Phượng Vô Nhai nhớ lại những việc ngày trước với khuôn mặt tà mị mê hoặc, không nói ra được nỗi thất vọng chán nản, không một chút tinh thần mà đi về viện của mình.
Bóng dáng cô đơn buồn bã của y khiến người khác nhìn thấy phải đau lòng.
Vân Thiên Vũ không để ý tới những điều này, nàng đi thẳng vào viện phủ An thân vương.
Nàng nghĩ đến việc lúc trước bị Tiêu Cửu Uyên kéo đi, Diệp Gia vẫn còn ở lại trong cung hoàng hậu nên rất lo lắng.
Biểu tỷ có trở về không đây.
Nhưng đợi đến khi nàng cừa bước vào viện, hỏi Tiểu Linh Đang đang canh giữ ở cửa, biết Diệp Gia đã trở về, nàng liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Gia nàng liền phát hiện Diệp Gia có vẻ hơi mất tự nhiên, ánh mắt trốn tránh dường như không dám nhìn nàng.
Vân Thiên Vũ kỳ lạ hỏi: "Biểu tỷ, hình như tỷ có chỗ không ổn, tỷ làm sao vậy?"
Diệp Gia vừa nghe thấy nàng hỏi, trong lòng càng thêm luống cuống, đồng thời trong đầu vô thức nhớ lại chuyện xảy ra sau khi nàng và Tiêu Dạ Thần trở về phủ.
Trước đó nàng và Tiêu Dạ Thần cùng ngồi xe ngựa trở về phủ, lúc đi trên đường do sắc mặt nàng không ổn nên Tiêu Dạ Thần không ngừng quan tâm hỏi nàng có bị làm sao không? Kết quả là nàng không thể áp chế được thôi tình tán trong người nữa liền nhào vào lòng Tiêu Dạ Thần, cưỡng hôn Tiêu Dạ Thần.
Tiêu Dạ Thần sợ ngây người, đợi đến khi gã phát hiện ra điểu bất ổn thì y phục trên người đã bị Diệp Gia cởi ra.
Sắc mặt Tiêu Dạ Thần thay đổi, gã xoay người chế trụ Diệp Gia, sau đó hung hăng nói: “Diệp gia ngươi điên rồi. Đừng để ta phải coi thường ngươi.”
Tiêu Dạ Thần nói xong liền lách người chạy xuống khỏi xe ngựa, cũng không trở về phủ An thân vương mà đi thẳng đến phủ Ly thân vương.
Trong xe ngựa, Diệp Gia nhớ lại những lời của Tiêu Dạ Thần, nhớ lại ánh mắt khinh thường của gã, nàng không nhịn được mà khóc lóc vô cùng đau lòng.
Nhưng sau khi xe ngựa về đến phủ An thân vương, nàng liền thu lại tâm tư, vừa xuống xe lập tức trở về viện của mình.
Sau khi về đến viện, nàng vội vàng tắm nước lạnh, cuối cùng cũng trừ bỏ thôi tình tán còn sót lại trong người.
Nhưng Diệp Gia biết bây giờ trong mắt Tiêu Dạ Thần chỉ sợ nàng đã trở thành một dâm phụ.
Diệp gia nghĩ đến điều này, trong lòng rất khó chịu.
Nhưng khi Vân Thiên Vũ hỏi nàng lại không muốn muội ấy biết chuyện này, sau này sẽ chôn giấu chuyện này xuống tận đáy lòng.
Theo những gì nàng biết về Tiêu Dạ Thần, kể cả gã coi thường hành động của nàng nhưng cũng sẽ không nói ra chuyện này.
Cho nên nàng không cần lo lắng sẽ có người tiết lộ.
Diệp gia nghĩ một lát rồi nhìn về phía Vân Thiên Vũ nói: “Tỷ đang lo lắng muội gặp chuyện không may, vì vậy tâm thần không yên, chỉ sợ...”
Nàng thật sự lo lắng cho Vân Thiên Vũ, sợ Tiêu Cửu Uyên giải thôi tình tán cho Vân Thiên Vũ, nếu lúc đó Tiêu Cửu Uyên giải thôi tình tán cho Vũ Mao, chỉ sợ mối quan hệ của hai người càng thêm rắc rối, cho nên Diệp Gia không thích kết quả như vậy.
Vân Thiên Vũ nghe xong lời của Diệp Gia liền nhanh chóng nói: “Muội không sao, Tiêu Cửu Uyên là chính nhân quân tử, sẽ không giậu đổ bìm leo."
“Vậy thì tốt.” Diệp Gia thở phào nhẹ nhõm, mau chóng bảo Vân Thiên Vũ đi tắm rồi đi ngủ.
Lúc này đêm đã khuya, Vân Thiên Vũ tắm xong, không để ý đến chuyện khác mà yên tâm ngủ trong phòng.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Vân Thiên Vũ vẫn còn đang ngủ.
Tiểu Linh Đang vội vàng lao vào, nhanh chóng mở miệng kêu lên: “Vân tỷ tỷ, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Diệp Gia khẩn trương mặc y phục ra ngoài gọi Tiểu Linh Đang: “Có chuyện gì vậy? Đừng lớn tiếng nữa, đêm qua Vân Thiên Vũ ngủ rất muộn nên bây giờ vẫn còn đang ngủ.”
