Vân Thiên Vũ nhìn công chúa Nam Chiêu với ánh mắt khác.
Tay nàng ta có rất nhiều tia máu chằng chịt như mạng nhện.
Biểu hiện này chứng tỏ nàng ta đã từng động vào huyết bọ cạp.
Mọi người xung quanh đều ồ lên, bàn tán sôi nổi.
Tia máu như tơ nhện.
Đây là chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ đúng là công chúa Nam Chiêu muốn hạ độc Linh Nghi quận chúa, kết quả lại bị Linh Nghi quận chúa phát hiện, thành ra tự hại bản thân mình.
Nữ nhân này thật không biết xấu hổ.
Vừa ăn cướp vừa la làng, đúng là vô liêm sỉ.
Thái tử Nam Chiêu Gia Cát Cẩn cũng không muốn nói gì nữa, làm việc với một người ngu xuẩn như thế này thật sự quá mệt mỏi.
Nhưng gã lại không thể không nói, chỉ nghĩ thôi đã thấy mệt.
Gia Cát Cẩn nhìn Vân Thiên Vũ chậm rãi nói: “Linh Nghi quận chúa, cách ngươi làm đối với hoàng muội ta mà nói thật không công bằng, bây giờ muội ấy cũng đã trúng độc của huyết bọ cạp, ngươi dùng đan dược bôi lên tay, có lẽ độc của huyết bọ cạp trong cơ thể cũng phản ứng lại, thế này thì không thể nói là hoàng muội ta đã hạ độc.”
Vân Thiên Vũ khẽ cười nhìn về phía Gia Cát Cẩn, châm chọc nói: “Thái tử Gia Cát, ngươi rất thông minh, nhưng thật không thể là giả mà giả thì không thể là thật được, cho dù ngươi có khua môi múa mép thế nào thì cũng không thay đổi được kết quả đâu.”
Nàng nói xong liền quay người nhìn vào hai tỳ nữ bên cạnh công chúa Nam Chiêu: “Không phải là thái tử Gia Cát không tin lời của bổn quận chúa sao, vậy thì bổn quận chúa sẽ nghiệm thử hai tỳ nữ kia xem thế nào, ta đoán lúc đầu huyết bọ cạp không ở trong tay công chúa Nam Chiêu, thân là công chúa, nàng ta không thể để thứ đó trên người nên huyết bọ cạp sẽ ở trong tay hai tỳ nữ này, là một trong hai tỳ nữ lấy huyết bọ cạp ra đưa cho công chúa Nam Chiêu, ta nghĩ nếu như ta nghiệm thì trên tay của một trong hai tỳ nữ này sẽ có những tia máu hình mạng nhện.”
Vân Thiên Vũ dứt lời, cũng không nghe thấy Gia Cát Cẩn lên tiếng phản đối.
Trên thực tế thái tử Nam Chiêu Gia Cát Cẩn đã ngây người, bởi vì bộ dạng cười lạnh châm chọc vừa nãy của Vân Thiên Vũ khiến gã nhớ lại một người ở trong ký ức.
Nàng, chẳng nhẽ nàng là Vũ nhi.
Rốt cuộc nàng có phải là Vũ nhi không.
Gia Cát Cẩn đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã ra mặt trợ giúp Lam Khanh, nếu Vân Thiên Vũ chính là Vũ nhi thì chuyện gã ra mặt nói đỡ cho Lam Khanh không phải sẽ khiến cho nàng đã ghét lại càng ghét hắn thêm sao?
Chỉ trong nháy mắt, trong lòng Gia Cát Cẩn vô cùng tức giận, gã trút giận lên đầu công chúa Nam Chiêu Lam Khanh: “Lam Khanh, việc đã đến nước này, muội hãy nói cho bổn cung biết, rốt cuộc có phải là muội muốn hại Linh Nghi quận chúa nhưng cuối cùng lại tự hại bản thân hay không?”
