Ầm.
Một tiếng động thật lớn vang lên, cửa trước của phủ thành chủ cao lớn uy vũ đã trực tiếp bị đập nát.
Nó bị Diệt Yêu Tháp đập đến mức đá bắn ra khắp nơi, đập cho rất nhiều người bị thương.
Chính đường bên trong phủ thành chủ đang tiến hành hôn lễ cũng bị đá vụn đập loạn, rất nhiều nơi đều bị đập hỏng.
Mà những vị khách đang ở trong chính đường xem lễ hoảng hốt lo sợ kêu to, mỗi một đều trốn tránh, trong lúc nhất thời, trong phủ vô cùng hỗn loạn.
Mãi đến khi một giọng nói lớn vang lên: "Người nào, tự nhiên dám cả gan đến phủ thành chủ của Thanh Phong Thành ta gây sự, muốn chết sao?"
Vèo một tiếng, mấy bóng người đã rơi xuống đất.
Khách trong Quân gia còn chưa có nhìn thấy rõ ràng là ai tới, lại nghe được một tiếng nói lạnh lùng đầy trào phúng vang lên: "Ôi, thật uy phong quá ta thật sự rất sợ hãi đấy."
Mấy bóng người rơi xuống chính đường trong viện của Quân gia.
Nữ tử dẫn đầu mấy người khoát tay, Diệt Yêu Tháp lúc trước đập nát cửa chính của Quân gia đã được nàng thu hồi lại.
Lúc này Diệt Yêu Tháp lại biến thành một Linh Lung Tháp nho nhỏ, hoàn toàn không nhìn ra được vẻ uy vũ lúc trước.
Động tác này của Vân Thiên Vũ đã khiến người ta nhìn ra, người ngày hôm nay tới đập bãi không phải là ai khác, chính là tiểu cô nương xinh đẹp như hoa này.
Trong đám người có người tinh mắt phát hiện ra Lâm Thấm Mộc, không khỏi chỉ trỏ mở miệng bàn tán.
"Đây không phải là nữ nhi của thành chủ Bạch Hạc Thành sao? Nàng tới đây làm gì? Chẳng lẽ là dẫn người đến đập bãi sao?"
"Xem ra đúng là như vậy, tuy nhiên dựa vào mấy người như vậy lại muốn cướp được người, có phải là suy nghĩ quá viển vông hay không."
Xung quanh cái gì cũng nói, Lâm Thấm Mộc nghe được lời của những người này, vẻ mặt không khỏi tái nhợt, ánh mắt cũng trở nên u ám nói không nên lời.
Đúng vào lúc này, người lúc trước quát chói tai dẫn người đi ra.
Người này chính là thành chủ của Thanh Phong Thành, bên cạnh thành chủ đại nhân còn dẫn theo không ít người, trong đó lại có tân lang của hôm nay Quân Hạo Thiên.
Quân Hạo Thiên nhìn thấy đầu tiên không phải là Vân Thiên Vũ, mà là Lâm Thấm Mộc bên người nàng.
Nhìn thấy được hình dáng Lâm Thấm Mộc gầy như que củi, Quân Hạo Thiên không khỏi đau lòng, ngón tay theo bản năng nắm chặt lại, hắn thật sự muốn xông qua ôm lấy Lâm Thấm Mộc.
Nhưng nghĩ đến độc trên người Lâm Thấm Mộc, nếu như hắn tiến lên, phụ thân nhất định sẽ không giải độc cho Thấm Mộc.
Như vậy hắn lại sẽ hại chết nàng.
Cho nên Quân Hạo Thiên không hề động đậy.
Trong đôi mắt Lâm Thấm Mộc đầy nước mắt vui mừng nhìn hắn, nhất thời nói không ra lời.
Thành chủ Thanh Phong Thành bên cạnh Quân Hạo Thiên đã quát chói tai: "Ngươi là ai, tự nhiên dám cả gan đập nát phủ thành chủ của ta, thật đúng là quá cuồng vọng."
Thành chủ đại nhân một lời nói ra cũng không để cho Vân Thiên Vũ có cơ hội nói chuyện, trực tiếp ra mệnh lệnh cho thủ hạ sau lưng: "Người đâu, bắt tiện nhân kia lại cho ta."
Thành chủ đại nhân vừa nói dứt lời, phía sau có mấy bóng người bắn nhanh ra, trực tiếp chạy về phía Vân Thiên Vũ.
Tuy nhiên, Quân Hạo Thiên bên cạnh thành chủ đại nhân phản ứng kịp, hắn liếc mắt lại nhìn người hôm nay dẫn theo người đến đập bãi không phải là ai khác, không ngờ là tiểu đệ tử mình thu nhận ở đông đại lục, hắn không khỏi nhìn về phía những người đang chạy về phía Vân Thiên Vũ quát lớn: "Lập tức trở về đây, không được đả thương người."
Nhưng lúc này những thủ hạ kia đã lao tới bên cạnh Vân Thiên Vũ, đồng thời những người này giơ tay lên lại muốn hung hăng tập kích Vân Thiên Vũ.
Sắc mặt Quân Hạo Thiên nhất thời biến đổi, thân hình hắn thoáng động lao ra ngoài, hắn giơ tay lên một chưởng lại đánh tới.
Linh lực hai bên va chạm, ầm một tiếng, những người tập kích Vân Thiên Vũ nhanh chóng lui về phía sau, trong lòng mỗi người đều rét lạnh, trong miệng nôn ra máu.
Quân Hạo Thiên vừa ra tay, Vân Thiên Vũ lại nhìn thấy được tu vi linh lực của hắn, linh lực của nhất tinh Linh Hoàng.
