Editor: LaOngDao142
Hai người tranh cãi ầm ĩ, Vân Lôi thấy thế vô cùng nhức đầu.
Nhưng hắn ta không có để ý tới Tưởng Huyền Thành cùng Liễu thị, mà nhìn về Vân Thiên Tuyết, trong lòng cực kỳ thất vọng.
Hắn ta còn tưởng rằng nữ nhi này thông minh lại có thiên phú, ngày sau nhất định sẽ có tiền đồ rộng mở, hắn ta hao tâm bồi dưỡng nàng, hi vọng vào một ngày không xa nàng có thể giúp Vĩnh Ninh Hậu phủ, không nghĩ tới nàng càng ngày càng không được, chẳng những không đấu lại Vân Thiên Vũ, còn hủy hoại cả danh dự của bản thân, xuống dốc không phanh.
Qua chuyện ngày hôm nay, nàng muốn gả vào thế gia đại tộc làm phu nhân cũng không thể nào.
Vân Lôi càng nghĩ càng buồn rầu, hết lần này tới lần khác Liễu thị và Tưởng Huyền Thành vẫn còn cãi vã, Vân Lôi không chịu được hét lớn: "Đừng có cãi nhau nữa."
Liễu thị cùng Tưởng Huyền Thành bị hắn ta quát, hai người đồng thời nhìn Vân Lôi.
Đang lúc này, ngoài phòng có tiếng bước chân dồn dập vang lên, Hình bộ Thượng Thư Giang đại nhân dẫn người chạy tới.
Giang đại nhân vừa đến nhìn thấy tình huống trước mắt, liền đau đầu.
Một Tưởng gia, một Vân gia, hai nhà này đều không nên đắc tội với ai cả, một bên trong tay có thái tử, một bên trong tay có Hoài vương, bọn họ đã quen đối đầu với nhau, song ngày thường cũng chỉ âm thầm động tay động chân thôi, gần đây công khai đấu đá nhau.
Tưởng Huyền Thành vừa nhìn thấy Giang đại nhân tới, liền trầm mặt mở miệng nói: "Giang đại nhân, hôm nay ngươi cần phải công tư phân minh, nếu như ngươi thiên vị trái luật, bản tướng không ngại cùng ngươi vào cung ra mắt hoàng thượng, xin hoàng thượng định đoạt chuyện này."
Tưởng Huyền Thành dứt lời, sắc mặt Vân Lôi không nói ra được khó coi, bây giờ hắn ta cảm thấy hỏng bét, hắn ta không biết tại sao nữ nhi lại xuất hiện trong tiểu viện này, hơn nữa trong tiểu viện này còn có người chết, đến tột cùng có chuyện gì xảy ra?
Là có người gài bẫy nữ nhi sao? Theo đạo lý, nàng không có lý do gì cùng con trai thứ của An Nam tướng quân hẹn gặp ở đây.
00:00 / 03:13Vân Lôi suy nghĩ trăm điều, giận dữ nhìn chằm chằm Tưởng Huyền Thành kêu lên: "Tưởng Huyền Thành, vào cung gặp hoàng thượng liền đi, chúng ta không sợ ngươi?"
Hình bộ Thượng Thư Giang đại nhân da đầu tê dại nhìn tình huống trước mắt.
Tưởng Huyền Thành chỉ vào Giang đại nhân kêu lên: "Giang đại nhân, còn không đem nữ nhân này bắt lại."
Vân Lôi quát lạnh: "Ai dám, hiện tại còn chưa có tra rõ chuyện gì xảy ra, ta xem ai dám bắt người."
Vân Lôi mặc dù đối với Vân Thiên Tuyết thất vọng, nhưng dù sao cũng là đứa con hắn ta cưng chiều từ nhỏ đến lớn, tự nhiên không muốn nàng bị bắt.
Giang đại nhân lâm vào tình thế khó xử, không biết phải làm như thế nào, phía sau Thị Lang Hình bộ đột nhiên mở miệng: "Đại nhân, trên dao có nửa Huyết Thủ Ấn, ta thấy không phải dấu vân tay của nữ tử bình thường lưu lại."
Vừa dứt lời, mọi người quay đầu nhìn dao, quả nhiên thấy một bên lưỡi dao có lưu nửa Huyết Thủ Ấn, chỉ có điều một nửa Huyết Thủ Ấn này không giống của nữ tử, vì Huyết Thủ Ấn này rất thô.
Trong phòng, Tưởng Huyền Thành lập tức im lặng.
Vân Lôi hung hăng trợn mắt nhìn một cái, ra lệnh cho Giang đại nhân: "Giang đại nhân lập tức kiểm tra, xem một chút dấu vân tay trên dao có phải của con gái ta hay không."
Một người thô kệch thật nhanh đi tới, cẩn thận dùng vải trắng quấn lấy lưỡi dao sắc bén, sau đó đi tới trước mặt Vân Thiên Tuyết.
Vân Thiên Tuyết bởi vì bị hạ độc khiến cho thần trí mê loạn, lại bị Tưởng Huyền Thành hung hăng đá lên người, cả người hoảng sợ giống như con chuột nhỏ, vừa nhìn thấy người cầm khăn trắng đi tới, liền hét rầm lên.
Liễu thị vội vàng ôm lấy nữ nhi, ổn định thân thể của nàng ta, trấn an nàng ta.
Đợi đến Vân Thiên Tuyết khá hơn một chút, nàng ta mới để người Hình bộ tới kiểm tra dấu vân tay. Kết quả phát hiện vết máu lưu lại trên dao, không phải là Huyết Thủ Ấn của Vân Thiên Tuyết.
