Phượng Vô Nhai đánh người xong, mang theo thuộc hạ nghênh ngang rời đi.
Chỉ là bây giờ Vĩnh Ninh Hầu phủ không thể ở lại nữa, Phượng Vô Nhai nhất thời ưu sầu, khoảng thời gian này y không thể rời khỏi Vũ Mao nửa bước, tuyệt đối không thể để tên khốn Tiêu Cửu Uyên thừa cơ hội làm càn được.
Phượng Vô Nhai đã nghĩ ra cách.
Bên trong An thân vương phủ, Vân Thiên Vũ không ngủ được, trong lòng bực bội nằm lăn qua lăn lại.
Vốn nàng có thể thuận lợi mở ra tầng thứ hai của Phượng Linh giới, kết quả bởi vì hai người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai quấy rối, cho nênđã phá hỏng kế hoạch của nàng.
Nàng đi tìm Tiêu Cửu Uyên tính sổ, kết quả còn bị chó cắn một cái.
Trong lòng Vân Thiên Vũ buồn bực, cả đêm ngủ không thẳng giấc cho đến khi trời sáng.
Sau khi trời sáng, lão vương gia Tiêu Lăng Phong của An thân vương phủ đã tới, lão nói: "Vân nha đầu, hôm nay trong cung tổ chức yến tiệc hoàng tử tuyển phi, con thân là quận chúa của An thân vương phủ ta, cho nên phải vào cung dự tiệc."
Ánh mắt Vân Thiên Vũ lóe lên một tia lạnh lẽo, khóe môi chậm rãi nhếch lên cười lạnh.
"Vâng, con sẽ vào cung dự tiệc."
Hôm nay nàng sẽ ở trước mặt mọi người hủy bỏ hôn sự của nàng và Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên tưởng rằng hắn không đồng ý thì hôn sự này sẽ không hủy bỏ được sao? Vậy thì hắn thật sự đã nghĩ quá nhiều rồi.
Nàng nói hủy hôn thì sẽ hủy hôn, việc này không phải do hắn quyết định là được.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ, ánh mắt nàng dịu dàng nhìn Tiêu Lăng Phong, nhẹ giọng hỏi: "Nghĩa phụ, vậy người có vào cung không?"
"Lão nhân ta đi xem náo nhiệt làm gì, ta còn lâu mới đi, con đại diện cho An thân vương phủ chúng ta vào cung là được rồi, đúng rồi, ta nghe nói con đã giúp Thần nhi thanh tẩy cơ thể, nghe nói linh mạch của nó tốt hơn trước rất nhiều."
Tiêu Lăng Phong đưa tay ra giữ chặt tay Vân Thiên Vũ, lão vui mừng nói: "Vân nha đầu, nghĩa phụ phải cảm ơn con rồi."
Hiện tại trong lòng Tiêu Lăng Phong đã thật sự hối hận, hối hận đứt ruột.
Lúc ấy tại sao lão lại nhận Vân nha đầu làm nghĩa nữ chứ, lão nên nhận nàng làm tôn nữ, như vậy Thần nhi có thể lấy nàng làm cháu dâu, cháu dâu lợi hại lại được người khác yêu mến như vậy, lão rất thích.
Hu hu, tại sao mệnh lão lại khổ như vậy.
Sắc mặt Tiêu Lăng Phong thay đổi liên tục, Vân Thiên Vũ tưởng lão sinh bệnh rồi, nàng nhanh chóng quan tâm hỏi: "Nghĩa phụ, sắc mặt người sao khó coi vậy, người không sao chứ?"
Tiêu Lăng Phong lập tức cười ha ha: "Không sao không sao, nghĩa phụ đang suy nghĩ làm đồ ăn gì cho con nếm thử."
Sau khi nói xong, lão hưng phấn nói: "Tay nghề của nghĩa phụ gần đây lại tốt hơn rồi, Vân nha đầu, con ngồi im đừng nhúc nhích, ta đi chuẩn bị một ít thức ăn cho con, con biết không, vào cung dự tiệc thật sự ăn không no, chi bằng trước tiên ở nhà ăn no rồi hẵng đi vào cung."
Tiêu Lăng Phong nói xong chạy nhanh như bay, chỉ sợ Vân Thiên Vũ cản lão lại.
Gần đây lão làm thức ăn càng ngày càng ngon hơn, tóm được người nào thì sẽ muốn nấu cho người đó ăn, sau đó nghe người ta khen ngợi, lão cảm thấy rất vui.
Vân Thiên Vũ nhịn không được mỉm cười, tính tình của nghĩa phụ quả thật giống như một đứa trẻ con.
Nhưng lão có thể tìm được hứng thú cũng rất tốt, sống vui vẻ như thế này đã là tốt nhất rồi.
Bởi vì hôm nay phải vào cung dự tiệc, cho nên Vân Thiên Vũ ăn mặc tương đối trang trọng.
Trên người mặc một chiếc váy gấm thiên hồ lam thêu hoa văn, eo buộc đai lưng cùng màu, đeo ngọc bội màu trắng. Mái tóc đen nhánh cài một cây trâm bạch ngọc, lúc nàng di chuyển, tua rua trên cây trâm nhẹ nhàng đung đưa theo bước chân của nàng, cả người vô cùng tao nhã.
Nhưng bởi vì trên mặt có vết sẹo, cho nên ít nhiều cũng ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng.
Diệp Gia nhìn Vân Thiên Vũ nói: "Vũ Mao, vết sẹo trên mặt muội có phải có thể tháo ra rồi không, dù sao Ly thân vương gia đã biết mặt của muội lành rồi."
