“Hoàng thượng nói sai rồi, lần này Dung Hành đến kinh thành hoàn toàn vì lo nghĩ cho bách tính Đông Ly quốc, hiện nay thái tử Nam Chiêu Gia Cát Cẩn đã đi vòng qua núi Phượng Hoàng, định tấn công vào quận Thanh Bình từ núi Phượng Hoàng, nếu gã phá hồ trên núi thì sẽ khiến cho các quận huyện xung quanh quận Thanh Bình đều bị ngập, dân chúng sẽ thương vong vô số. Cho nên lần này Dung Hành tới kinh thành chính là vì muốn mời Linh Nghi quận chúa. Chỉ cần ta đưa được Linh Nghi quận chúa đến quận Thanh Bình thì có thể ngăn cản được thái tử Nam Chiêu tấn công quận Thanh Bình.” Dung Hành vừa dứt lời, lão hoàng đế đứng trên cổng thành còn chưa kịp nói gì thì đã có tiếng reo hò vang lên.
“Dung Hành ngươi nói có giữ lời không?”
Vân Thiên Vũ một thân y phục màu xanh lam xuất hiện trên cổng thành.
Dưới bầu trời đêm, nàng toát ra vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, đứng trên cổng thành, gió đêm khẽ thổi làm y phục của nàng bay phấp phới.
Khuôn mặt nàng đẹp như tranh vẽ, đôi mắt đen nhánh tràn đầy trào phúng.
Nàng đứng ở trên cổng thành nhìn xuống Nam Dương vương Dung Hành ở ngoài cổng thành.
Một dáng vẻ uy nghi lộng lẫy, không ai có thể xâm phạm.
Nam Dương vương Dung Hành mặc dù đã từng gặp rất nhiều người nhưng nhìn thấy nữ nhân như vậy, đôi mắt vẫn sáng rực lên.
Trong lòng hắn trầm xuống, gã vừa nhận được tin.
Vân Thiên Vũ bị mấy tên linh lực cường giả bao vây, mặc dù nàng đã chạy thoát nhưng cũng bị trọng thương.
Nhưng bây giờ sao lại thế này?
Nam Dương vương trầm mặc không nói nên lời, chậm rãi mở miệng: “Ngươi chính là Linh Nghi quận chúa, chẳng trách khiến thái tử Nam Chiêu động tâm, toàn tâm toàn ý muốn lấy ngươi làm thái tử phi. Nếu ngươi bằng lòng theo ta về quận Thanh Bình, ta sẽ lập tức lui quân.”
Ánh mắt Dung Hành vô cùng u ám, đồng thời ẩn chứa sự sắc bén.
Vốn dĩ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ không có gì sai sót, không ngờ bây giờ lại thành ra như vậy.
Y cho rằng Vân Thiên Vũ đã bị trọng thương, không thể nào xuất hiện ở đây.
Như thế y sẽ có lý do để công thành, đợi khi đánh chiếm được kinh thành, giết chết lão hoàng đế thì y sẽ lên ngôi hoàng đế.
Kế hoạch ban đầu của Nam Dương vương hết sức chu đáo, hoàn hảo, nhưng y không ngờ được nữ nhân đang bị trọng thương kia lại xuất hiện ở đây, vậy thì y làm thế nào để tiến hành được theo kế hoạch.
Trong lòng Nam Dương vương Dung Hành hơi lo lắng.
Trên cổng thành, Vân Thiên Vũ trầm giọng nói: “Nam Dương vương gia nói sẽ giữ lời, vậy được, vương gia hạ lệnh cho quân lính lui năm mươi dặm, ta lập tức sẽ cùng vương gia đến quận Thanh Bình, quyết không đổi ý.”
Vân Thiên Vũ vừa nói xong, hoàng đế bất ngờ quay sang liếc nhìn nàng.
Vân Thiên Vũ không thèm để ý đến hoàng đế mà chỉ nhìn chằm chằm vào Nam Dương vương ở ngoài cổng thành.
Khuôn mặt Dung Hành vô cùng khó coi, hắn đã đưa quân đến sát kinh thành, làm sao có thể ra lệnh lui quân.
Nếu hắn cho lui quân thì người chết chắc chắn là Dung gia bọn họ.
Dung Hành hết sức khó xử.