Một tiếng động thật lớn vang lên, cửa trước của phủ thành chủ cao lớn uy vũ đã trực tiếp bị đập nát.
Nó bị Diệt Yêu Tháp đập đến mức đá bắn ra khắp nơi, đập cho rất nhiều người bị thương.
Chính đường bên trong phủ thành chủ đang tiến hành hôn lễ cũng bị đá vụn đập loạn, rất nhiều nơi đều bị đập hỏng.
Mà những vị khách đang ở trong chính đường xem lễ hoảng hốt lo sợ kêu to, mỗi một đều trốn tránh, trong lúc nhất thời, trong phủ vô cùng hỗn loạn.
Mãi đến khi một giọng nói lớn vang lên: "Người nào, tự nhiên dám cả gan đến phủ thành chủ của Thanh Phong Thành ta gây sự, muốn chết sao?"
Vèo một tiếng, mấy bóng người đã rơi xuống đất.
Khách trong Quân gia còn chưa có nhìn thấy rõ ràng là ai tới, lại nghe được một tiếng nói lạnh lùng đầy trào phúng vang lên: "Ôi, thật uy phong quá ta thật sự rất sợ hãi đấy."
Mấy bóng người rơi xuống chính đường trong viện của Quân gia.
Nữ tử dẫn đầu mấy người khoát tay, Diệt Yêu Tháp lúc trước đập nát cửa chính của Quân gia đã được nàng thu hồi lại.
Lúc này Diệt Yêu Tháp lại biến thành một Linh Lung Tháp nho nhỏ, hoàn toàn không nhìn ra được vẻ uy vũ lúc trước.
Động tác này của Vân Thiên Vũ đã khiến người ta nhìn ra, người ngày hôm nay tới đập bãi không phải là ai khác, chính là tiểu cô nương xinh đẹp như hoa này.
Trong đám người có người tinh mắt phát hiện ra Lâm Thấm Mộc, không khỏi chỉ trỏ mở miệng bàn tán.
"Đây không phải là nữ nhi của thành chủ Bạch Hạc Thành sao? Nàng tới đây làm gì? Chẳng lẽ là dẫn người đến đập bãi sao?"
"Xem ra đúng là như vậy, tuy nhiên dựa vào mấy người như vậy lại muốn cướp được người, có phải là suy nghĩ quá viển vông hay không."
Xung quanh cái gì cũng nói, Lâm Thấm Mộc nghe được lời của những người này, vẻ mặt không khỏi tái nhợt, ánh mắt cũng trở nên u ám nói không nên lời.
Đúng vào lúc này, người lúc trước quát chói tai dẫn người đi ra.
Người này chính là thành chủ của Thanh Phong Thành, bên cạnh thành chủ đại nhân còn dẫn theo không ít người, trong đó lại có tân lang của hôm nay Quân Hạo Thiên.
Quân Hạo Thiên nhìn thấy đầu tiên không phải là Vân Thiên Vũ, mà là Lâm Thấm Mộc bên người nàng.
Nhìn thấy được hình dáng Lâm Thấm Mộc gầy như que củi, Quân Hạo Thiên không khỏi đau lòng, ngón tay theo bản năng nắm chặt lại, hắn thật sự muốn xông qua ôm lấy Lâm Thấm Mộc.
Nhưng nghĩ đến độc trên người Lâm Thấm Mộc, nếu như hắn tiến lên, phụ thân nhất định sẽ không giải độc cho Thấm Mộc.
Như vậy hắn lại sẽ hại chết nàng.
Cho nên Quân Hạo Thiên không hề động đậy.
Trong đôi mắt Lâm Thấm Mộc đầy nước mắt vui mừng nhìn hắn, nhất thời nói không ra lời.
Thành chủ Thanh Phong Thành bên cạnh Quân Hạo Thiên đã quát chói tai: "Ngươi là ai, tự nhiên dám cả gan đập nát phủ thành chủ của ta, thật đúng là quá cuồng vọng."
Thành chủ đại nhân một lời nói ra cũng không để cho Vân Thiên Vũ có cơ hội nói chuyện, trực tiếp ra mệnh lệnh cho thủ hạ sau lưng: "Người đâu, bắt tiện nhân kia lại cho ta."
Thành chủ đại nhân vừa nói dứt lời, phía sau có mấy bóng người bắn nhanh ra, trực tiếp chạy về phía Vân Thiên Vũ.
Tuy nhiên, Quân Hạo Thiên bên cạnh thành chủ đại nhân phản ứng kịp, hắn liếc mắt lại nhìn người hôm nay dẫn theo người đến đập bãi không phải là ai khác, không ngờ là tiểu đệ tử mình thu nhận ở đông đại lục, hắn không khỏi nhìn về phía những người đang chạy về phía Vân Thiên Vũ quát lớn: "Lập tức trở về đây, không được đả thương người."
Nhưng lúc này những thủ hạ kia đã lao tới bên cạnh Vân Thiên Vũ, đồng thời những người này giơ tay lên lại muốn hung hăng tập kích Vân Thiên Vũ.
Sắc mặt Quân Hạo Thiên nhất thời biến đổi, thân hình hắn thoáng động lao ra ngoài, hắn giơ tay lên một chưởng lại đánh tới.
Linh lực hai bên va chạm, ầm một tiếng, những người tập kích Vân Thiên Vũ nhanh chóng lui về phía sau, trong lòng mỗi người đều rét lạnh, trong miệng nôn ra máu.
Quân Hạo Thiên vừa ra tay, Vân Thiên Vũ lại nhìn thấy được tu vi linh lực của hắn, linh lực của nhất tinh Linh Hoàng.