Lam Khanh hơi sửng sốt liền ngẩng đầu muốn giảo biện, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt độc ác của Gia Cát Cẩn.
Lam Khanh bị dọa sợ, không dám nói lung tung.
Gia Cát Cẩn nhanh chóng quát to: “Nếu đã là do muội làm lại còn không mau nhận lỗi với Linh Nghi quận chúa, cho dù muội ái mộ Ly thân vương gia cũng không nên làm ra những chuyện như vậy.”
Công chúa Nam Chiêu hơi sửng sốt, muốn lắc đầu nhưng nàng ta nhớ lại nàng ta còn phải nhờ Gia Cát Cẩn giải độc huyết bọ cạp, nếu chọc giận gã, chỉ sợ gã sẽ mặc kệ nàng ta.
Cuối cùng công chúa Nam Chiêu khóc lóc nói: “Là ta, là ta đã làm, chỉ vì ta thích Ly thân vương gia, muốn được gả vào phủ Ly thân vương làm phi nên mới làm ra chuyện như vậy, ta xin nhận lỗi với Linh Nghi quận chúa.”
Nàng ta nói xong liền khóc ầm lên.
Tất cả mọi người đều sững sờ, mọi việc có phải đã thay đổi quá nhanh không.
Nhưng Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ vẫn thản nhiên tiếp nhận,Tiêu Cửu Uyên khó chịu nhìn công chúa Nam Chiêu: “Bổn vương nói lại lần nữa, bổn vương sẽ không lấy ngươi làm phi, ngươi đừng ôm vọng tưởng nữa. Cái gì mà tâm địa thiện lương, lo nghĩ cho dân, căn bản chỉ là giả vờ, từ việc hôm nay ngươi ngang nhiên hạ huyết bọ cạp lên Linh Nghi quận chúa ở trên đường liền biết ngươi là người lòng dạ độc ác, còn về thanh danh lúc trước chẳng qua là do ngươi tự tạo ra mà thôi.”
Tay nàng ta có rất nhiều tia máu chằng chịt như mạng nhện.
Biểu hiện này chứng tỏ nàng ta đã từng động vào huyết bọ cạp.
Mọi người xung quanh đều ồ lên, bàn tán sôi nổi.
Tia máu như tơ nhện.
Đây là chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ đúng là công chúa Nam Chiêu muốn hạ độc Linh Nghi quận chúa, kết quả lại bị Linh Nghi quận chúa phát hiện, thành ra tự hại bản thân mình.
Nữ nhân này thật không biết xấu hổ.
Vừa ăn cướp vừa la làng, đúng là vô liêm sỉ.
Thái tử Nam Chiêu Gia Cát Cẩn cũng không muốn nói gì nữa, làm việc với một người ngu xuẩn như thế này thật sự quá mệt mỏi.
Nhưng gã lại không thể không nói, chỉ nghĩ thôi đã thấy mệt.
Gia Cát Cẩn nhìn Vân Thiên Vũ chậm rãi nói: “Linh Nghi quận chúa, cách ngươi làm đối với hoàng muội ta mà nói thật không công bằng, bây giờ muội ấy cũng đã trúng độc của huyết bọ cạp, ngươi dùng đan dược bôi lên tay, có lẽ độc của huyết bọ cạp trong cơ thể cũng phản ứng lại, thế này thì không thể nói là hoàng muội ta đã hạ độc.”
Vân Thiên Vũ khẽ cười nhìn về phía Gia Cát Cẩn, châm chọc nói: “Thái tử Gia Cát, ngươi rất thông minh, nhưng thật không thể là giả mà giả thì không thể là thật được, cho dù ngươi có khua môi múa mép thế nào thì cũng không thay đổi được kết quả đâu.”
