Bước lên để đọc ý chỉ của Thái hoàng thái hậu.
“Đông Ly quyến luyến bất lợi, trong cung liên tiếp xảy ra chuyện, đây là một sự sỉ nhục đối với Đông Ly quốc, ai gia cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nhưng quốc không thể một ngày không vua, hoàng tử của tiên đế không còn người nào, cho nên hôm nay ai gia hạ chỉ, muốn Ly thân vương gia Tiêu Cửu Uyên tạm tiếp nhận một việc, nếu Ly thân vương gia có ý với ngôi vị hoàng đế Đông Ly quốc thì hãy kế nhiệm ngôi vị hoàng đế Đông Ly, nếu như Ly thân vương gia vô tình với ngôi vị hoàng đế Đông Ly quốc thì hãy vì Đông Ly quốc chọn lựa một vị hoàng đế mới một lòng vì dân, chính trực thanh minh, lòng dạ ngay thẳng, khâm thử.”
Trong nháy mắt cả đại điện đều im lặng như tờ, cái gì mà kêu nếu Ly thân vương gia vô tình với ngôi vị hoàng đế Đông Ly quốc thì liền để Ly thân vương gia chọn lựa một vị hoàng đế mới vì nước vì dân.
Lẽ nào Ly thân vương gia lại vô tình với ngôi vị hoàng đế, nếu như hắn cố ý muốn lên ngôi hoàng đế Đông Ly quốc, vậy tại sao Thái hoàng thái hậu lại hạ một đạo ý chỉ như vậy.
Trong đại điện, chúng thần sôi nổi nghị luận.
Chỉ có Tiêu Cửu Uyên ánh mắt u buồn, trong lòng vô cùng khó chịu, thì ra mẫu hậu vẫn luôn là người hiểu hắn nhất, biết hắn chưa từng có ý với giang sơn Đông Ly hay với ngôi vị hoàng đế.
Đáng tiếc hoàng huynh chính là không tin hắn, nếu như hoàng huynh tin lời mẫu hậu nói thì đâu có dẫn đến kết cục như ngày hôm nay.
Tiêu Cửu Uyên âm trầm cô tịch đứng phía trên đại điện.
Đến khi tất cả đại thần phía dưới đều đồng thanh: “Chúng thần chờ thỉnh Ly thân vương gia kế vị Đông Ly quốc tân đế.”
Vốn dĩ bọn họ còn lo lắng Ly thân vương gia vì đế vị mà ra tay tàn nhẫn độc ác, nhưng bây giờ nghe một đạo ý chỉ kia của Thái hoàng thái hậu, bọn họ lại càng thêm bất an, nếu như Ly thân vương gia không kế vị, vậy thì người nào mới thích hợp chứ.
Bọn họ xét tới xét lui cũng không nhìn ra.
Không nên không nên, nhất định phải là Ly thân vương gia kế vị.
Tiêu Cửu Uyên nhìn hàng nghìn người quỳ rạp trên đại điện, cuối cùng chậm rãi mở miệng nói: “Bổn vương sẽ không làm hoàng đế mới của Đông Ly quốc, nhưng trong lòng bổn vương đã chọn được người kế vị.”
Đại thần trong đại điện lại một lần nữa ngớ người mà nhìn nhau, sau đó không ai nói được lời nào.
Bọn họ đều nghĩ rằng Ly thân vương gia Tiêu Cửu Uyên không từ thủ đoạn chỉ vì muốn đoạt ngôi vị hoàng đế Đông Ly quốc.
Vân Thiên Vũ bên cạnh Tiêu Cửu Uyên, sau khi nàng nghe hắn xong liền cảm thấy trong lòng rất phấn khởi.
Nhưng nàng nghĩ về những lời của Tiêu Cửu Uyên vừa nói, ngôi vị hoàng đế của Đông Ly quốc xưa nay chỉ truyền qua các đời của Tiêu gia, Tiêu Cửu Uyên sẽ không đem ngôi vị này truyền cho người khác họ, cho nên hắn nhất định sẽ chọn một người trong gia tộc, nhưng không một ai trong Tiêu gia lại có đủ năng lực để đảm đương ngôi vị này, trừ một người.