Hai người tranh cãi ầm ĩ, Vân Lôi thấy thế vô cùng nhức đầu.
Nhưng hắn ta không có để ý tới Tưởng Huyền Thành cùng Liễu thị, mà nhìn về Vân Thiên Tuyết, trong lòng cực kỳ thất vọng.
Hắn ta còn tưởng rằng nữ nhi này thông minh lại có thiên phú, ngày sau nhất định sẽ có tiền đồ rộng mở, hắn ta hao tâm bồi dưỡng nàng, hi vọng vào một ngày không xa nàng có thể giúp Vĩnh Ninh Hậu phủ, không nghĩ tới nàng càng ngày càng không được, chẳng những không đấu lại Vân Thiên Vũ, còn hủy hoại cả danh dự của bản thân, xuống dốc không phanh.
Qua chuyện ngày hôm nay, nàng muốn gả vào thế gia đại tộc làm phu nhân cũng không thể nào.
Vân Lôi càng nghĩ càng buồn rầu, hết lần này tới lần khác Liễu thị và Tưởng Huyền Thành vẫn còn cãi vã, Vân Lôi không chịu được hét lớn: "Đừng có cãi nhau nữa."
Liễu thị cùng Tưởng Huyền Thành bị hắn ta quát, hai người đồng thời nhìn Vân Lôi.
Đang lúc này, ngoài phòng có tiếng bước chân dồn dập vang lên, Hình bộ Thượng Thư Giang đại nhân dẫn người chạy tới.
Giang đại nhân vừa đến nhìn thấy tình huống trước mắt, liền đau đầu.
Một Tưởng gia, một Vân gia, hai nhà này đều không nên đắc tội với ai cả, một bên trong tay có thái tử, một bên trong tay có Hoài vương, bọn họ đã quen đối đầu với nhau, song ngày thường cũng chỉ âm thầm động tay động chân thôi, gần đây công khai đấu đá nhau.
Tưởng Huyền Thành vừa nhìn thấy Giang đại nhân tới, liền trầm mặt mở miệng nói: "Giang đại nhân, hôm nay ngươi cần phải công tư phân minh, nếu như ngươi thiên vị trái luật, bản tướng không ngại cùng ngươi vào cung ra mắt hoàng thượng, xin hoàng thượng định đoạt chuyện này."
Tưởng Huyền Thành dứt lời, sắc mặt Vân Lôi không nói ra được khó coi, bây giờ hắn ta cảm thấy hỏng bét, hắn ta không biết tại sao nữ nhi lại xuất hiện trong tiểu viện này, hơn nữa trong tiểu viện này còn có người chết, đến tột cùng có chuyện gì xảy ra?
Là có người gài bẫy nữ nhi sao? Theo đạo lý, nàng không có lý do gì cùng con trai thứ của An Nam tướng quân hẹn gặp ở đây.
00:00 / 03:13Vân Lôi suy nghĩ trăm điều, giận dữ nhìn chằm chằm Tưởng Huyền Thành kêu lên: "Tưởng Huyền Thành, vào cung gặp hoàng thượng liền đi, chúng ta không sợ ngươi?"
Hình bộ Thượng Thư Giang đại nhân da đầu tê dại nhìn tình huống trước mắt.
Tưởng Huyền Thành chỉ vào Giang đại nhân kêu lên: "Giang đại nhân, còn không đem nữ nhân này bắt lại."
Vân Lôi quát lạnh: "Ai dám, hiện tại còn chưa có tra rõ chuyện gì xảy ra, ta xem ai dám bắt người."
Vân Lôi mặc dù đối với Vân Thiên Tuyết thất vọng, nhưng dù sao cũng là đứa con hắn ta cưng chiều từ nhỏ đến lớn, tự nhiên không muốn nàng bị bắt.
Giang đại nhân lâm vào tình thế khó xử, không biết phải làm như thế nào, phía sau Thị Lang Hình bộ đột nhiên mở miệng: "Đại nhân, trên dao có nửa Huyết Thủ Ấn, ta thấy không phải dấu vân tay của nữ tử bình thường lưu lại."
Vừa dứt lời, mọi người quay đầu nhìn dao, quả nhiên thấy một bên lưỡi dao có lưu nửa Huyết Thủ Ấn, chỉ có điều một nửa Huyết Thủ Ấn này không giống của nữ tử, vì Huyết Thủ Ấn này rất thô.
Trong phòng, Tưởng Huyền Thành lập tức im lặng.
Vân Lôi hung hăng trợn mắt nhìn một cái, ra lệnh cho Giang đại nhân: "Giang đại nhân lập tức kiểm tra, xem một chút dấu vân tay trên dao có phải của con gái ta hay không."
Một người thô kệch thật nhanh đi tới, cẩn thận dùng vải trắng quấn lấy lưỡi dao sắc bén, sau đó đi tới trước mặt Vân Thiên Tuyết.
Vân Thiên Tuyết bởi vì bị hạ độc khiến cho thần trí mê loạn, lại bị Tưởng Huyền Thành hung hăng đá lên người, cả người hoảng sợ giống như con chuột nhỏ, vừa nhìn thấy người cầm khăn trắng đi tới, liền hét rầm lên.
Liễu thị vội vàng ôm lấy nữ nhi, ổn định thân thể của nàng ta, trấn an nàng ta.
Đợi đến Vân Thiên Tuyết khá hơn một chút, nàng ta mới để người Hình bộ tới kiểm tra dấu vân tay. Kết quả phát hiện vết máu lưu lại trên dao, không phải là Huyết Thủ Ấn của Vân Thiên Tuyết.