Nàng nói xong liền quay người nhìn vào hai tỳ nữ bên cạnh công chúa Nam Chiêu: “Không phải là thái tử Gia Cát không tin lời của bổn quận chúa sao, vậy thì bổn quận chúa sẽ nghiệm thử hai tỳ nữ kia xem thế nào, ta đoán lúc đầu huyết bọ cạp không ở trong tay công chúa Nam Chiêu, thân là công chúa, nàng ta không thể để thứ đó trên người nên huyết bọ cạp sẽ ở trong tay hai tỳ nữ này, là một trong hai tỳ nữ lấy huyết bọ cạp ra đưa cho công chúa Nam Chiêu, ta nghĩ nếu như ta nghiệm thì trên tay của một trong hai tỳ nữ này sẽ có những tia máu hình mạng nhện.”
Vân Thiên Vũ dứt lời, cũng không nghe thấy Gia Cát Cẩn lên tiếng phản đối.
Trên thực tế thái tử Nam Chiêu Gia Cát Cẩn đã ngây người, bởi vì bộ dạng cười lạnh châm chọc vừa nãy của Vân Thiên Vũ khiến gã nhớ lại một người ở trong ký ức.
Nàng, chẳng nhẽ nàng là Vũ nhi.
Rốt cuộc nàng có phải là Vũ nhi không.
Gia Cát Cẩn đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã ra mặt trợ giúp Lam Khanh, nếu Vân Thiên Vũ chính là Vũ nhi thì chuyện gã ra mặt nói đỡ cho Lam Khanh không phải sẽ khiến cho nàng đã ghét lại càng ghét hắn thêm sao?
Chỉ trong nháy mắt, trong lòng Gia Cát Cẩn vô cùng tức giận, gã trút giận lên đầu công chúa Nam Chiêu Lam Khanh: “Lam Khanh, việc đã đến nước này, muội hãy nói cho bổn cung biết, rốt cuộc có phải là muội muốn hại Linh Nghi quận chúa nhưng cuối cùng lại tự hại bản thân hay không?”
Lam Khanh hơi sửng sốt liền ngẩng đầu muốn giảo biện, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt độc ác của Gia Cát Cẩn.
Lam Khanh bị dọa sợ, không dám nói lung tung.
Gia Cát Cẩn nhanh chóng quát to: “Nếu đã là do muội làm lại còn không mau nhận lỗi với Linh Nghi quận chúa, cho dù muội ái mộ Ly thân vương gia cũng không nên làm ra những chuyện như vậy.”
Công chúa Nam Chiêu hơi sửng sốt, muốn lắc đầu nhưng nàng ta nhớ lại nàng ta còn phải nhờ Gia Cát Cẩn giải độc huyết bọ cạp, nếu chọc giận gã, chỉ sợ gã sẽ mặc kệ nàng ta.
Cuối cùng công chúa Nam Chiêu khóc lóc nói: “Là ta, là ta đã làm, chỉ vì ta thích Ly thân vương gia, muốn được gả vào phủ Ly thân vương làm phi nên mới làm ra chuyện như vậy, ta xin nhận lỗi với Linh Nghi quận chúa.”
Nàng ta nói xong liền khóc ầm lên.
Tất cả mọi người đều sững sờ, mọi việc có phải đã thay đổi quá nhanh không.
Nhưng Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ vẫn thản nhiên tiếp nhận,Tiêu Cửu Uyên khó chịu nhìn công chúa Nam Chiêu: “Bổn vương nói lại lần nữa, bổn vương sẽ không lấy ngươi làm phi, ngươi đừng ôm vọng tưởng nữa. Cái gì mà tâm địa thiện lương, lo nghĩ cho dân, căn bản chỉ là giả vờ, từ việc hôm nay ngươi ngang nhiên hạ huyết bọ cạp lên Linh Nghi quận chúa ở trên đường liền biết ngươi là người lòng dạ độc ác, còn về thanh danh lúc trước chẳng qua là do ngươi tự tạo ra mà thôi.”