Chỉ là bây giờ Vĩnh Ninh Hầu phủ không thể ở lại nữa, Phượng Vô Nhai nhất thời ưu sầu, khoảng thời gian này y không thể rời khỏi Vũ Mao nửa bước, tuyệt đối không thể để tên khốn Tiêu Cửu Uyên thừa cơ hội làm càn được.
Phượng Vô Nhai đã nghĩ ra cách.
Bên trong An thân vương phủ, Vân Thiên Vũ không ngủ được, trong lòng bực bội nằm lăn qua lăn lại.
Vốn nàng có thể thuận lợi mở ra tầng thứ hai của Phượng Linh giới, kết quả bởi vì hai người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai quấy rối, cho nênđã phá hỏng kế hoạch của nàng.
Nàng đi tìm Tiêu Cửu Uyên tính sổ, kết quả còn bị chó cắn một cái.
Trong lòng Vân Thiên Vũ buồn bực, cả đêm ngủ không thẳng giấc cho đến khi trời sáng.
Sau khi trời sáng, lão vương gia Tiêu Lăng Phong của An thân vương phủ đã tới, lão nói: "Vân nha đầu, hôm nay trong cung tổ chức yến tiệc hoàng tử tuyển phi, con thân là quận chúa của An thân vương phủ ta, cho nên phải vào cung dự tiệc."
Ánh mắt Vân Thiên Vũ lóe lên một tia lạnh lẽo, khóe môi chậm rãi nhếch lên cười lạnh.
"Vâng, con sẽ vào cung dự tiệc."
Hôm nay nàng sẽ ở trước mặt mọi người hủy bỏ hôn sự của nàng và Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên tưởng rằng hắn không đồng ý thì hôn sự này sẽ không hủy bỏ được sao? Vậy thì hắn thật sự đã nghĩ quá nhiều rồi.
Nàng nói hủy hôn thì sẽ hủy hôn, việc này không phải do hắn quyết định là được.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ, ánh mắt nàng dịu dàng nhìn Tiêu Lăng Phong, nhẹ giọng hỏi: "Nghĩa phụ, vậy người có vào cung không?"
"Lão nhân ta đi xem náo nhiệt làm gì, ta còn lâu mới đi, con đại diện cho An thân vương phủ chúng ta vào cung là được rồi, đúng rồi, ta nghe nói con đã giúp Thần nhi thanh tẩy cơ thể, nghe nói linh mạch của nó tốt hơn trước rất nhiều."
Tiêu Lăng Phong đưa tay ra giữ chặt tay Vân Thiên Vũ, lão vui mừng nói: "Vân nha đầu, nghĩa phụ phải cảm ơn con rồi."
Hiện tại trong lòng Tiêu Lăng Phong đã thật sự hối hận, hối hận đứt ruột.
Lúc ấy tại sao lão lại nhận Vân nha đầu làm nghĩa nữ chứ, lão nên nhận nàng làm tôn nữ, như vậy Thần nhi có thể lấy nàng làm cháu dâu, cháu dâu lợi hại lại được người khác yêu mến như vậy, lão rất thích.
Hu hu, tại sao mệnh lão lại khổ như vậy.
Sắc mặt Tiêu Lăng Phong thay đổi liên tục, Vân Thiên Vũ tưởng lão sinh bệnh rồi, nàng nhanh chóng quan tâm hỏi: "Nghĩa phụ, sắc mặt người sao khó coi vậy, người không sao chứ?"
Tiêu Lăng Phong lập tức cười ha ha: "Không sao không sao, nghĩa phụ đang suy nghĩ làm đồ ăn gì cho con nếm thử."
Sau khi nói xong, lão hưng phấn nói: "Tay nghề của nghĩa phụ gần đây lại tốt hơn rồi, Vân nha đầu, con ngồi im đừng nhúc nhích, ta đi chuẩn bị một ít thức ăn cho con, con biết không, vào cung dự tiệc thật sự ăn không no, chi bằng trước tiên ở nhà ăn no rồi hẵng đi vào cung."
Tiêu Lăng Phong nói xong chạy nhanh như bay, chỉ sợ Vân Thiên Vũ cản lão lại.
Gần đây lão làm thức ăn càng ngày càng ngon hơn, tóm được người nào thì sẽ muốn nấu cho người đó ăn, sau đó nghe người ta khen ngợi, lão cảm thấy rất vui.
Vân Thiên Vũ nhịn không được mỉm cười, tính tình của nghĩa phụ quả thật giống như một đứa trẻ con.
Nhưng lão có thể tìm được hứng thú cũng rất tốt, sống vui vẻ như thế này đã là tốt nhất rồi.
Bởi vì hôm nay phải vào cung dự tiệc, cho nên Vân Thiên Vũ ăn mặc tương đối trang trọng.
Trên người mặc một chiếc váy gấm thiên hồ lam thêu hoa văn, eo buộc đai lưng cùng màu, đeo ngọc bội màu trắng. Mái tóc đen nhánh cài một cây trâm bạch ngọc, lúc nàng di chuyển, tua rua trên cây trâm nhẹ nhàng đung đưa theo bước chân của nàng, cả người vô cùng tao nhã.
Nhưng bởi vì trên mặt có vết sẹo, cho nên ít nhiều cũng ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng.
Diệp Gia nhìn Vân Thiên Vũ nói: "Vũ Mao, vết sẹo trên mặt muội có phải có thể tháo ra rồi không, dù sao Ly thân vương gia đã biết mặt của muội lành rồi."