Vân Thiên Vũ liếc nhanh về phía Tiêu Dạ Thần.
Tiêu Dạ Thần mặt đầy hoang mang suy nghĩ, Cửu hoàng thúc không làm hoàng đế, vậy hắn muốn cho người nào kế vị vậy.
Nếu như người này kiêng kị An thân vương phủ người, có thể hay không cuối cùng lại động An thân vương phủ chủ ý a.
Bởi vì vẫn còn bận rộn suy nghĩ nên Tiêu Dạ Thần hoàn toàn không chú ý tới Vân Thiên Vũ đang nhìn gã.
Cho đến khi Tiêu Cửu Uyên cất tiếng: “An thân vương phủ thế tử có ở đâu?”
Tiêu Dạ Thần kinh ngạc một chút rồi bước ra: “Có thần.”
“Bổn vương trên danh nghĩa là người chủ trì tạm thời, có quyền sắp xếp chọn lựa tân đế cho Đông Ly quốc, cho nên bổn vương quyết định trao cho ngươi ngôi vị này, để ngươi trở thành Đông Ly quốc tân đế.”
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người trong điện thượng điện đều ngây ra như phỗng.
An thân vương phủ thế tử là người kế vị, là tân Hoàng đế.
Các đại thần đều ngây ngốc, Tiêu Dạ Thần cũng ngây ngẩn cả người.
Tiêu Dạ Thần là người đầu tiên lấy lại được phản xạ, gã lập tức lắc đầu: “Cửu hoàng thúc, ta không có năng lực làm Đông Ly tân hoàng đế.”
“Không ai sinh ra đã trở thành hoàng đế, tuy rằng năng lực của ngươi không phải tuyệt đỉnh, nhưng ngươi có lòng chính trực thanh minh, về sau chỉ cần ngươi một lòng vì bá tánh Đông Ly quốc mà lo nghĩ, thì ta tin rằng ngươi sẽ được dân chúng kính yêu, vạn dân kính ngưỡng, cho nên ngươi hãy kế vị đi.”
Tiêu Dạ Thần ngây ngốc.
“Đông Ly quyến luyến bất lợi, trong cung liên tiếp xảy ra chuyện, đây là một sự sỉ nhục đối với Đông Ly quốc, ai gia cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nhưng quốc không thể một ngày không vua, hoàng tử của tiên đế không còn người nào, cho nên hôm nay ai gia hạ chỉ, muốn Ly thân vương gia Tiêu Cửu Uyên tạm tiếp nhận một việc, nếu Ly thân vương gia có ý với ngôi vị hoàng đế Đông Ly quốc thì hãy kế nhiệm ngôi vị hoàng đế Đông Ly, nếu như Ly thân vương gia vô tình với ngôi vị hoàng đế Đông Ly quốc thì hãy vì Đông Ly quốc chọn lựa một vị hoàng đế mới một lòng vì dân, chính trực thanh minh, lòng dạ ngay thẳng, khâm thử.”
Trong nháy mắt cả đại điện đều im lặng như tờ, cái gì mà kêu nếu Ly thân vương gia vô tình với ngôi vị hoàng đế Đông Ly quốc thì liền để Ly thân vương gia chọn lựa một vị hoàng đế mới vì nước vì dân.
Lẽ nào Ly thân vương gia lại vô tình với ngôi vị hoàng đế, nếu như hắn cố ý muốn lên ngôi hoàng đế Đông Ly quốc, vậy tại sao Thái hoàng thái hậu lại hạ một đạo ý chỉ như vậy.
Trong đại điện, chúng thần sôi nổi nghị luận.
Chỉ có Tiêu Cửu Uyên ánh mắt u buồn, trong lòng vô cùng khó chịu, thì ra mẫu hậu vẫn luôn là người hiểu hắn nhất, biết hắn chưa từng có ý với giang sơn Đông Ly hay với ngôi vị hoàng đế.
Đáng tiếc hoàng huynh chính là không tin hắn, nếu như hoàng huynh tin lời mẫu hậu nói thì đâu có dẫn đến kết cục như ngày hôm nay.
