Tiêu Cửu Uyên không nhìn Phượng Vô Nhai, chỉ nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Không ngờ thái tử lại dám tung ra tin đồn đó, thật đáng ghê tởm, bổn vương sẽ không bỏ qua cho gã.”
Vân Thiên Vũ nhướn mày nhìn Tiêu Cửu Uyên, chậm rãi nói: “Tiêu Cửu Uyên, đây là chuyện giữa ta và thái tử, không liên quan đến ngươi."
Hắn là hoàng thúc của thái tử, theo lý mà nói hắn căn bản không có lý do đối đầu với thái tử, nàng không muốn làm khó hắn.
Tiêu Cửu Uyên lắc đầu: “Không, bây giờ chúng ta có cùng chung một kẻ thù.”
Vân Thiên Vũ hơi ngẩn người, nhìn Tiêu Cửu Uyên nhất thời không biết Tiêu Cửu Uyên đang có ý gì.
Đôi mắt đen nhánh của Tiêu Cửu Uyên bắt đầu nổi lên sóng ngầm, hắn cong môi, nụ cười tràn đầy lệ khí.
Nhưng khi hắn nhìn về phía Vân Thiên Vũ thì đôi mắt lạnh lùng dường như đang tan chảy, ẩn chứa sự cưng chiều.
Phượng Vô Nhai nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Cửu Uyên như vậy đương nhiên biết Tiêu Cửu Uyên thật sự thích Vũ Mao.
Nhưng y sẽ không bỏ cuộc.
Tiêu Cửu Uyên ở đối diện nhìn Vân Thiên Vũ, trầm giọng nói: “Vân Thiên Vũ, bổn vương tới tìm nàng là muốn đề nghị hai chúng ta liên thủ.”
“Liên thủ? Đối phó với thái tử sao?”
“Phải.” Tiêu Cửu Uyên bình tĩnh gật đầu, quanh thân hắn tự nhiên nổi lên sát khí, bàn tay vô thức nắm chặt lại.
Vân Thiên Vũ ngạc nhiên hỏi: “Vì sao ngươi phải ra tay đối phó với thái tử?”
Nàng nhớ là Tiêu Cửu Uyên và thái tử không hề có hiềm khích, nếu nói là vì chuyện của nàng mà hắn nhúng tay vào thì điều này khiến nàng không cảm thấy vui vẻ, nàng thà tự mình xử lý thái tử.
Tiêu Cửu Uyên nhìn thấy ánh mắt của Vân Thiên Vũ, đôi mắt u ám hơi sáng lên: “Đi, bổn vương dẫn nàng đi gặp một người, nàng sẽ biết ngay tại sao bổn vương làm như vậy?”
Tiêu Cửu Uyên nói xong liền đưa tay mạnh mẽ nắm lấy tay của Vân Thiên Vũ, dùng linh lực đưa nàng đi.
Phượng Vô Nhai ở phía sau đứng ngẩn ra, sau đó vội vàng đuổi theo Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ: “Tiêu Cửu Uyên, cái tên vô liêm sỉ nhà ngươi, có chuyện gì thì nói, không được động chân động tay.”
Y nói xong liền đưa tay ra kéo Vân Thiên Vũ.
Kết quả là tay còn lại của Vân Thiên Vũ bị Phượng Vô Nhai kéo lại.
Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên vô cùng khó coi, trừng mắt nhìn Phượng Vô Nhai, tức giận nói: “Buông nàng ra.”
“Ngươi mới phải buông nàng ra.”
Mặt Vân Thiên Vũ trầm xuống, bây giờ đang bàn chính sự có được không, bọn họ lại làm loạn cả lên.
“Im miệng, ta có thể tự thi triển linh lực.” Vân Thiên Vũ nói xong, vung tay ra, bỏ qua hai người bọn họ, đi thẳng đến phủ Ly thân vương.
Nhưng trên đường, cô không quên cảnh cáo Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai: “Sau này không có sự đồng ý của ta đừng có lôi lôi kéo kéo, có chuyện gì thì nói, không được động chân động tay.”
Phượng Vô Nhai lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên rồi nói: “Được.”
Tiêu Cửu Uyên không để ý chỉ đi trước dẫn đường, đưa hai người Vân Thiên Vũ và Phượng Vô Nhai rời khỏi phủ An Thân Vương, đi đến phủ Ly thân vương.
Sau khi mấy người đến phủ Ly thân vương thì trực tiếp đi vào địa lao của vương phủ.
Lúc này trong địa lao có một phạm nhân.
Tiêu Cửu Uyên dẫn Vân Thiên Vũ và Phượng Vô Nhai đi vào trong địa lao.
Trong địa lao vẫn còn mùi máu tươi. Vân Thiên Vũ khẽ nhíu mày nhưng cũng không nói gì.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy có người bị trói ở trên giá sắt.
Giá sắt này nàng cũng đã nhìn thấy, trước đây nàng cũng từng bị trói ở trên đó.
Nhưng không giống với lần trước, lần trước nàng bình yên vô sự, không xảy ra chuyện gì, lần này người bị trói ở trên giá rõ ràng là đã bị tra tấn rất kinh khủng.
