Tiêu Cửu Uyên thấy bộ dáng của nàng, lập tức chán ghét thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, âm trầm mở miệng.
"Nói đi, muốn thế nào chết? Là muốn lột da mà chết, hay chặt eo, hay chôn sống, hay ngũ mã phanh thây, tới đây, ngươi chọn một chết kiểu đi."
Tiêu Cửu Uyên vân đạm phong khinh nói những lời tàn khốc kia, trên mặt mũi hoàn mỹ như ngọc, lại dâng lên tia vui vẻ, chẳng qua là chút vui vẻ này lại tràn đầy sát khí.
Vân Thiên Vũ mặc dù biết hắn đang hù dọa nàng, nhưng vẫn nghe đến da đầu tê dại, không vui nói.
"Thì ra vương gia là đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như thế? Ta coi như là lãnh giáo."
Tiêu Cửu Uyên cười lạnh, dưới ánh đèn lờ mờ, đồng mâu của hắn bắn ra hàn quang bốn phía, sát khí dày đặc mở miệng.
"Ha hả, vốn là ngươi tội không đáng chết, bất quá ở ngươi làm ra những chuyện kia sau, còn trông cậy vào bổn vương coi ngươi là ân nhân cứu mạng nhìn, bổn vương không thể không nói ngươi nghĩ phải quá ngây thơ rồi."
Tiêu Cửu Uyên dứt lời, một bên Bạch Diệu cùng Hắc Diệu lập tức thật nhanh nhìn nhau, người này làm gì với vương gia? Chẳng lẽ là giở trò đối với vương gia, hay mạnh hơn cả vương gia, cho nên vương gia mới có thể tức giận như thế này?
Bạch Diệu cùng Hắc Diệu chỉ biết là nữ nhân trước mặt đánh cắp binh phù, cũng không rõ ràng lắm tình tiết trong đó, cho nên mới phải nghĩ như vậy.
Tiêu Cửu Uyên không cần ngẩng đầu, cũng có thể biết hai thuộc hạ nghĩ gì, hắn ngẩng đầu sâu kín nhìn Bạch Diệu cùng Hắc Diệu một cái, hai gia hỏa lập tức quy củ đứng ngay ngắn, một tiếng không dám nói, ngay cả ánh mắt cũng không dám có điều bày tỏ.
Vân Thiên Vũ bị trói trên cột sắt khóe miệng co rút, gương mặt im lặng, nói thật ra ban đầu nàng đánh Tiêu Cửu Uyên, đá hắn xuống xe ngựa, hoàn toàn là bởi vì hắn quá cuồng vọng tự đại, cho nên không nhịn được nghĩ ra ác ý, nhưng mọi chuyện phát sinh phía sau nàng hoàn toàn không cố ý, tỷ như trộm binh phù, hạ độc hắn, thiếu chút nữa đánh sập cửa vương phủ của bọn họ.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa hỏi Tiêu Cửu Uyên: "Vương gia đây là muốn giết ta?"
Lần này Tiêu Cửu Uyên không có nửa điểm chần chờ: "Đúng, ngươi đừng nghĩ sống sót, bất quá nếu như ngươi giao ra binh phù, bổn vương sẽ để cho ngươi chết dễ dàng một chút, tỷ như ban thưởng cho ngươi một ly rượu độc."
Tiêu Cửu Uyên dáng vẻ ban ơn, Vân Thiên Vũ tốn hơi thừa lời, không nhịn được hung hăng hỏi: "Vương gia, ta muốn hỏi chút, ban thưởng rượu độc cùng với các kiểu chết khác có gì khác nhau không?"
"Sự khác biệt rất lớn, rượu độc uống vào, liền chết, chỉ cần trút mấy hơi thở, còn mấy cái kia là lột da đến chết, rất thống khổ, đem da của ngươi toàn bộ lột ra, ngươi còn chưa chết, vẫn còn thoi thóp, nhìn tận mắt da mình bị lột ra tới hết, lại chết không được, ngươi suy nghĩ một chút rất thống khổ a."
"Còn có chặt eo, cắt từ giữa, nhưng nửa người trên của ngươi vẫn còn, thần trí thanh tĩnh, nhất thời căn bản không chết được."
Tiêu Cửu Uyên vừa nói ha hả nhìn về Vân Thiên Vũ.
Lúc này áo choàng trên đầu Vân Thiên Vũ đã bị Bạch Diệu cùng Hắc Diệu kéo rớt ra, cho nên Tiêu Cửu Uyên rất dễ dàng thấy vẻ mặt của nàng rõ ràng, vốn là hắn cho rằng nữ nhân này sẽ bị dọa sợ đến hoa dung thất sắc, cho dù nữ nhân rất lợi hại, chân chính gặp phải những chuyện này, lại có mấy ai không sợ.
Chẳng qua là Tiêu Cửu Uyên cũng không có từ trên mặt Vân Thiên Vũ thấy được vẻ mặt hoảng sợ, thần sắc không nói ra được trấn định, thong dong, tựa hồ lời của hắn nói căn bản hù dọa không được nàng.
Cơ hồ là trong nháy mắt, Tiêu Cửu Uyên trên mặt nổi lên hồ nghi, đúng lúc này Vân Thiên Vũ đã cảnh giác chính mình, nàng quá mức bình tĩnh đã dẫn tới sự hoài nghi của Tiêu Cửu Uyên, nếu như hắn trong lòng hắn sinh nghi ngờ, chưa chắc không nghĩ tới trên người của nàng.
