Editor: Huynhnhu142
Tiêu Dạ Thần một hớp liền đáp ứng, Vân Lôi cùng Liễu thị mặt lần nữa vặn vẹo, vốn là bọn họ muốn lén đổi đồ cưới gì đó.
Nếu như có Tiêu Dạ Thần nhìn, bọn họ thế nào đổi được.
Vân Lôi cùng Liễu thị lần này hoàn toàn bị chọc tức, đi đứng như nhũn ra, thân thể cũng đứng không yên.
Liễu thị trực tiếp không nhịn được kêu lên: "Hậu gia, cái này..."
Vân Lôi làm sao có thể sẽ để Liễu thị nói ra cái gì không nên nói, hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái.
Vân Thiên Vũ đã lấy được đồ mình muốn lấy, cũng không có cần thiết lưu lại, hơn nữa nàng gần sáng mới ngủ, thật sự là hơi mệt chút, cho nên cười nhìn Vân Lôi nói.
"Vậy làm phiền phụ thân, quay về để cho người đem đồ vật đưa vào viện của ta đi."
Nàng sau khi nói xong liền muốn rời đi, bất quá tốt xấu gì trong phòng khách có một sát thần đang nhìn đây.
Vân Thiên Vũ xoay người nhìn về Tiêu Cửu Uyên, quả thấy hai mắt nam nhân này lạnh lẻo âm ngao nhìn nàng, đôi mắt kia giống như sư báo trong rừng hận không được nuốt chửng nàng.
Vân Thiên Vũ có chút nhức đầu, bất quá chuyện đã làm, chỉ có thể chờ nam nhân này tính sổ sau đi.
"Vương gia, thân thể ta có chút không thoải mái, đi về trước, vương gia tiếp tục ở đây ngồi một chút hay trở về vương phủ."
Tiêu Cửu Uyên đột nhiên đứng dậy, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt mùi máu tanh.
"Nếu thân thể vương phi tương lại của bổn vương không thoải mái, bổn vương há có thể không tiễn đưa vương phi tương lai."
Hắn nói xong bước nhanh đi tới, từ trên cao nhìn xuống Vân Thiên Vũ, khóe môi vui vẻ càng ngày càng đậm hơn, lộ ra mùi máu tanh yêu mỵ. Làm cho người ta nhìn một cái liền nhìn ra sát khí trong mắt người này.
Vân Thiên Vũ theo bản năng muốn lui về phía sau, đáng tiếc nam nhân trước mặt đã lướt qua nàng đi ra ngoài, đồng thời ném xuống một câu.
"Vương phi tương lai, xin mời."
Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn bóng dáng cao lớn đi ra ngoài kia, chấp nhận đi theo.
Không nghĩ tới tính sổ này tới nhanh như vậy.
Thôi thôi, tại nàng trước lợi dụng hắn lấy được đồ mình muốn lấy, hắn muốn tính sổ thì tính sổ đi, dù sao hắn sẽ không lấy mạng của mình.
Bởi vì trước mắt nàng còn có chỗ hữu dụng, người như hắn chỉ sợ chưa bao giờ làm lỗ vốn chuyện, hiện tại mình lợi dụng hắn, hắn nếu không tính toán trở về, liền bị thua thiệt.
Ngược lại bảo vệ nàng một cái mạng.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau lưng Tiêu Dạ Thần cùng đám người Họa Mi cũng đuổi theo đi, cả đám chậm rãi rời đi.
Tất cả mọi người đều quên Vĩnh Ninh Hậu gia Vân Lôi cùng Liễu thị.
Vân Lôi nhìn kia một đám người cuồng vọng trong mắt không có người, cũng không chịu nổi phần đả kích này nữa, trực tiếp máu nóng trào lên, nơi cổ họng một chút mùi máu tươi ngòn ngọt xông tới, lần này hắn trực tiếp phun ra một búng máu, thân thể oanh một tiếng nghiêng về một phía đi.
Liễu thị bị dọa sợ đến hét rầm lên: "Người đâu a, Hậu gia hộc máu, mau gọi đại phu tới."
Trong phòng khách trong nháy mắt bận rộn thành một đoàn, mà lúc này Tiêu Cửu Uyên Vân Thiên Vũ đám người vừa mới ra khỏi viện, tự nhiên nghe được động tĩnh phía sau.
Vân Thiên Vũ cùng Họa Mi hai người cảm thấy giải hận không dứt.
Tiêu Dạ Thần đi tới bên cạnh Vân Thiên Vũ giơ ngón tay cái lên về phía Vân Thiên Vũ: "Lợi hại."
Đi tuốt ở đàng trước Tiêu Cửu Uyên quay đầu nhìn sang, con ngươi u ám giống như vực sâu vạn trượng, hù dọa người phía sau cũng không dám nói tiếp nữa, tất cả đều ngoan ngoãn đi theo hắn đi tới hậu viện.
Đợi vào đến tiểu viện Vân Thiên Vũ ở, Tiêu Cửu Uyên trầm giọng ra lệnh: "Tất cả mọi người ở bên ngoài chờ."
Tiêu Dạ Thần đám người tự nhiên không dám vào tiểu viện, cuối cùng chỉ có Vân Thiên Vũ chấp nhận đi vào tiểu viện.
Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, nàng chụ đi.
Hắn cuối cùng sẽ không giết nàng đi.
