Editor: Huynhnhu142
Trong phòng mặt Vân Thiên Vũ hơi đỏ, bởi vì tiếng vang này trong bụng của nàng phát ra, nàng đói bụng đến kêu rột rột.
Tuy nói nàng là người lạnh lùng, nhưng khi đối mặt với một đại nam nhân, bụng đói đến réo gọi, Vân Thiên Vũ vẫn có chút không tốt ý, nàng nhìn Tiêu Dạ Thần vẫn còn tìm tiếng vang, thản nhiên nói: "Đừng, là ta đói bụng phải kêu lên."
Tiêu Dạ Thần kinh ngạc quay đầu nhìn về Vân Thiên Vũ, cuối cùng, hôm nay đám cưới giằng co lâu như vậy, Vân Thiên Vũ chỉ sợ một hớp đồ cũng chưa ăn, có thể không đói bụng sao?
"Ta cho người đi ra ngoài tìm cho ngươi ít đồ ăn gì đó tới đây."
Đã trễ thế này, nói vậy phòng bếp Vĩnh Ninh Hậu phủ bên kia đã không ai, các nàng cũng không thể đói một đêm đi, cho nên Tiêu Dạ Thần mới có thể mở miệng.
Bất quá Vân Thiên Vũ lại lắc đầu, ánh mắt nàng lóe ra ánh sáng quỷ quyệt, khóe môi tràn đầy tà ác vui vẻ.
Nàng như vậy, khiến cho Tiêu Dạ Thần rùng mình một cái, hắn thế nào cảm thấy nha đầu này cười hết sức kinh người đây.
Tiêu Dạ Thần đang suy nghĩ, Vân Thiên Vũ đã nhìn về Tiêu Dạ Thần nói: "Ngươi có thể giúp ta một chuyện sao?"
"Hảo, ngươi nói."
Người tốt làm đến cùng đi, dù sao trước mặt hắn cũng giúp, phía sau cũng đến giúp đi.
Vân Thiên Vũ đứng dậy đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nói với Tiêu Dạ Thần phía sau: "Đi theo ta."
Trên giường Họa Mi thấy Vân Thiên Vũ hành động hết sức nhanh nhẹn, mà không đau khổ, không khỏi vui mừng kêu lên: "Tiểu thư người,vết thương."
"Không sao, ngươi đứng lên chuẩn bị đốt lửa, trở về chúng ta nướng đồ ăn."
Họa Mi lập tức gật đầu, hiện tại nàng đối với Vân Thiên Vũ tin tưởng vô cùng, giống như một loại thánh chỉ, Vân Thiên Vũ để cho nàng việc làm, nàng cũng không hỏi, trực tiếp theo như phân phó mà làm việc.
Tiểu thư đối với nàng tốt như vậy, sau này mạng của nàng chính là của tiểu thư, tiểu thư để cho nàng làm cái gì, nàng làm cái đó.
Họa Mi trong lòng âm thầm quyết định.
Vân Thiên Vũ dẫn theo Tiêu Dạ Thần, hai người một đường ra bên ngoài, chạy thẳng tới viện của Vân Thiên Tuyết.
Lúc trước nhắc đến ăn gì đó, trong đầu Vân Thiên Vũ đột nhiên dần hiện ra một vật, Vân Thiên Tuyết nuôi một con thú nhỏ cưng chìu, tật phong thỏ.
Đây là một con thỏ hơi thông minh hiểu tiếng người, thường ngày con thỏ này dưới sự chỉ huy của Vân Thiên Tuyết, tấn công Vân Thiên Vũ lúc trước.
Một con tật phong thỏ nho nhỏ, cũng ngông cuồng như thế, tối nay nàng liền lấy nó lắp đầy bụng.
Sau nửa canh giờ, Tiêu Dạ Thần cùng Vân Thiên Vũ hai người lặng yên không tiếng động từ trong sân Vân Thiên Tuyết đi ra, trong tay xách theo một con thỏ màu xám tro lỗ tai dài, con thỏ này chính là thú cưng Vân Thiên Tuyết cưng chìu, bình thường được cưng chìu giống như cái gì, lúc này tật phong thỏ hoàn toàn ngất đi, một chút phản ứng cũng không có.
Vân Thiên Vũ xách theo tật phong thỏ cùng Tiêu Dạ Thần một đường vào viện mình.
Khuôn mặt Tiêu Dạ Thần kinh ngạc, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Vân Thiên Vũ để cho hắn và nàng đi bắt thỏ, còn là bắt thỏ của Vân Thiên Tuyết, xem ra nàng lúc này và Vân Thiên Tuyết, cùng Vĩnh Ninh Hậu phủ tiêu hao rồi.
Tại sao hắn có một loại trực giác, Vĩnh Ninh Hậu phủ phải xui xẻo đây, rõ ràng mắt trước mặt nha đầu này một tay trói gà không chặc a.
Tiêu Dạ Thần đang suy nghĩ, bên tai truyền đến một tiếng kinh hô, cắt đứt suy nghĩ của hắn.
"Tiểu thư, này, đây là..."
Họa Mi nhìn một cái liền thấy được Vân Thiên Vũ xách theo chính là con thú cưng của Vân Thiên Tuyết, khuôn mặt kinh sợ.
Vân Thiên Vũ sắc mặt lạnh nhạt ra lệnh Họa Mi: "Đi lấy cây đao tới."
Họa Mi há miệng muốn nói cái gì, vừa ngẩng đầu thấy ánh mắt lạnh lùng của tiểu thư nhà mình, cuối cùng cắn răng một cái xoay người liền đi lấy đao, rất nhanh đao lấy tới.
