Lúc này sắc mặt Diệp Thu Loan âm u đến đáng sợ, hai mắt cũng đỏ lên vô cùng dữ tợn.
Nhìn thấy những người này, bà ta liền nghĩ đến tâm huyết nhiều năm của mình đều bị bọn họ phá hủy.
Mà những người đó có khả năng hủy hoại Lăng Vân tông, là bởi vì có kẻ bại hoại như Mộc Thanh Nhiêu.
Diệp Thu Loan nghĩ đến những chuyện đó, bà ta hơi nhấc ngón tay, giận dữ chỉ vào Mộc Thanh Nhiêu.
"Mộc Thanh Nhiêu, ngươi chờ đó cho ta, ta tuyệt đối sẽ không tha cho mẹ con hai người, ta nhất định phải rút gân lột da các ngươi."
Diệp Thu Loan vừa dứt lời, Diệp Tử Yên bên cạnh bà ta cũng hung hăng nắm tay, đôi mắt gắt gao trừng Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ đối diện.
Nàng không nghĩ tới chẳng những Vân Thiên Vũ không sao, mà ngay cả Tiêu Cửu Uyên cũng không có việc gì.
Vậy mà bọn họ đều không có việc gì.
"Các ngươi, các ngươi dám hủy hoại Lăng Vân tông, mẫu thân ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi."
Diệp Tử Yên hung hăng nói, giờ phút này nàng ta không còn chút tình cảm nào với Tiêu Cửu Uyên nữa.
Trong lòng nàng ta chỉ có hận ý, mẫu thân nói đúng, nam nhân đều không phải thứ tốt đẹp gì.
Cho nên sau này nàng ta sẽ không yêu bất kỳ nam nhân nào nữa, nàng phải trở nên cường đại giống như mẫu thân, sau đó hung hăng **** những nam nhân kia.
Diệp Tử Yên thầm nghĩ như vậy, tức giận trừng mắt nhìn Vân Thiên Vũ đối diện.
Mộc Thanh Nhiêu nghe thấy lời nói của Diệp Thu Loan liền cười lạnh nói.
"Diệp Thu Loan, đồ không có nhân tính, nếu ông trời có mắt, người bị rút gân lột da kia chính là ngươi, là ngươi."
"Lúc trước khai tông lập phái, tôn chỉ của ngươi là cái gì, là rời xa nam nhân, nam nhân không phải người tốt, ngươi không muốn lại để cho bọn họ tổn thương ngươi, ngươi thu lưu chúng ta, dạy cho chúng ta võ công, luôn cường điệu nói cho chúng ta, nam nhân không tốt như thế nào."
"Nhưng bây giờ Lăng Vân tông đang làm cái gì, địa ngục trần gian cũng chỉ như thế, tất cả mọi người chúng ta trở thành công cụ của ngươi mà thôi, trợ giúp ngươi thỏa mãn tư dục, ngươi nói xem ngươi đã hại bao nhiêu người."
"Nếu ông trời có mắt, nhất định sẽ trừng phạt ngươi." Mộc Thanh Nhiêu vừa dứt lời, khuôn mặt già nua của Diệp Thu Loan thay đổi, bà ta hét lớn: "Tiện nhân, rõ ràng là muốn chết."
Thân hình bà ta động một cái, lách mình bay thẳng đến chỗ Mộc Thanh Nhiêu.
Đồng thời hạ lệnh: "Giết."
Diệp Thu Loan dứt lời, người của Lăng Vân tông phía sau, một phần hành động, một phần lại không nhúc nhích.
Có hành động là người của chủ phong và tam phong.
Không nhúc nhích là người của tứ phong.
Tất cả mọi người đều nhìn vào phong chủ tứ phong.
Phong chủ tứ phong nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía phong chủ ngũ phong Mộc Thanh Nhiêu.
Hai người các nàng xưa nay có quan hệ tốt, trước đó Mộc Thanh Nhiêu đi tìm nàng ta, khuyên nàng ta thừa cơ phản bội, hai người cùng nhau liên thủ giết chết tông chủ Diệp Thu Loan.
Thế nhưng linh lực của tông chủ đại nhân vô cùng cường đại, các nàng có thể giết được bà ta sao?
Nếu không thể giết chết bà ta, vậy tất cả người của tứ phong đều phải chôn cùng.
Phong chủ tứ phong đang chần chờ, Diệp Thu Loan phía trước đã phát hiện ra, bà ta không nhịn được quát lạnh: "Âu Dương Lăng Tuyết, ngươi đang làm gì?"
Âu Dương Lăng Tuyết nhìn sắc mặt dữ tợn của Diệp Thu Loan, nghĩ đến Lăng Vân tông bây giờ đúng như lời sư muội nói, chẳng khác nào địa ngục trần gian, mà tất cả những chuyện đó cũng đều là do lão bà này ban tặng.
Âu Dương Lăng Tuyết đột ngột nói với những người của tứ phong phía sau.
"Chúng ta phản đối, Lăng Vân tông chúng ta đã chịu đủ rồi, các đệ tử, giết người của Lăng Vân tông, chúng ta liền tự do, chúng ta có thể xuống núi, chúng ta có thể trải qua cuộc sống chính mình mong muốn."
Âu Dương Lăng Tuyết vừa dứt lời, chính mình đi đầu một bước xông về phía phong chủ tam phong.
