Vân Thiên Vũ nhìn thấy vết máu bên môi hắn, tim lại không tự giác được hơi khó chịu.
“Tiêu Cửu Uyên, ngươi chảy máu.”
Tiêu Cửu Uyên tuyệt không để ý: “Vân Thiên Vũ, chúng ta huề nhau, ta đồng ý buông tay, về sau.....”
Tiêu Cửu Uyên ngừng một chút, nghĩ đến cuối cùng không liên quan gì đến người này, tim lại bị rất đau, dường như bị cắt một miếng thịt.
“Sau này ta sẽ không làm khó dễ ngươi nữa, cũng không dây dưa với ngươi, sẽ không cố chấp không buông tay.”
Hắn nói liên tiếp mấy câu, sau đó xoay người rời đi.
Dáng người từng ngạo nghễ cuồng ngạo như vậy tựa hồ như bị cái gì đánh khoá, mang theo vô vàn thê lương, từng bước rời đi.
Vân Thiên Vũ phía sau nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng càng lúc càng hỗn độn, nàng nhanh chóng mở miệng: “Tiêu Cửu Uyên”
Tiêu Cửu Uyên ngừng lại.
Vân Thiên Vũ nhanh chóng nói: “Ta thật sự không nhớ.”
Nếu không phải bởi vì lúc trước nàng nằm mơ, nàng nhất định sẽ cho rằng Tiêu Cửu Uyên đang nói láo lừa nàng, nhưng bởi vì lúc trước mơ thấy như vậy, cho nên nàng tin Tiêu Cửu Uyên nói thật.
Thật sự nàng đã quên mất chuyện kia trong quá khứ.
Tiêu Cửu Uyên phía trước bởi vì lời Vân Thiên Vũ. tim lại bị kim đâm một mũi, sau đó cũng không quay đầu lại, nhấc chân đi tiếp.
Chỉ để lại Vân Thiên Vũ phía sau nhìn hắn.
Vân Thiên Vũ rất nghiêm túc suy nghĩ về giấc mơ lúc trước, mơ hồ có thể cảm nhận được cảnh trong mơ.
Năm đó linh lực giả ám sát nàng, hẳn là do Liễu thị phái, động thủ trong bãi săn hoàng gia, là bảo đảm nhất.
Người khác chỉ nghĩ là nàng bị dã thú ăn thịt.
Sau đó gặp Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên ra tay cứu nàng.
Hai người bị linh lực giả đả thương rơi xuống rồi khe hẹp trong sơn cốc.
Tiêu Cửu Uyên dùng hết toàn bộ linh lực đưa nàng lên núi, cho nàng đi tìm người đến cứu hắn.
Nhưng Vân Thiên Vũ không nhớ được chuyện sau đó, hoàn toàn không có ấn tượng.
Nàng chỉ nhớ ngay trong đêm đó nàng cứu Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch.
Bởi vì hôm đó ở bãi săn hoàng gia, Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch bị người gài bẫy, nàng vừa lúc đi qua, ra tay cứu Tuyên vương khỏi bẫy, nhưng bởi vì bản thân quá nhỏ, cho nên bị Tuyên vương kéo theo vào bẫy.
Lúc ấy Tuyên vương ngất đi, sau có người cứu Tuyên vương, căn bản không phát hiện nàng cũng rơi vào bẫy.
Sau đó vẫn là người của Lục gia tìm được nàng, nếu không cuối cùng nàng đã chết trong bẫy rồi.
Về phần chuyện Tiêu Cửu Uyên cứu nàng.
Từ đầu tới cuối nàng đều không có ấn tượng, theo lý mà nói, chuyện lớn như vậy, tuyệt đối nàng sẽ không quên.
Trừ phi có người làm gì với nàng, xóa đi trí nhớ Tiêu Cửu Uyên cứu nàng.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói quan tâm.
“Vũ Mao, sắc mặt ngươi khó coi quá, làm sao vậy?”
Vân Thiên Vũ quay đầu lại, nhìn thấy người đến là một thân áo xanh dài Tô gia đại công tử Tô Hạc Niên, thật ra là Phượng Vô Nhai.
Phượng Vô Nhai thoáng một cái đã đến, nhìn thấy Vân Thiên Vũ sắc mặt khó coi, vô cùng lo lắng.
Đồng thời Phượng Vô Nhai nhìn xung quanh mọi nơi một chút, sắc mặt Vũ Mao khó coi như vậy, không phải bởi vì Tiêu Cửu Uyên ức hiếp nàng sao.
“Vũ Mao, có phải Tiêu Cửu Uyên ức hiếp muội hay không, muội nói cho ta biết, ta giúp muội xử lý hắn.”
Vân Thiên Vũ lắc đầu: “Không phải chuyện của ngươi.”
Phượng Vô Nhai vừa nghe, tim không khỏi trầm xuống, bởi vì y nghe thấy dường như Vân Thiên Vũ không hề hận Tiêu Cửu Uyên như trước nữa.
Tại sao? Tim Phượng Vô Nhai lập tức nặng trĩu chẳng lẽ Vũ Mao đã hối hận, cho nên sắc mặt mới khó coi như thế sao?
Phượng Vô Nhai nghĩ như thế, cẩn thận tiến đến nhìn Vân Thiên Vũ, chậm rãi hỏi: “Vũ Mao, có phải muội hối hận vì từ hôn rồi hay không?”
