Lúc này hai người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ tay cầm tay từ trên cây nhảy xuống, đi thẳng đến trước cửa điện, đứng ở trong đám người xem náo nhiệt.
Hoàng đế nhìn thấy Nam Chiêu thái tử đến, sắc mặt tràn đầy giận dữ, lão ta chỉ vào Nam Chiêu công chúa bị thái giám đè xuống đất, lạnh lùng quát: "Nam Chiêu thái tử, đây là chuyện gì? Nữ nhân này rõ ràng là nhị tiểu thư của Vĩnh Ninh Hầu phủ chúng ta, Vân Thiên Tuyết, vậy mà ngươi lại nói nàng ta là công chúa của Nam Chiêu gì đó sao?"
"Nữ nhân này là vận rủi, ngươi chẳng những giấu giếm thân phận của nàng ta, còn muốn gả nàng ta cho Đông Ly quốc, đây là muốn Đông Ly ta diệt quốc sao?"
Hoàng đế dứt lời, mọi người ở đây nhìn chằm chằm Nam Chiêu công chúa.
"Vân Thiên Tuyết ngôi sao tai họa kia là thật hay giả vậy?"
“Ôi trời, thế giới này cũng quá huyễn hoặc rồi."
Đại thần ở đây đều bắt đầu bàn tán.
Hoàng đế và thái hậu tức giận nhìn chằm chằm đám người của Nam Chiêu thái tử.
Nam Chiêu thái tử híp mắt, khuôn mặt đăm chiêu.
Gã không nói chuyện, lập tức đi ra phía trước, khẽ đưa tay ra tháo khăn che mặt ở trên mặt của Nam Chiêu công chúa, để lộ ra khuôn mặt của Nam Chiêu công chúa.
Đồng thời gã nhanh chóng lấy ra một viên đan dược đút vào miệng của Nam Chiêu công chúa.
Nam Chiêu công chúa rất nhanh đã tỉnh lại, nhìn thấy mọi người xung quanh chỉ trỏ vào nàng ta, nhất thời cảm thấy hơi mù mịt.
Nam Chiêu thái tử ngẩng đầu nhìn về phía hoàng đế.
Hoàng đế ngây người, bởi vì lão ta nhìn thấy hoàn toàn là một khuôn mặt khác, người này căn bản không phải Vân Thiên Tuyết.
Vân Thiên Tuyết dáng vẻ thanh tú, cử chỉ dịu dàng, nhưng nữ nhân trước mặt lại xinh đẹp động lòng người, mặt trái xoan, mắt to, miệng nhỏ, khuôn mặt của nữ nhân này vô cùng xinh đẹp. Tuyệt đối không giống nhị tiểu thư Vân Thiên Tuyết của Vĩnh Ninh Hầu phủ.
Hoàng đế khó có thể tin được, ra lệnh cho thái giám ở bên cạnh: "Đi lên tra, nhìn xem trên mặt nàng ta có dấu vết dịch dung hay không?"
"Vâng, hoàng thượng."
Thái giám chạy vội lên kiểm tra mặt của Nam Chiêu công chúa.
Thái giám kiểm tra xong, hồi bẩm nói: "Hoàng thượng, mặt nàng ta là thật, không có dịch dung."
“Chuyện này…”
Sắc mặc hoàng khó coi, chỉ vào Nam Chiêu công chúa hét lớn: "Vân Thiên Tuyết, ngươi đã giở trò gì?"
Nam Chiêu công chúa cũng chính là Vân Thiên Tuyết lập tức tỉnh táo, lúc này nàng ta đã biết lúc trước bản thân trúng chiêu rồi.
Nàng ta nhanh chóng ngẩng đầu liếc mắt nhìn nữ nhân người đầy vết thương ở bên cạnh, rõ ràng là cung tỳ của Đông Ly cải trang.
Vân Thiên Tuyết thầm mắng người của Đông Ly quốc, nhưng trên mặt lại cố gắng trấn định.
Nàng ta nhanh chóng nói: "Hoàng đế bệ hạ Đông Ly, ta không rõ người nói có ý gì, ta là Nam Chiêu công chúa Lam Khanh, người gọi ta là Vân Thiên Tuyết có ý gì?"
"Ngươi lúc trước rõ ràng chính miệng thừa nhận bản thân là Vân Thiên Tuyết." Hoàng đế tức giận nói.
Vân Thiên Tuyết nhanh chóng nói: "Hồi hoàng đế bệ hạ, lúc trước ta bị người hạ độc, cho nên hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra."
Hoàng đế tức đến thiếu chút nữa ngã ngửa.
Trái lại Vân Thiên Tuyết còn đứng dậy, vô cùng tức giận nhìn đám người của hoàng đế Đông Ly, trầm giọng nói: "Đông Ly các người liên tiếp khiêu chiến với Nam Chiêu ta, được, thật sự là quá tốt rồi, các người đã không nghĩ đến hòa bình hai nước, đáng nói hơn chính là các người còn giở thủ đoạn hèn hạ. Chẳng lẽ các người nghĩ rằng Nam Chiêu ta sợ Đông Ly các người hay sao?"
Vân Thiên Tuyết nói xong nhanh chóng đi tới chỗ của Nam Chiêu thái tử, cẩn thận liếc nhìn Nam Chiêu thái tử.
Nhưng Nam Chiêu thái tử căn bản không nhìn nàng ta, mà là ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Vũ ở bên trong đám người.
Ánh mắt kia ý vị sâu xa, u ám khó hiểu.