Tiêu Cửu Uyên âm trầm cô tịch đứng phía trên đại điện.
Đến khi tất cả đại thần phía dưới đều đồng thanh: “Chúng thần chờ thỉnh Ly thân vương gia kế vị Đông Ly quốc tân đế.”
Vốn dĩ bọn họ còn lo lắng Ly thân vương gia vì đế vị mà ra tay tàn nhẫn độc ác, nhưng bây giờ nghe một đạo ý chỉ kia của Thái hoàng thái hậu, bọn họ lại càng thêm bất an, nếu như Ly thân vương gia không kế vị, vậy thì người nào mới thích hợp chứ.
Bọn họ xét tới xét lui cũng không nhìn ra.
Không nên không nên, nhất định phải là Ly thân vương gia kế vị.
Tiêu Cửu Uyên nhìn hàng nghìn người quỳ rạp trên đại điện, cuối cùng chậm rãi mở miệng nói: “Bổn vương sẽ không làm hoàng đế mới của Đông Ly quốc, nhưng trong lòng bổn vương đã chọn được người kế vị.”
Đại thần trong đại điện lại một lần nữa ngớ người mà nhìn nhau, sau đó không ai nói được lời nào.
Bọn họ đều nghĩ rằng Ly thân vương gia Tiêu Cửu Uyên không từ thủ đoạn chỉ vì muốn đoạt ngôi vị hoàng đế Đông Ly quốc.
Vân Thiên Vũ bên cạnh Tiêu Cửu Uyên, sau khi nàng nghe hắn xong liền cảm thấy trong lòng rất phấn khởi.
Nhưng nàng nghĩ về những lời của Tiêu Cửu Uyên vừa nói, ngôi vị hoàng đế của Đông Ly quốc xưa nay chỉ truyền qua các đời của Tiêu gia, Tiêu Cửu Uyên sẽ không đem ngôi vị này truyền cho người khác họ, cho nên hắn nhất định sẽ chọn một người trong gia tộc, nhưng không một ai trong Tiêu gia lại có đủ năng lực để đảm đương ngôi vị này, trừ một người.
Vân Thiên Vũ liếc nhanh về phía Tiêu Dạ Thần.
Tiêu Dạ Thần mặt đầy hoang mang suy nghĩ, Cửu hoàng thúc không làm hoàng đế, vậy hắn muốn cho người nào kế vị vậy.
Nếu như người này kiêng kị An thân vương phủ người, có thể hay không cuối cùng lại động An thân vương phủ chủ ý a.
Bởi vì vẫn còn bận rộn suy nghĩ nên Tiêu Dạ Thần hoàn toàn không chú ý tới Vân Thiên Vũ đang nhìn gã.
Cho đến khi Tiêu Cửu Uyên cất tiếng: “An thân vương phủ thế tử có ở đâu?”
Tiêu Dạ Thần kinh ngạc một chút rồi bước ra: “Có thần.”
“Bổn vương trên danh nghĩa là người chủ trì tạm thời, có quyền sắp xếp chọn lựa tân đế cho Đông Ly quốc, cho nên bổn vương quyết định trao cho ngươi ngôi vị này, để ngươi trở thành Đông Ly quốc tân đế.”
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người trong điện thượng điện đều ngây ra như phỗng.
An thân vương phủ thế tử là người kế vị, là tân Hoàng đế.
Các đại thần đều ngây ngốc, Tiêu Dạ Thần cũng ngây ngẩn cả người.
Tiêu Dạ Thần là người đầu tiên lấy lại được phản xạ, gã lập tức lắc đầu: “Cửu hoàng thúc, ta không có năng lực làm Đông Ly tân hoàng đế.”
“Không ai sinh ra đã trở thành hoàng đế, tuy rằng năng lực của ngươi không phải tuyệt đỉnh, nhưng ngươi có lòng chính trực thanh minh, về sau chỉ cần ngươi một lòng vì bá tánh Đông Ly quốc mà lo nghĩ, thì ta tin rằng ngươi sẽ được dân chúng kính yêu, vạn dân kính ngưỡng, cho nên ngươi hãy kế vị đi.”
Tiêu Dạ Thần ngây ngốc.