Các đệ tử phía sau nghe thấy lời nói của nàng, cũng xông về người của tam phong.
Nhìn thấy những người này, bà ta liền nghĩ đến tâm huyết nhiều năm của mình đều bị bọn họ phá hủy.
Mà những người đó có khả năng hủy hoại Lăng Vân tông, là bởi vì có kẻ bại hoại như Mộc Thanh Nhiêu.
Diệp Thu Loan nghĩ đến những chuyện đó, bà ta hơi nhấc ngón tay, giận dữ chỉ vào Mộc Thanh Nhiêu.
"Mộc Thanh Nhiêu, ngươi chờ đó cho ta, ta tuyệt đối sẽ không tha cho mẹ con hai người, ta nhất định phải rút gân lột da các ngươi."
Diệp Thu Loan vừa dứt lời, Diệp Tử Yên bên cạnh bà ta cũng hung hăng nắm tay, đôi mắt gắt gao trừng Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ đối diện.
Nàng không nghĩ tới chẳng những Vân Thiên Vũ không sao, mà ngay cả Tiêu Cửu Uyên cũng không có việc gì.
Vậy mà bọn họ đều không có việc gì.
"Các ngươi, các ngươi dám hủy hoại Lăng Vân tông, mẫu thân ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi."
Diệp Tử Yên hung hăng nói, giờ phút này nàng ta không còn chút tình cảm nào với Tiêu Cửu Uyên nữa.
Trong lòng nàng ta chỉ có hận ý, mẫu thân nói đúng, nam nhân đều không phải thứ tốt đẹp gì.
Cho nên sau này nàng ta sẽ không yêu bất kỳ nam nhân nào nữa, nàng phải trở nên cường đại giống như mẫu thân, sau đó hung hăng **** những nam nhân kia.
Diệp Tử Yên thầm nghĩ như vậy, tức giận trừng mắt nhìn Vân Thiên Vũ đối diện.
Mộc Thanh Nhiêu nghe thấy lời nói của Diệp Thu Loan liền cười lạnh nói.
"Diệp Thu Loan, đồ không có nhân tính, nếu ông trời có mắt, người bị rút gân lột da kia chính là ngươi, là ngươi."
"Lúc trước khai tông lập phái, tôn chỉ của ngươi là cái gì, là rời xa nam nhân, nam nhân không phải người tốt, ngươi không muốn lại để cho bọn họ tổn thương ngươi, ngươi thu lưu chúng ta, dạy cho chúng ta võ công, luôn cường điệu nói cho chúng ta, nam nhân không tốt như thế nào."
"Nhưng bây giờ Lăng Vân tông đang làm cái gì, địa ngục trần gian cũng chỉ như thế, tất cả mọi người chúng ta trở thành công cụ của ngươi mà thôi, trợ giúp ngươi thỏa mãn tư dục, ngươi nói xem ngươi đã hại bao nhiêu người."
"Nếu ông trời có mắt, nhất định sẽ trừng phạt ngươi." Mộc Thanh Nhiêu vừa dứt lời, khuôn mặt già nua của Diệp Thu Loan thay đổi, bà ta hét lớn: "Tiện nhân, rõ ràng là muốn chết."
Thân hình bà ta động một cái, lách mình bay thẳng đến chỗ Mộc Thanh Nhiêu.
Đồng thời hạ lệnh: "Giết."
Diệp Thu Loan dứt lời, người của Lăng Vân tông phía sau, một phần hành động, một phần lại không nhúc nhích.
Có hành động là người của chủ phong và tam phong.
Không nhúc nhích là người của tứ phong.
Tất cả mọi người đều nhìn vào phong chủ tứ phong.
Phong chủ tứ phong nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía phong chủ ngũ phong Mộc Thanh Nhiêu.
Hai người các nàng xưa nay có quan hệ tốt, trước đó Mộc Thanh Nhiêu đi tìm nàng ta, khuyên nàng ta thừa cơ phản bội, hai người cùng nhau liên thủ giết chết tông chủ Diệp Thu Loan.
Thế nhưng linh lực của tông chủ đại nhân vô cùng cường đại, các nàng có thể giết được bà ta sao?
Nếu không thể giết chết bà ta, vậy tất cả người của tứ phong đều phải chôn cùng.
Phong chủ tứ phong đang chần chờ, Diệp Thu Loan phía trước đã phát hiện ra, bà ta không nhịn được quát lạnh: "Âu Dương Lăng Tuyết, ngươi đang làm gì?"
Âu Dương Lăng Tuyết nhìn sắc mặt dữ tợn của Diệp Thu Loan, nghĩ đến Lăng Vân tông bây giờ đúng như lời sư muội nói, chẳng khác nào địa ngục trần gian, mà tất cả những chuyện đó cũng đều là do lão bà này ban tặng.
Âu Dương Lăng Tuyết đột ngột nói với những người của tứ phong phía sau.
"Chúng ta phản đối, Lăng Vân tông chúng ta đã chịu đủ rồi, các đệ tử, giết người của Lăng Vân tông, chúng ta liền tự do, chúng ta có thể xuống núi, chúng ta có thể trải qua cuộc sống chính mình mong muốn."
Âu Dương Lăng Tuyết vừa dứt lời, chính mình đi đầu một bước xông về phía phong chủ tam phong.
Các đệ tử phía sau nghe thấy lời nói của nàng, cũng xông về người của tam phong.