ vào nàng, cái gì cũng nói ra.
Đại khái nói là nữ nhân này quá tâm cơ, quá không biết xấu hổ.
Thấy người ta có thân phận có địa vị liền muốn gả vào nhà người ta.
Nhưng nàng có thể gả vào đó sao?
Sắc mặt Vân Thiên Vũ vô cùng khó coi, quanh thân lãnh ý phun trào, ngón tay nắm lại.
Sau cùng ngược lại nàng khắc chế chính mình, sau đó cùng Bùi San một đường đi về phía trước.
Người chưa tới gần, đã nghe thấy phía trước truyền đến tiếng quát: "Hoàng Phủ Phượng, đừng ỷ vào thân phận Thanh Long thế gia sau lưng ngươi mà có thể tùy tiện muốn làm gì thì làm!"
"Làm người tốt nhất nên chừa cho mình chút đường lui."
"Ma Ảnh, mắt ngươi mù rồi có phải không, các ngươi một người hai người đều giúp đỡ nữ nhân kia, nàng ta có tốt như vậy sao?"
Hoàng Phủ Phượng tức giận nói.
Nói thật ra, nàng ta rất có hảo cảm với Ma Ảnh, vốn còn thấy y là người của Chu Tước thế gia, hai người bọn họ nếu tiến tới cùng nhau, hai nhà khẳng định hoan nghênh, không nghĩ tới y lại vì nữ nhân quái dị kia mà dẫn người tới đánh nàng.
Hoàng Phủ Phượng càng nghĩ càng giận, hung hăng trừng mắt nhìn nam tử đối diện.
Trong mắt Phượng Vô Nhai tỏa ra ánh sáng lạnh lùng, y nhanh chóng quát lạnh nói: "Chắc chắn muội ấy tốt hơn ngươi nhiều, thân là người của Thanh Long thế gia, vậy mà ti bỉ vô sỉ như thế, làm ra chuyện buồn nôn như vậy sau lưng người ta."
"Chẳng lẽ ta nói sai sao? Nàng ta luôn luôn quấn lấy ca ca ta, cũng là vì nhìn trúng thân phận của huynh ấy, ca ca ta rõ ràng không thích nàng ta, đây là chuyện mọi người đều biết, nàng ta đã dám làm, vì sao ta không dám nói."
Sắc mặt Phượng Vô Nhai trở nên âm trầm, hung hăng trừng mắt về phía Hoàng Phủ Phượng đối diện.
"Nếu ngươi đã dám làm tổn thương bằng hữu của ta, vậy ta phải đòi lại công đạo cho muội ấy."
Phượng Vô Nhai nói xong mở tay ra, linh lực trào lên lòng bàn tay y.
Mọi người vừa nhìn, không khỏi sợ hãi thán phục.
Ma Ảnh trước đó vẫn là cấp bậc linh tướng, lúc này mới có bao lâu, y đã là cấp bậc nhất tinh linh vương.
Đúng là có thiên phú.
Phượng Vô Nhai đưa tay một đạo linh lực liền muốn trào ra ngoài.
Vừa đúng lúc này, bên ngoài đám người truyền tới một giọng nói lạnh trầm, một bóng người màu xanh nhanh tiến đến, chớp mắt liền rơi xuống bên cạnh Hoàng Phủ Phượng.
Hoàng Phủ Phượng vừa nhìn thấy người tới, không khỏi tủi thân rơi nước mắt, đồng thời trong lòng cũng tức giận.
"Lạc Li ca ca, bọn họ đều khi dễ ta, huynh phải giúp ta hả giận."
Lạc Li vỗ vỗ tay Hoàng Phủ Phượng, sau đó quay đầu nhìn về phía Phượng Vô Nhai, ánh mắt thâm trầm gã mở miệng: "Ma Ảnh, việc này không phải việc của ngươi thì phải?"
Phượng Vô Nhai lạnh lùng nói: "Làm sao không phải là việc của ta? Hoàng Phủ Phượng hãm hại bằng hữu của ta, tất nhiên ta phải thay bằng hữu ra mặt, nàng ta nói xấu bằng hữu của ta như vậy, ta há có thể ngồi yên không để ý đến."
Lạc Li nhíu mày, từ tốn nói: "Không phải chỉ là vài câu ngoài miệng thôi ư? Huống chi nàng có nói sai sao? Bùi Khê dây dưa đến cùng quấn lấy Viêm Thiên, việc này mọi người đều biết, không phải là nàng ta muốn gả vào Thanh Long thế gia chúng ta sao? Ma Ảnh, ngươi vì một nữ nhân ham hư vinh mà muốn đối nghịch với Thanh Long thế gia ta sao?"