Hiện tại chẳng những thục phi nói chuyện, ngay cả hoàng hậu cũng nói chuyện.
Cuối cùng hoàng đế cũng không nhằm vào Vĩnh Ninh hầu nữa, sắc mặt không tốt vẫy vẫy tay, tâm trạng xấu đi nên trầm giọng ra lệnh.
“Cung yến hôm nay đến đây kết thúc, tất cả mọi người xuất cung đi, việc hoàng tử tuyển phi, sau này hẵng tuyển…”
“Vâng, Hoàng Thượng.”
Một buổi tuyển phi tốt đẹp lại thất bại, mọi người không cảm thấy tiếc nuối, chỉ may mắn hôm nay tránh được một kiếp.
Nhưng nữ nhân Vân Thiên Tuyết kia sợ là không được may mắn như vậy, chắc chắn hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
Cho dù nàng ta chạy trốn, hoàng thượng cũng sẽ hạ lệnh cho người các châu các huyện bắt giữ.
Trong Ngọc Phượng điện, hoàng đế, thái hậu và hoàng hậu đều đã rời đi.
Chúng thần thấy người có quyền đã đi, cũng theo sau ra khỏi Ngọc Phượng điện.
Hai người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ theo sau mọi người rời Ngọc Phượng điện.
Hai người chạm mặt nhau trước cửa điện.
Ánh mắt Vân Thiên Vũ trừng Tiêu Cửu Uyên, nhếch khóe miệng, lạnh lùng nói: “Ly thân vương gia máu lạnh vô tình, hôm nay xem như ta đã được thấy.”
“Người không đáng kể mà thôi.”
Tiêu Cửu Uyên nói nhẹ nhàng bâng quơ, căn bản cho rằng việc mình máu lạnh vô tình không có gì là không đúng.
Hắn cuồng vọng kiêu ngạo như vậy, Vân Thiên Vũ nhìn thấy ngứa răng.
Nhất là khi nàng nghĩ tới bản thân không mở được tầng thứ hai của nhẫn Phượng Linh, đều bởi vì tên này phá rối, cho nên mới không mở được nhẫn Phượng Linh.
Bây giờ từ hôn cũng không xong.
Vân Thiên Vũ càng nghĩ càng tức, lửa giận trong lòng đã cao đến độ trước giờ chưa từng có.
Tiêu Cửu Uyên, ta không tin không thể hủy hôn với ngươi.
Vân Thiên Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên một cái, nhấc chân rời đi.
Vẻ mặt Tiêu Cửu Uyên không biết làm sao cứ nhìn bóng người đã đi xa kia, hắn chỉ là không muốn hai người không còn liên quan, cũng không hề muốn chọc nàng tức giận.
Vân Thiên Vũ mang theo Diệp Gia rời khỏi hoàng cung, trở về phủ An thân vương.
Trên đường, Ảnh Tử trở lại, bẩm báo nhanh. “Thưa chủ tử, có người đi cứu nữ nhân Vân Thiên Tuyết kia, hơn nữa còn không ít người, thân thủ rất lợi hại, thuộc hạ theo dõi bọn họ tới năm mươi dặm ngoài thành, phát hiện có người chặn bọn họ lại, nhưng đến lúc đối phương bắt được Vân Thiên Tuyết, phát hiện nữ nhân kia đã bị tráo đổi.”
Vân Thiên Vũ nghe Ảnh Tử báo, ánh mắt u ám, chắc chắn người chặn Vân Thiên Tuyết lại chính là người của Tiêu Cửu Uyên.
Lúc trước hắn cho người theo dõi Vân Thiên Tuyết, nàng đã biết.
Nhưng nàng không nghĩ tới Vân Thiên Tuyết sẽ bị tráo đổi.
Vân Thiên Vũ từ việc tráo người, lại nghĩ tới người lúc trước ở trong hoàng cung, có lẽ người này ẩn thân bên cạnh hoàng thượng, hơn nữa thân thủ vô cùng lợi hại.
Nhưng vì sao hắn lại muốn giúp Vân Thiên Tuyết.
Người nào lại trợ giúp Vân Thiên Tuyết như vậy.
Chẳng lẽ? Đột nhiên Vân Thiên Vũ nghĩ tới thân phận thật sự của Vân Thiên Tuyết, quận chúa Nam dương vương phủ.
Không phải là Nam dương vương âm thầm sai người đi cứu nữ nhi này chứ?
Vân Thiên Vũ càng nghĩ càng thấy có khả năng này, vẻ mặt lạnh lẽo nói không nên lời, không nghĩ tới mạng nữ nhân này tốt thế, lại chạy trốn được.
Chuyện lần này, Vân Thiên Vũ nghĩ tới gần đây bản thân có gặp vài chuyện không được hài lòng chút nào.
Nàng muốn mở tầng hai của nhẫn Phượng Linh ra, kết quả đến giờ vẫn chưa mở được.
Nàng muốn từ hôn, kết quả tới giờ vẫn không từ được.
Bây giờ Vân Thiên Tuyết phải chết kia cũng chạy mất.
Tâm trạng Vân Thiên Vũ xấu không thể nói nên lời, giơ tay đấm xuống xe ngựa.
Diệp Gia biết vì sao tâm trạng nàng không tốt, vội vàng an ủi nàng: “Muội đừng gấp, mọi việc cứ từ từ, sốt ruột cũng không ích gì, dù là chuyện gì cuối cùng cũng sẽ có cách xử lý.”