Bóng dáng cô đơn buồn bã của y khiến người khác nhìn thấy phải đau lòng.
Vân Thiên Vũ không để ý tới những điều này, nàng đi thẳng vào viện phủ An thân vương.
Nàng nghĩ đến việc lúc trước bị Tiêu Cửu Uyên kéo đi, Diệp Gia vẫn còn ở lại trong cung hoàng hậu nên rất lo lắng.
Biểu tỷ có trở về không đây.
Nhưng đợi đến khi nàng cừa bước vào viện, hỏi Tiểu Linh Đang đang canh giữ ở cửa, biết Diệp Gia đã trở về, nàng liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Gia nàng liền phát hiện Diệp Gia có vẻ hơi mất tự nhiên, ánh mắt trốn tránh dường như không dám nhìn nàng.
Vân Thiên Vũ kỳ lạ hỏi: "Biểu tỷ, hình như tỷ có chỗ không ổn, tỷ làm sao vậy?"
Diệp Gia vừa nghe thấy nàng hỏi, trong lòng càng thêm luống cuống, đồng thời trong đầu vô thức nhớ lại chuyện xảy ra sau khi nàng và Tiêu Dạ Thần trở về phủ.
Trước đó nàng và Tiêu Dạ Thần cùng ngồi xe ngựa trở về phủ, lúc đi trên đường do sắc mặt nàng không ổn nên Tiêu Dạ Thần không ngừng quan tâm hỏi nàng có bị làm sao không? Kết quả là nàng không thể áp chế được thôi tình tán trong người nữa liền nhào vào lòng Tiêu Dạ Thần, cưỡng hôn Tiêu Dạ Thần.
Tiêu Dạ Thần sợ ngây người, đợi đến khi gã phát hiện ra điểu bất ổn thì y phục trên người đã bị Diệp Gia cởi ra.
Sắc mặt Tiêu Dạ Thần thay đổi, gã xoay người chế trụ Diệp Gia, sau đó hung hăng nói: “Diệp gia ngươi điên rồi. Đừng để ta phải coi thường ngươi.”
Tiêu Dạ Thần nói xong liền lách người chạy xuống khỏi xe ngựa, cũng không trở về phủ An thân vương mà đi thẳng đến phủ Ly thân vương.
Trong xe ngựa, Diệp Gia nhớ lại những lời của Tiêu Dạ Thần, nhớ lại ánh mắt khinh thường của gã, nàng không nhịn được mà khóc lóc vô cùng đau lòng.
Nhưng sau khi xe ngựa về đến phủ An thân vương, nàng liền thu lại tâm tư, vừa xuống xe lập tức trở về viện của mình.
Sau khi về đến viện, nàng vội vàng tắm nước lạnh, cuối cùng cũng trừ bỏ thôi tình tán còn sót lại trong người.
Nhưng Diệp Gia biết bây giờ trong mắt Tiêu Dạ Thần chỉ sợ nàng đã trở thành một dâm phụ.
Diệp gia nghĩ đến điều này, trong lòng rất khó chịu.
Nhưng khi Vân Thiên Vũ hỏi nàng lại không muốn muội ấy biết chuyện này, sau này sẽ chôn giấu chuyện này xuống tận đáy lòng.
Theo những gì nàng biết về Tiêu Dạ Thần, kể cả gã coi thường hành động của nàng nhưng cũng sẽ không nói ra chuyện này.
Cho nên nàng không cần lo lắng sẽ có người tiết lộ.
Diệp gia nghĩ một lát rồi nhìn về phía Vân Thiên Vũ nói: “Tỷ đang lo lắng muội gặp chuyện không may, vì vậy tâm thần không yên, chỉ sợ...”
Nàng thật sự lo lắng cho Vân Thiên Vũ, sợ Tiêu Cửu Uyên giải thôi tình tán cho Vân Thiên Vũ, nếu lúc đó Tiêu Cửu Uyên giải thôi tình tán cho Vũ Mao, chỉ sợ mối quan hệ của hai người càng thêm rắc rối, cho nên Diệp Gia không thích kết quả như vậy.
Vân Thiên Vũ nghe xong lời của Diệp Gia liền nhanh chóng nói: “Muội không sao, Tiêu Cửu Uyên là chính nhân quân tử, sẽ không giậu đổ bìm leo."
“Vậy thì tốt.” Diệp Gia thở phào nhẹ nhõm, mau chóng bảo Vân Thiên Vũ đi tắm rồi đi ngủ.
Lúc này đêm đã khuya, Vân Thiên Vũ tắm xong, không để ý đến chuyện khác mà yên tâm ngủ trong phòng.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Vân Thiên Vũ vẫn còn đang ngủ.
Tiểu Linh Đang vội vàng lao vào, nhanh chóng mở miệng kêu lên: “Vân tỷ tỷ, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Diệp Gia khẩn trương mặc y phục ra ngoài gọi Tiểu Linh Đang: “Có chuyện gì vậy? Đừng lớn tiếng nữa, đêm qua Vân Thiên Vũ ngủ rất muộn nên bây giờ vẫn còn đang ngủ.”