Lúc này, hoàng đế và thái hậu cũng quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ
Hoàng đế nhìn thấy Nam Chiêu thái tử đến, sắc mặt tràn đầy giận dữ, lão ta chỉ vào Nam Chiêu công chúa bị thái giám đè xuống đất, lạnh lùng quát: "Nam Chiêu thái tử, đây là chuyện gì? Nữ nhân này rõ ràng là nhị tiểu thư của Vĩnh Ninh Hầu phủ chúng ta, Vân Thiên Tuyết, vậy mà ngươi lại nói nàng ta là công chúa của Nam Chiêu gì đó sao?"
"Nữ nhân này là vận rủi, ngươi chẳng những giấu giếm thân phận của nàng ta, còn muốn gả nàng ta cho Đông Ly quốc, đây là muốn Đông Ly ta diệt quốc sao?"
Hoàng đế dứt lời, mọi người ở đây nhìn chằm chằm Nam Chiêu công chúa.
"Vân Thiên Tuyết ngôi sao tai họa kia là thật hay giả vậy?"
“Ôi trời, thế giới này cũng quá huyễn hoặc rồi."
Đại thần ở đây đều bắt đầu bàn tán.
Hoàng đế và thái hậu tức giận nhìn chằm chằm đám người của Nam Chiêu thái tử.
Nam Chiêu thái tử híp mắt, khuôn mặt đăm chiêu.
Gã không nói chuyện, lập tức đi ra phía trước, khẽ đưa tay ra tháo khăn che mặt ở trên mặt của Nam Chiêu công chúa, để lộ ra khuôn mặt của Nam Chiêu công chúa.
Đồng thời gã nhanh chóng lấy ra một viên đan dược đút vào miệng của Nam Chiêu công chúa.
Nam Chiêu công chúa rất nhanh đã tỉnh lại, nhìn thấy mọi người xung quanh chỉ trỏ vào nàng ta, nhất thời cảm thấy hơi mù mịt.
Nam Chiêu thái tử ngẩng đầu nhìn về phía hoàng đế.
Hoàng đế ngây người, bởi vì lão ta nhìn thấy hoàn toàn là một khuôn mặt khác, người này căn bản không phải Vân Thiên Tuyết.
Vân Thiên Tuyết dáng vẻ thanh tú, cử chỉ dịu dàng, nhưng nữ nhân trước mặt lại xinh đẹp động lòng người, mặt trái xoan, mắt to, miệng nhỏ, khuôn mặt của nữ nhân này vô cùng xinh đẹp. Tuyệt đối không giống nhị tiểu thư Vân Thiên Tuyết của Vĩnh Ninh Hầu phủ.
Hoàng đế khó có thể tin được, ra lệnh cho thái giám ở bên cạnh: "Đi lên tra, nhìn xem trên mặt nàng ta có dấu vết dịch dung hay không?"
"Vâng, hoàng thượng."
Thái giám chạy vội lên kiểm tra mặt của Nam Chiêu công chúa.
Thái giám kiểm tra xong, hồi bẩm nói: "Hoàng thượng, mặt nàng ta là thật, không có dịch dung."
“Chuyện này…”
Sắc mặc hoàng khó coi, chỉ vào Nam Chiêu công chúa hét lớn: "Vân Thiên Tuyết, ngươi đã giở trò gì?"
Nam Chiêu công chúa cũng chính là Vân Thiên Tuyết lập tức tỉnh táo, lúc này nàng ta đã biết lúc trước bản thân trúng chiêu rồi.
Nàng ta nhanh chóng ngẩng đầu liếc mắt nhìn nữ nhân người đầy vết thương ở bên cạnh, rõ ràng là cung tỳ của Đông Ly cải trang.
Vân Thiên Tuyết thầm mắng người của Đông Ly quốc, nhưng trên mặt lại cố gắng trấn định.
Nàng ta nhanh chóng nói: "Hoàng đế bệ hạ Đông Ly, ta không rõ người nói có ý gì, ta là Nam Chiêu công chúa Lam Khanh, người gọi ta là Vân Thiên Tuyết có ý gì?"
"Ngươi lúc trước rõ ràng chính miệng thừa nhận bản thân là Vân Thiên Tuyết." Hoàng đế tức giận nói.
Vân Thiên Tuyết nhanh chóng nói: "Hồi hoàng đế bệ hạ, lúc trước ta bị người hạ độc, cho nên hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra."
Hoàng đế tức đến thiếu chút nữa ngã ngửa.
Trái lại Vân Thiên Tuyết còn đứng dậy, vô cùng tức giận nhìn đám người của hoàng đế Đông Ly, trầm giọng nói: "Đông Ly các người liên tiếp khiêu chiến với Nam Chiêu ta, được, thật sự là quá tốt rồi, các người đã không nghĩ đến hòa bình hai nước, đáng nói hơn chính là các người còn giở thủ đoạn hèn hạ. Chẳng lẽ các người nghĩ rằng Nam Chiêu ta sợ Đông Ly các người hay sao?"
Vân Thiên Tuyết nói xong nhanh chóng đi tới chỗ của Nam Chiêu thái tử, cẩn thận liếc nhìn Nam Chiêu thái tử.
Nhưng Nam Chiêu thái tử căn bản không nhìn nàng ta, mà là ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Vũ ở bên trong đám người.
Ánh mắt kia ý vị sâu xa, u ám khó hiểu.
Lúc này, hoàng đế và thái hậu cũng quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