Diệp gia nghe Vân Thiên Vũ lạnh nhạt nói, trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều, mặc dù nàng lớn so với Vũ Mao, nhưng tại sao Vũ Mao lại giống biểu tỷ hơn so với nàng, Diệp gia không nhịn được cảm khái.
"Vũ Mao, ngươi thật sự rất khác so trước kia, ngươi trưởng thành, lại thông minh, biểu tỷ mặc cảm a."
Vân Thiên Vũ hơi nhíu mày, cũng không nói lời nào, dĩ nhiên không thể nào nói cho Diệp gia biết, Vũ Mao chân chính đã bị người khác hại chết, nàng chẳng qua là thế thân nàng ấy tiếp tục sống sót.
Nhưng thù của nàng ấy nàng sẽ báo.
Hôm nay nàng tính toán Vân Thiên Tuyết, phía sau Liễu thị nhất định sẽ động thủ, hai mẹ con Liễu thị này một người nàng cũng sẽ không bỏ qua, thậm chí Vĩnh Ninh hậu Vân Lôi, nàng cũng sẽ không để cho lão ta tốt hơn.
Trong mắt Vân Thiên Vũ lóe lên ánh sáng lạnh, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại tương đối ôn hòa.
"Biểu tỷ, người luôn sẽ lớn lên, nhất là hài tử không có mẹ."
Một câu hài tử không có mẹ, làm cho Diệp Gia đồng tình, nàng ta hiểu rất rõ cảm giác đó, Diệp gia đưa tay lôi kéo Vân Thiên Vũ tay nói: "Sau này biểu tỷ muội chúng ta hảo hảo chung sống, chiếu cố lẫn nhau."
"Được."
Vân Thiên Vũ gật đầu, hai người đang nói chuyện, bên ngoài xe ngựa đột nhiên truyền tới tiếng nghị luận đầy náo nhiệt, càng ngày càng lớn.
"Các ngươi biết không? Thì ra là đại tiểu thư Vĩnh Ninh Hậu phủ căn bản không phải là phế vật như người ta đồn thổi, ngược lại nàng ấy rất có tài năng."
"Thiệt hay giả."
"Thế nào giả được a, nghe nói Vân tiểu thư chỉ thuận tay bày trí một ván cờ, liền bày ra một Cửu Kiếp Linh Lung trận, đến bây giờ ván cờ kia vẫn chưa có người phá được, lúc đó có không ít người a, thái tử, Ly thân vương gia, Hoài vương, Tuyên vương đều ở đó, nhưng không có một người phá được đó."
"Đúng rồi, nghe nói các đại tửu lâu cũng đưa ra ván cờ này, tiến hành phá giải, ai nếu có thể phá vỡ thế cờ đó, tửu lâu sẽ thưởng hai ngàn lượng bạc trắng, nếu như không có ai phá giải được ván cờ, phải nộp lên một trăm lượng bạc."
Người nói chuyện hưng phấn nói xong tin đồn.
Người nghe lập tức nóng lòng hỏi: "Đến bây giờ vẫn chưa có người nào phá giải được hay sao?"
"Không có, không có một ai."
"Vân đại tiểu thư thật là thâm tàng bất lộ a, như thế xem ra, nàng mới là đệ nhất tài nữ Đông Ly quốc."
"Đúng vậy, kỳ nghệ cao sâu như vậy, người bình thường so được sao, ta hoài nghi Vân đại tiểu thư này, cầm họa những khác cũng hết sức tinh thông."
"Tại sao trước kia nàng không thi triển ra, nếu như nàng thi triển tài hoa như vậy, nói không chừng Tuyên vương điện hạ liền sẽ không thích nhị tiểu thư Vân Thiên Tuyết của Vĩnh Ninh Hầu phủ."
"Ngươi là không hiểu đi? Ngươi quên phu nhân Vĩnh Ninh Hậu là ai chăng?"
Người này vừa nói, nghe người lập tức có chút hiểu, liên tiếp gật đầu.
"Như thế xem ra, Vân gia đại tiểu thư này quả thật khôn khéo, cho nên hiểu được phải ẩn giấu tài năng, nếu không phải nàng ẩn sâu, thế nào trốn được tay chân của phu nhân Vĩnh Ninh Hậu, hơn nữa từ trước ở Lục gia, vẫn đối với nàng rất tốt, nói không chừng chính Lục gia lặng lẽ an bài người chỉ nàng những thứ này."
"Tiểu nữ tử này lợi hại."
Bên ngoài cái gì cũng nói, trong xe ngựa Vân Thiên Vũ nghe được im lặng, thật là, tại sao có thể từ một chuyện mà suy ra được nhiều chuyện như vậy, lúc ấy nàng bày một ván cờ dang dở, chẳng qua là không muốn mất thể diện thôi, ai biết chỉ như vậy mà những người này lại suy ra nhiều chuyện, thế nên xưa nay tin đồn không thể nghe được.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ thúc giục phu xe ngựa: "Đi Bách Dược Đường."