"Nói đi, muốn thế nào chết? Là muốn lột da mà chết, hay chặt eo, hay chôn sống, hay ngũ mã phanh thây, tới đây, ngươi chọn một chết kiểu đi."
Tiêu Cửu Uyên vân đạm phong khinh nói những lời tàn khốc kia, trên mặt mũi hoàn mỹ như ngọc, lại dâng lên tia vui vẻ, chẳng qua là chút vui vẻ này lại tràn đầy sát khí.
Vân Thiên Vũ mặc dù biết hắn đang hù dọa nàng, nhưng vẫn nghe đến da đầu tê dại, không vui nói.
"Thì ra vương gia là đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như thế? Ta coi như là lãnh giáo."
Tiêu Cửu Uyên cười lạnh, dưới ánh đèn lờ mờ, đồng mâu của hắn bắn ra hàn quang bốn phía, sát khí dày đặc mở miệng.
"Ha hả, vốn là ngươi tội không đáng chết, bất quá ở ngươi làm ra những chuyện kia sau, còn trông cậy vào bổn vương coi ngươi là ân nhân cứu mạng nhìn, bổn vương không thể không nói ngươi nghĩ phải quá ngây thơ rồi."
Tiêu Cửu Uyên dứt lời, một bên Bạch Diệu cùng Hắc Diệu lập tức thật nhanh nhìn nhau, người này làm gì với vương gia? Chẳng lẽ là giở trò đối với vương gia, hay mạnh hơn cả vương gia, cho nên vương gia mới có thể tức giận như thế này?
Bạch Diệu cùng Hắc Diệu chỉ biết là nữ nhân trước mặt đánh cắp binh phù, cũng không rõ ràng lắm tình tiết trong đó, cho nên mới phải nghĩ như vậy.
Tiêu Cửu Uyên không cần ngẩng đầu, cũng có thể biết hai thuộc hạ nghĩ gì, hắn ngẩng đầu sâu kín nhìn Bạch Diệu cùng Hắc Diệu một cái, hai gia hỏa lập tức quy củ đứng ngay ngắn, một tiếng không dám nói, ngay cả ánh mắt cũng không dám có điều bày tỏ.
Vân Thiên Vũ bị trói trên cột sắt khóe miệng co rút, gương mặt im lặng, nói thật ra ban đầu nàng đánh Tiêu Cửu Uyên, đá hắn xuống xe ngựa, hoàn toàn là bởi vì hắn quá cuồng vọng tự đại, cho nên không nhịn được nghĩ ra ác ý, nhưng mọi chuyện phát sinh phía sau nàng hoàn toàn không cố ý, tỷ như trộm binh phù, hạ độc hắn, thiếu chút nữa đánh sập cửa vương phủ của bọn họ.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa hỏi Tiêu Cửu Uyên: "Vương gia đây là muốn giết ta?"
Lần này Tiêu Cửu Uyên không có nửa điểm chần chờ: "Đúng, ngươi đừng nghĩ sống sót, bất quá nếu như ngươi giao ra binh phù, bổn vương sẽ để cho ngươi chết dễ dàng một chút, tỷ như ban thưởng cho ngươi một ly rượu độc."
Tiêu Cửu Uyên dáng vẻ ban ơn, Vân Thiên Vũ tốn hơi thừa lời, không nhịn được hung hăng hỏi: "Vương gia, ta muốn hỏi chút, ban thưởng rượu độc cùng với các kiểu chết khác có gì khác nhau không?"
"Sự khác biệt rất lớn, rượu độc uống vào, liền chết, chỉ cần trút mấy hơi thở, còn mấy cái kia là lột da đến chết, rất thống khổ, đem da của ngươi toàn bộ lột ra, ngươi còn chưa chết, vẫn còn thoi thóp, nhìn tận mắt da mình bị lột ra tới hết, lại chết không được, ngươi suy nghĩ một chút rất thống khổ a."
"Còn có chặt eo, cắt từ giữa, nhưng nửa người trên của ngươi vẫn còn, thần trí thanh tĩnh, nhất thời căn bản không chết được."
Tiêu Cửu Uyên vừa nói ha hả nhìn về Vân Thiên Vũ.
Lúc này áo choàng trên đầu Vân Thiên Vũ đã bị Bạch Diệu cùng Hắc Diệu kéo rớt ra, cho nên Tiêu Cửu Uyên rất dễ dàng thấy vẻ mặt của nàng rõ ràng, vốn là hắn cho rằng nữ nhân này sẽ bị dọa sợ đến hoa dung thất sắc, cho dù nữ nhân rất lợi hại, chân chính gặp phải những chuyện này, lại có mấy ai không sợ.
Chẳng qua là Tiêu Cửu Uyên cũng không có từ trên mặt Vân Thiên Vũ thấy được vẻ mặt hoảng sợ, thần sắc không nói ra được trấn định, thong dong, tựa hồ lời của hắn nói căn bản hù dọa không được nàng.
Cơ hồ là trong nháy mắt, Tiêu Cửu Uyên trên mặt nổi lên hồ nghi, đúng lúc này Vân Thiên Vũ đã cảnh giác chính mình, nàng quá mức bình tĩnh đã dẫn tới sự hoài nghi của Tiêu Cửu Uyên, nếu như hắn trong lòng hắn sinh nghi ngờ, chưa chắc không nghĩ tới trên người của nàng.