Trong phòng mặt Vân Thiên Vũ hơi đỏ, bởi vì tiếng vang này trong bụng của nàng phát ra, nàng đói bụng đến kêu rột rột.
Tuy nói nàng là người lạnh lùng, nhưng khi đối mặt với một đại nam nhân, bụng đói đến réo gọi, Vân Thiên Vũ vẫn có chút không tốt ý, nàng nhìn Tiêu Dạ Thần vẫn còn tìm tiếng vang, thản nhiên nói: "Đừng, là ta đói bụng phải kêu lên."
Tiêu Dạ Thần kinh ngạc quay đầu nhìn về Vân Thiên Vũ, cuối cùng, hôm nay đám cưới giằng co lâu như vậy, Vân Thiên Vũ chỉ sợ một hớp đồ cũng chưa ăn, có thể không đói bụng sao?
"Ta cho người đi ra ngoài tìm cho ngươi ít đồ ăn gì đó tới đây."
Đã trễ thế này, nói vậy phòng bếp Vĩnh Ninh Hậu phủ bên kia đã không ai, các nàng cũng không thể đói một đêm đi, cho nên Tiêu Dạ Thần mới có thể mở miệng.
Bất quá Vân Thiên Vũ lại lắc đầu, ánh mắt nàng lóe ra ánh sáng quỷ quyệt, khóe môi tràn đầy tà ác vui vẻ.
Nàng như vậy, khiến cho Tiêu Dạ Thần rùng mình một cái, hắn thế nào cảm thấy nha đầu này cười hết sức kinh người đây.
Tiêu Dạ Thần đang suy nghĩ, Vân Thiên Vũ đã nhìn về Tiêu Dạ Thần nói: "Ngươi có thể giúp ta một chuyện sao?"
"Hảo, ngươi nói."
Người tốt làm đến cùng đi, dù sao trước mặt hắn cũng giúp, phía sau cũng đến giúp đi.
Vân Thiên Vũ đứng dậy đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nói với Tiêu Dạ Thần phía sau: "Đi theo ta."
Trên giường Họa Mi thấy Vân Thiên Vũ hành động hết sức nhanh nhẹn, mà không đau khổ, không khỏi vui mừng kêu lên: "Tiểu thư người,vết thương."
"Không sao, ngươi đứng lên chuẩn bị đốt lửa, trở về chúng ta nướng đồ ăn."
Họa Mi lập tức gật đầu, hiện tại nàng đối với Vân Thiên Vũ tin tưởng vô cùng, giống như một loại thánh chỉ, Vân Thiên Vũ để cho nàng việc làm, nàng cũng không hỏi, trực tiếp theo như phân phó mà làm việc.
Tiểu thư đối với nàng tốt như vậy, sau này mạng của nàng chính là của tiểu thư, tiểu thư để cho nàng làm cái gì, nàng làm cái đó.
Họa Mi trong lòng âm thầm quyết định.
Vân Thiên Vũ dẫn theo Tiêu Dạ Thần, hai người một đường ra bên ngoài, chạy thẳng tới viện của Vân Thiên Tuyết.
Lúc trước nhắc đến ăn gì đó, trong đầu Vân Thiên Vũ đột nhiên dần hiện ra một vật, Vân Thiên Tuyết nuôi một con thú nhỏ cưng chìu, tật phong thỏ.
Đây là một con thỏ hơi thông minh hiểu tiếng người, thường ngày con thỏ này dưới sự chỉ huy của Vân Thiên Tuyết, tấn công Vân Thiên Vũ lúc trước.
Một con tật phong thỏ nho nhỏ, cũng ngông cuồng như thế, tối nay nàng liền lấy nó lắp đầy bụng.
Sau nửa canh giờ, Tiêu Dạ Thần cùng Vân Thiên Vũ hai người lặng yên không tiếng động từ trong sân Vân Thiên Tuyết đi ra, trong tay xách theo một con thỏ màu xám tro lỗ tai dài, con thỏ này chính là thú cưng Vân Thiên Tuyết cưng chìu, bình thường được cưng chìu giống như cái gì, lúc này tật phong thỏ hoàn toàn ngất đi, một chút phản ứng cũng không có.
Vân Thiên Vũ xách theo tật phong thỏ cùng Tiêu Dạ Thần một đường vào viện mình.
Khuôn mặt Tiêu Dạ Thần kinh ngạc, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Vân Thiên Vũ để cho hắn và nàng đi bắt thỏ, còn là bắt thỏ của Vân Thiên Tuyết, xem ra nàng lúc này và Vân Thiên Tuyết, cùng Vĩnh Ninh Hậu phủ tiêu hao rồi.
Tại sao hắn có một loại trực giác, Vĩnh Ninh Hậu phủ phải xui xẻo đây, rõ ràng mắt trước mặt nha đầu này một tay trói gà không chặc a.
Tiêu Dạ Thần đang suy nghĩ, bên tai truyền đến một tiếng kinh hô, cắt đứt suy nghĩ của hắn.
"Tiểu thư, này, đây là..."
Họa Mi nhìn một cái liền thấy được Vân Thiên Vũ xách theo chính là con thú cưng của Vân Thiên Tuyết, khuôn mặt kinh sợ.
Vân Thiên Vũ sắc mặt lạnh nhạt ra lệnh Họa Mi: "Đi lấy cây đao tới."
Họa Mi há miệng muốn nói cái gì, vừa ngẩng đầu thấy ánh mắt lạnh lùng của tiểu thư nhà mình, cuối cùng cắn răng một cái xoay người liền đi lấy đao, rất nhanh đao lấy tới.