Lười phải nghe những chuyện này.
"Vũ Mao, ngươi thật sự rất khác so trước kia, ngươi trưởng thành, lại thông minh, biểu tỷ mặc cảm a."
Vân Thiên Vũ hơi nhíu mày, cũng không nói lời nào, dĩ nhiên không thể nào nói cho Diệp gia biết, Vũ Mao chân chính đã bị người khác hại chết, nàng chẳng qua là thế thân nàng ấy tiếp tục sống sót.
Nhưng thù của nàng ấy nàng sẽ báo.
Hôm nay nàng tính toán Vân Thiên Tuyết, phía sau Liễu thị nhất định sẽ động thủ, hai mẹ con Liễu thị này một người nàng cũng sẽ không bỏ qua, thậm chí Vĩnh Ninh hậu Vân Lôi, nàng cũng sẽ không để cho lão ta tốt hơn.
Trong mắt Vân Thiên Vũ lóe lên ánh sáng lạnh, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại tương đối ôn hòa.
"Biểu tỷ, người luôn sẽ lớn lên, nhất là hài tử không có mẹ."
Một câu hài tử không có mẹ, làm cho Diệp Gia đồng tình, nàng ta hiểu rất rõ cảm giác đó, Diệp gia đưa tay lôi kéo Vân Thiên Vũ tay nói: "Sau này biểu tỷ muội chúng ta hảo hảo chung sống, chiếu cố lẫn nhau."
"Được."
Vân Thiên Vũ gật đầu, hai người đang nói chuyện, bên ngoài xe ngựa đột nhiên truyền tới tiếng nghị luận đầy náo nhiệt, càng ngày càng lớn.
"Các ngươi biết không? Thì ra là đại tiểu thư Vĩnh Ninh Hậu phủ căn bản không phải là phế vật như người ta đồn thổi, ngược lại nàng ấy rất có tài năng."
"Thiệt hay giả."
"Thế nào giả được a, nghe nói Vân tiểu thư chỉ thuận tay bày trí một ván cờ, liền bày ra một Cửu Kiếp Linh Lung trận, đến bây giờ ván cờ kia vẫn chưa có người phá được, lúc đó có không ít người a, thái tử, Ly thân vương gia, Hoài vương, Tuyên vương đều ở đó, nhưng không có một người phá được đó."
"Đúng rồi, nghe nói các đại tửu lâu cũng đưa ra ván cờ này, tiến hành phá giải, ai nếu có thể phá vỡ thế cờ đó, tửu lâu sẽ thưởng hai ngàn lượng bạc trắng, nếu như không có ai phá giải được ván cờ, phải nộp lên một trăm lượng bạc."
Người nói chuyện hưng phấn nói xong tin đồn.
Người nghe lập tức nóng lòng hỏi: "Đến bây giờ vẫn chưa có người nào phá giải được hay sao?"
"Không có, không có một ai."
"Vân đại tiểu thư thật là thâm tàng bất lộ a, như thế xem ra, nàng mới là đệ nhất tài nữ Đông Ly quốc."
"Đúng vậy, kỳ nghệ cao sâu như vậy, người bình thường so được sao, ta hoài nghi Vân đại tiểu thư này, cầm họa những khác cũng hết sức tinh thông."
"Tại sao trước kia nàng không thi triển ra, nếu như nàng thi triển tài hoa như vậy, nói không chừng Tuyên vương điện hạ liền sẽ không thích nhị tiểu thư Vân Thiên Tuyết của Vĩnh Ninh Hầu phủ."
"Ngươi là không hiểu đi? Ngươi quên phu nhân Vĩnh Ninh Hậu là ai chăng?"
Người này vừa nói, nghe người lập tức có chút hiểu, liên tiếp gật đầu.
"Như thế xem ra, Vân gia đại tiểu thư này quả thật khôn khéo, cho nên hiểu được phải ẩn giấu tài năng, nếu không phải nàng ẩn sâu, thế nào trốn được tay chân của phu nhân Vĩnh Ninh Hậu, hơn nữa từ trước ở Lục gia, vẫn đối với nàng rất tốt, nói không chừng chính Lục gia lặng lẽ an bài người chỉ nàng những thứ này."
"Tiểu nữ tử này lợi hại."
Bên ngoài cái gì cũng nói, trong xe ngựa Vân Thiên Vũ nghe được im lặng, thật là, tại sao có thể từ một chuyện mà suy ra được nhiều chuyện như vậy, lúc ấy nàng bày một ván cờ dang dở, chẳng qua là không muốn mất thể diện thôi, ai biết chỉ như vậy mà những người này lại suy ra nhiều chuyện, thế nên xưa nay tin đồn không thể nghe được.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ thúc giục phu xe ngựa: "Đi Bách Dược Đường."
Lười phải nghe những chuyện này.