Trên người toàn là vết thương, máu chảy đầm đìa, nhìn rất đáng sợ.
Vân Thiên Vũ nhướn mày nhìn Tiêu Cửu Uyên, chậm rãi nói: “Tiêu Cửu Uyên, đây là chuyện giữa ta và thái tử, không liên quan đến ngươi."
Hắn là hoàng thúc của thái tử, theo lý mà nói hắn căn bản không có lý do đối đầu với thái tử, nàng không muốn làm khó hắn.
Tiêu Cửu Uyên lắc đầu: “Không, bây giờ chúng ta có cùng chung một kẻ thù.”
Vân Thiên Vũ hơi ngẩn người, nhìn Tiêu Cửu Uyên nhất thời không biết Tiêu Cửu Uyên đang có ý gì.
Đôi mắt đen nhánh của Tiêu Cửu Uyên bắt đầu nổi lên sóng ngầm, hắn cong môi, nụ cười tràn đầy lệ khí.
Nhưng khi hắn nhìn về phía Vân Thiên Vũ thì đôi mắt lạnh lùng dường như đang tan chảy, ẩn chứa sự cưng chiều.
Phượng Vô Nhai nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Cửu Uyên như vậy đương nhiên biết Tiêu Cửu Uyên thật sự thích Vũ Mao.
Nhưng y sẽ không bỏ cuộc.
Tiêu Cửu Uyên ở đối diện nhìn Vân Thiên Vũ, trầm giọng nói: “Vân Thiên Vũ, bổn vương tới tìm nàng là muốn đề nghị hai chúng ta liên thủ.”
“Liên thủ? Đối phó với thái tử sao?”
“Phải.” Tiêu Cửu Uyên bình tĩnh gật đầu, quanh thân hắn tự nhiên nổi lên sát khí, bàn tay vô thức nắm chặt lại.
Vân Thiên Vũ ngạc nhiên hỏi: “Vì sao ngươi phải ra tay đối phó với thái tử?”
Nàng nhớ là Tiêu Cửu Uyên và thái tử không hề có hiềm khích, nếu nói là vì chuyện của nàng mà hắn nhúng tay vào thì điều này khiến nàng không cảm thấy vui vẻ, nàng thà tự mình xử lý thái tử.
Tiêu Cửu Uyên nhìn thấy ánh mắt của Vân Thiên Vũ, đôi mắt u ám hơi sáng lên: “Đi, bổn vương dẫn nàng đi gặp một người, nàng sẽ biết ngay tại sao bổn vương làm như vậy?”
Tiêu Cửu Uyên nói xong liền đưa tay mạnh mẽ nắm lấy tay của Vân Thiên Vũ, dùng linh lực đưa nàng đi.
Phượng Vô Nhai ở phía sau đứng ngẩn ra, sau đó vội vàng đuổi theo Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ: “Tiêu Cửu Uyên, cái tên vô liêm sỉ nhà ngươi, có chuyện gì thì nói, không được động chân động tay.”
Y nói xong liền đưa tay ra kéo Vân Thiên Vũ.
Kết quả là tay còn lại của Vân Thiên Vũ bị Phượng Vô Nhai kéo lại.
Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên vô cùng khó coi, trừng mắt nhìn Phượng Vô Nhai, tức giận nói: “Buông nàng ra.”
“Ngươi mới phải buông nàng ra.”
Mặt Vân Thiên Vũ trầm xuống, bây giờ đang bàn chính sự có được không, bọn họ lại làm loạn cả lên.
“Im miệng, ta có thể tự thi triển linh lực.” Vân Thiên Vũ nói xong, vung tay ra, bỏ qua hai người bọn họ, đi thẳng đến phủ Ly thân vương.
Nhưng trên đường, cô không quên cảnh cáo Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai: “Sau này không có sự đồng ý của ta đừng có lôi lôi kéo kéo, có chuyện gì thì nói, không được động chân động tay.”
Phượng Vô Nhai lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên rồi nói: “Được.”
Tiêu Cửu Uyên không để ý chỉ đi trước dẫn đường, đưa hai người Vân Thiên Vũ và Phượng Vô Nhai rời khỏi phủ An Thân Vương, đi đến phủ Ly thân vương.
Sau khi mấy người đến phủ Ly thân vương thì trực tiếp đi vào địa lao của vương phủ.
Lúc này trong địa lao có một phạm nhân.
Tiêu Cửu Uyên dẫn Vân Thiên Vũ và Phượng Vô Nhai đi vào trong địa lao.
Trong địa lao vẫn còn mùi máu tươi. Vân Thiên Vũ khẽ nhíu mày nhưng cũng không nói gì.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy có người bị trói ở trên giá sắt.
Giá sắt này nàng cũng đã nhìn thấy, trước đây nàng cũng từng bị trói ở trên đó.
Nhưng không giống với lần trước, lần trước nàng bình yên vô sự, không xảy ra chuyện gì, lần này người bị trói ở trên giá rõ ràng là đã bị tra tấn rất kinh khủng.
Trên người toàn là vết thương, máu chảy đầm đìa, nhìn rất đáng sợ.