Cuối cùng hoàng đế cũng không nhằm vào Vĩnh Ninh hầu nữa, sắc mặt không tốt vẫy vẫy tay, tâm trạng xấu đi nên trầm giọng ra lệnh.
“Cung yến hôm nay đến đây kết thúc, tất cả mọi người xuất cung đi, việc hoàng tử tuyển phi, sau này hẵng tuyển…”
“Vâng, Hoàng Thượng.”
Một buổi tuyển phi tốt đẹp lại thất bại, mọi người không cảm thấy tiếc nuối, chỉ may mắn hôm nay tránh được một kiếp.
Nhưng nữ nhân Vân Thiên Tuyết kia sợ là không được may mắn như vậy, chắc chắn hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
Cho dù nàng ta chạy trốn, hoàng thượng cũng sẽ hạ lệnh cho người các châu các huyện bắt giữ.
Trong Ngọc Phượng điện, hoàng đế, thái hậu và hoàng hậu đều đã rời đi.
Chúng thần thấy người có quyền đã đi, cũng theo sau ra khỏi Ngọc Phượng điện.
Hai người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ theo sau mọi người rời Ngọc Phượng điện.
Hai người chạm mặt nhau trước cửa điện.
Ánh mắt Vân Thiên Vũ trừng Tiêu Cửu Uyên, nhếch khóe miệng, lạnh lùng nói: “Ly thân vương gia máu lạnh vô tình, hôm nay xem như ta đã được thấy.”
“Người không đáng kể mà thôi.”
Tiêu Cửu Uyên nói nhẹ nhàng bâng quơ, căn bản cho rằng việc mình máu lạnh vô tình không có gì là không đúng.
Hắn cuồng vọng kiêu ngạo như vậy, Vân Thiên Vũ nhìn thấy ngứa răng.
Nhất là khi nàng nghĩ tới bản thân không mở được tầng thứ hai của nhẫn Phượng Linh, đều bởi vì tên này phá rối, cho nên mới không mở được nhẫn Phượng Linh.
Bây giờ từ hôn cũng không xong.
Vân Thiên Vũ càng nghĩ càng tức, lửa giận trong lòng đã cao đến độ trước giờ chưa từng có.
Tiêu Cửu Uyên, ta không tin không thể hủy hôn với ngươi.
Vân Thiên Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên một cái, nhấc chân rời đi.
Vẻ mặt Tiêu Cửu Uyên không biết làm sao cứ nhìn bóng người đã đi xa kia, hắn chỉ là không muốn hai người không còn liên quan, cũng không hề muốn chọc nàng tức giận.
Vân Thiên Vũ mang theo Diệp Gia rời khỏi hoàng cung, trở về phủ An thân vương.
Trên đường, Ảnh Tử trở lại, bẩm báo nhanh. “Thưa chủ tử, có người đi cứu nữ nhân Vân Thiên Tuyết kia, hơn nữa còn không ít người, thân thủ rất lợi hại, thuộc hạ theo dõi bọn họ tới năm mươi dặm ngoài thành, phát hiện có người chặn bọn họ lại, nhưng đến lúc đối phương bắt được Vân Thiên Tuyết, phát hiện nữ nhân kia đã bị tráo đổi.”
Vân Thiên Vũ nghe Ảnh Tử báo, ánh mắt u ám, chắc chắn người chặn Vân Thiên Tuyết lại chính là người của Tiêu Cửu Uyên.
Lúc trước hắn cho người theo dõi Vân Thiên Tuyết, nàng đã biết.
Nhưng nàng không nghĩ tới Vân Thiên Tuyết sẽ bị tráo đổi.
Vân Thiên Vũ từ việc tráo người, lại nghĩ tới người lúc trước ở trong hoàng cung, có lẽ người này ẩn thân bên cạnh hoàng thượng, hơn nữa thân thủ vô cùng lợi hại.
Nhưng vì sao hắn lại muốn giúp Vân Thiên Tuyết.
Người nào lại trợ giúp Vân Thiên Tuyết như vậy.
Chẳng lẽ? Đột nhiên Vân Thiên Vũ nghĩ tới thân phận thật sự của Vân Thiên Tuyết, quận chúa Nam dương vương phủ.
Không phải là Nam dương vương âm thầm sai người đi cứu nữ nhi này chứ?
Vân Thiên Vũ càng nghĩ càng thấy có khả năng này, vẻ mặt lạnh lẽo nói không nên lời, không nghĩ tới mạng nữ nhân này tốt thế, lại chạy trốn được.
Chuyện lần này, Vân Thiên Vũ nghĩ tới gần đây bản thân có gặp vài chuyện không được hài lòng chút nào.
Nàng muốn mở tầng hai của nhẫn Phượng Linh ra, kết quả đến giờ vẫn chưa mở được.
Nàng muốn từ hôn, kết quả tới giờ vẫn không từ được.
Bây giờ Vân Thiên Tuyết phải chết kia cũng chạy mất.
Tâm trạng Vân Thiên Vũ xấu không thể nói nên lời, giơ tay đấm xuống xe ngựa.
Diệp Gia biết vì sao tâm trạng nàng không tốt, vội vàng an ủi nàng: “Muội đừng gấp, mọi việc cứ từ từ, sốt ruột cũng không ích gì, dù là chuyện gì cuối cùng cũng sẽ có cách xử lý.”