Tiêu Dạ Thần một hớp liền đáp ứng, Vân Lôi cùng Liễu thị mặt lần nữa vặn vẹo, vốn là bọn họ muốn lén đổi đồ cưới gì đó.
Nếu như có Tiêu Dạ Thần nhìn, bọn họ thế nào đổi được.
Vân Lôi cùng Liễu thị lần này hoàn toàn bị chọc tức, đi đứng như nhũn ra, thân thể cũng đứng không yên.
Liễu thị trực tiếp không nhịn được kêu lên: "Hậu gia, cái này..."
Vân Lôi làm sao có thể sẽ để Liễu thị nói ra cái gì không nên nói, hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái.
Vân Thiên Vũ đã lấy được đồ mình muốn lấy, cũng không có cần thiết lưu lại, hơn nữa nàng gần sáng mới ngủ, thật sự là hơi mệt chút, cho nên cười nhìn Vân Lôi nói.
"Vậy làm phiền phụ thân, quay về để cho người đem đồ vật đưa vào viện của ta đi."
Nàng sau khi nói xong liền muốn rời đi, bất quá tốt xấu gì trong phòng khách có một sát thần đang nhìn đây.
Vân Thiên Vũ xoay người nhìn về Tiêu Cửu Uyên, quả thấy hai mắt nam nhân này lạnh lẻo âm ngao nhìn nàng, đôi mắt kia giống như sư báo trong rừng hận không được nuốt chửng nàng.
Vân Thiên Vũ có chút nhức đầu, bất quá chuyện đã làm, chỉ có thể chờ nam nhân này tính sổ sau đi.
"Vương gia, thân thể ta có chút không thoải mái, đi về trước, vương gia tiếp tục ở đây ngồi một chút hay trở về vương phủ."
Tiêu Cửu Uyên đột nhiên đứng dậy, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt mùi máu tanh.
"Nếu thân thể vương phi tương lại của bổn vương không thoải mái, bổn vương há có thể không tiễn đưa vương phi tương lai."
Hắn nói xong bước nhanh đi tới, từ trên cao nhìn xuống Vân Thiên Vũ, khóe môi vui vẻ càng ngày càng đậm hơn, lộ ra mùi máu tanh yêu mỵ. Làm cho người ta nhìn một cái liền nhìn ra sát khí trong mắt người này.
Vân Thiên Vũ theo bản năng muốn lui về phía sau, đáng tiếc nam nhân trước mặt đã lướt qua nàng đi ra ngoài, đồng thời ném xuống một câu.
"Vương phi tương lai, xin mời."
Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn bóng dáng cao lớn đi ra ngoài kia, chấp nhận đi theo.
Không nghĩ tới tính sổ này tới nhanh như vậy.
Thôi thôi, tại nàng trước lợi dụng hắn lấy được đồ mình muốn lấy, hắn muốn tính sổ thì tính sổ đi, dù sao hắn sẽ không lấy mạng của mình.
Bởi vì trước mắt nàng còn có chỗ hữu dụng, người như hắn chỉ sợ chưa bao giờ làm lỗ vốn chuyện, hiện tại mình lợi dụng hắn, hắn nếu không tính toán trở về, liền bị thua thiệt.
Ngược lại bảo vệ nàng một cái mạng.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau lưng Tiêu Dạ Thần cùng đám người Họa Mi cũng đuổi theo đi, cả đám chậm rãi rời đi.
Tất cả mọi người đều quên Vĩnh Ninh Hậu gia Vân Lôi cùng Liễu thị.
Vân Lôi nhìn kia một đám người cuồng vọng trong mắt không có người, cũng không chịu nổi phần đả kích này nữa, trực tiếp máu nóng trào lên, nơi cổ họng một chút mùi máu tươi ngòn ngọt xông tới, lần này hắn trực tiếp phun ra một búng máu, thân thể oanh một tiếng nghiêng về một phía đi.
Liễu thị bị dọa sợ đến hét rầm lên: "Người đâu a, Hậu gia hộc máu, mau gọi đại phu tới."
Trong phòng khách trong nháy mắt bận rộn thành một đoàn, mà lúc này Tiêu Cửu Uyên Vân Thiên Vũ đám người vừa mới ra khỏi viện, tự nhiên nghe được động tĩnh phía sau.
Vân Thiên Vũ cùng Họa Mi hai người cảm thấy giải hận không dứt.
Tiêu Dạ Thần đi tới bên cạnh Vân Thiên Vũ giơ ngón tay cái lên về phía Vân Thiên Vũ: "Lợi hại."
Đi tuốt ở đàng trước Tiêu Cửu Uyên quay đầu nhìn sang, con ngươi u ám giống như vực sâu vạn trượng, hù dọa người phía sau cũng không dám nói tiếp nữa, tất cả đều ngoan ngoãn đi theo hắn đi tới hậu viện.
Đợi vào đến tiểu viện Vân Thiên Vũ ở, Tiêu Cửu Uyên trầm giọng ra lệnh: "Tất cả mọi người ở bên ngoài chờ."
Tiêu Dạ Thần đám người tự nhiên không dám vào tiểu viện, cuối cùng chỉ có Vân Thiên Vũ chấp nhận đi vào tiểu viện.
Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, nàng chụ đi.
Hắn cuối cùng sẽ không giết nàng đi.