Nếu không tại sao đang yên đang lành sắc mặt khó coi như vậy.
“Tiêu Cửu Uyên, ngươi chảy máu.”
Tiêu Cửu Uyên tuyệt không để ý: “Vân Thiên Vũ, chúng ta huề nhau, ta đồng ý buông tay, về sau.....”
Tiêu Cửu Uyên ngừng một chút, nghĩ đến cuối cùng không liên quan gì đến người này, tim lại bị rất đau, dường như bị cắt một miếng thịt.
“Sau này ta sẽ không làm khó dễ ngươi nữa, cũng không dây dưa với ngươi, sẽ không cố chấp không buông tay.”
Hắn nói liên tiếp mấy câu, sau đó xoay người rời đi.
Dáng người từng ngạo nghễ cuồng ngạo như vậy tựa hồ như bị cái gì đánh khoá, mang theo vô vàn thê lương, từng bước rời đi.
Vân Thiên Vũ phía sau nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng càng lúc càng hỗn độn, nàng nhanh chóng mở miệng: “Tiêu Cửu Uyên”
Tiêu Cửu Uyên ngừng lại.
Vân Thiên Vũ nhanh chóng nói: “Ta thật sự không nhớ.”
Nếu không phải bởi vì lúc trước nàng nằm mơ, nàng nhất định sẽ cho rằng Tiêu Cửu Uyên đang nói láo lừa nàng, nhưng bởi vì lúc trước mơ thấy như vậy, cho nên nàng tin Tiêu Cửu Uyên nói thật.
Thật sự nàng đã quên mất chuyện kia trong quá khứ.
Tiêu Cửu Uyên phía trước bởi vì lời Vân Thiên Vũ. tim lại bị kim đâm một mũi, sau đó cũng không quay đầu lại, nhấc chân đi tiếp.
Chỉ để lại Vân Thiên Vũ phía sau nhìn hắn.
Vân Thiên Vũ rất nghiêm túc suy nghĩ về giấc mơ lúc trước, mơ hồ có thể cảm nhận được cảnh trong mơ.
Năm đó linh lực giả ám sát nàng, hẳn là do Liễu thị phái, động thủ trong bãi săn hoàng gia, là bảo đảm nhất.
Người khác chỉ nghĩ là nàng bị dã thú ăn thịt.
Sau đó gặp Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên ra tay cứu nàng.
Hai người bị linh lực giả đả thương rơi xuống rồi khe hẹp trong sơn cốc.
Tiêu Cửu Uyên dùng hết toàn bộ linh lực đưa nàng lên núi, cho nàng đi tìm người đến cứu hắn.
Nhưng Vân Thiên Vũ không nhớ được chuyện sau đó, hoàn toàn không có ấn tượng.
Nàng chỉ nhớ ngay trong đêm đó nàng cứu Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch.
Bởi vì hôm đó ở bãi săn hoàng gia, Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch bị người gài bẫy, nàng vừa lúc đi qua, ra tay cứu Tuyên vương khỏi bẫy, nhưng bởi vì bản thân quá nhỏ, cho nên bị Tuyên vương kéo theo vào bẫy.
Lúc ấy Tuyên vương ngất đi, sau có người cứu Tuyên vương, căn bản không phát hiện nàng cũng rơi vào bẫy.
Sau đó vẫn là người của Lục gia tìm được nàng, nếu không cuối cùng nàng đã chết trong bẫy rồi.
Về phần chuyện Tiêu Cửu Uyên cứu nàng.
Từ đầu tới cuối nàng đều không có ấn tượng, theo lý mà nói, chuyện lớn như vậy, tuyệt đối nàng sẽ không quên.
Trừ phi có người làm gì với nàng, xóa đi trí nhớ Tiêu Cửu Uyên cứu nàng.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói quan tâm.
“Vũ Mao, sắc mặt ngươi khó coi quá, làm sao vậy?”
Vân Thiên Vũ quay đầu lại, nhìn thấy người đến là một thân áo xanh dài Tô gia đại công tử Tô Hạc Niên, thật ra là Phượng Vô Nhai.
Phượng Vô Nhai thoáng một cái đã đến, nhìn thấy Vân Thiên Vũ sắc mặt khó coi, vô cùng lo lắng.
Đồng thời Phượng Vô Nhai nhìn xung quanh mọi nơi một chút, sắc mặt Vũ Mao khó coi như vậy, không phải bởi vì Tiêu Cửu Uyên ức hiếp nàng sao.
“Vũ Mao, có phải Tiêu Cửu Uyên ức hiếp muội hay không, muội nói cho ta biết, ta giúp muội xử lý hắn.”
Vân Thiên Vũ lắc đầu: “Không phải chuyện của ngươi.”
Phượng Vô Nhai vừa nghe, tim không khỏi trầm xuống, bởi vì y nghe thấy dường như Vân Thiên Vũ không hề hận Tiêu Cửu Uyên như trước nữa.
Tại sao? Tim Phượng Vô Nhai lập tức nặng trĩu chẳng lẽ Vũ Mao đã hối hận, cho nên sắc mặt mới khó coi như thế sao?
Phượng Vô Nhai nghĩ như thế, cẩn thận tiến đến nhìn Vân Thiên Vũ, chậm rãi hỏi: “Vũ Mao, có phải muội hối hận vì từ hôn rồi hay không?”
Nếu không tại sao đang yên đang lành sắc mặt khó coi như vậy.