Trên cổng thành Vân Thiên Vũ lạnh lùng châm chọc nói: “Nam Dương vương gia, không phải ngươi nói lần này ngươi bao vây kinh thành vì muốn đưa ta đến quận Thanh Bình ư? Sao bây giờ lại không nói gì, nếu ngươi thật sự lo lắng cho bách tính của Đông Ly quốc thì lập tức cho lui quân, Vân Thiên Vũ ta sẽ đi đến quận Thanh Bình cùng với ngươi. Ta thấy hành động của vương gia lần này rõ ràng là muốn tấn công đánh chiếm kinh thành, đoạt giang sơn của Đông Ly quốc, lại còn cố tình nói là một lòng vì dân vì nước, bổn quận chúa thật sự khâm phục vương gia.”
Nói thật, nếu không phải sư phụ, sư mẫu tới cứu nàng kịp thời thì kế hoạch của Nam Dương vương đã thành công.
Mà nàng lại càng trờ thành một kẻ hại nước hại dân.
Thật ra bây giờ Vân Thiên Vũ đại khái đã có thể liên kết mọi chuyện lại với nhau
“Dung Hành ngươi nói có giữ lời không?”
Vân Thiên Vũ một thân y phục màu xanh lam xuất hiện trên cổng thành.
Dưới bầu trời đêm, nàng toát ra vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, đứng trên cổng thành, gió đêm khẽ thổi làm y phục của nàng bay phấp phới.
Khuôn mặt nàng đẹp như tranh vẽ, đôi mắt đen nhánh tràn đầy trào phúng.
Nàng đứng ở trên cổng thành nhìn xuống Nam Dương vương Dung Hành ở ngoài cổng thành.
Một dáng vẻ uy nghi lộng lẫy, không ai có thể xâm phạm.
Nam Dương vương Dung Hành mặc dù đã từng gặp rất nhiều người nhưng nhìn thấy nữ nhân như vậy, đôi mắt vẫn sáng rực lên.
Trong lòng hắn trầm xuống, gã vừa nhận được tin.
Vân Thiên Vũ bị mấy tên linh lực cường giả bao vây, mặc dù nàng đã chạy thoát nhưng cũng bị trọng thương.
Nhưng bây giờ sao lại thế này?
Nam Dương vương trầm mặc không nói nên lời, chậm rãi mở miệng: “Ngươi chính là Linh Nghi quận chúa, chẳng trách khiến thái tử Nam Chiêu động tâm, toàn tâm toàn ý muốn lấy ngươi làm thái tử phi. Nếu ngươi bằng lòng theo ta về quận Thanh Bình, ta sẽ lập tức lui quân.”
Ánh mắt Dung Hành vô cùng u ám, đồng thời ẩn chứa sự sắc bén.
Vốn dĩ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ không có gì sai sót, không ngờ bây giờ lại thành ra như vậy.
Y cho rằng Vân Thiên Vũ đã bị trọng thương, không thể nào xuất hiện ở đây.
Như thế y sẽ có lý do để công thành, đợi khi đánh chiếm được kinh thành, giết chết lão hoàng đế thì y sẽ lên ngôi hoàng đế.
Kế hoạch ban đầu của Nam Dương vương hết sức chu đáo, hoàn hảo, nhưng y không ngờ được nữ nhân đang bị trọng thương kia lại xuất hiện ở đây, vậy thì y làm thế nào để tiến hành được theo kế hoạch.
Trong lòng Nam Dương vương Dung Hành hơi lo lắng.
Trên cổng thành, Vân Thiên Vũ trầm giọng nói: “Nam Dương vương gia nói sẽ giữ lời, vậy được, vương gia hạ lệnh cho quân lính lui năm mươi dặm, ta lập tức sẽ cùng vương gia đến quận Thanh Bình, quyết không đổi ý.”
Vân Thiên Vũ vừa nói xong, hoàng đế bất ngờ quay sang liếc nhìn nàng.
Vân Thiên Vũ không thèm để ý đến hoàng đế mà chỉ nhìn chằm chằm vào Nam Dương vương ở ngoài cổng thành.
Khuôn mặt Dung Hành vô cùng khó coi, hắn đã đưa quân đến sát kinh thành, làm sao có thể ra lệnh lui quân.
Nếu hắn cho lui quân thì người chết chắc chắn là Dung gia bọn họ.
Dung Hành hết sức khó xử.
Trên cổng thành Vân Thiên Vũ lạnh lùng châm chọc nói: “Nam Dương vương gia, không phải ngươi nói lần này ngươi bao vây kinh thành vì muốn đưa ta đến quận Thanh Bình ư? Sao bây giờ lại không nói gì, nếu ngươi thật sự lo lắng cho bách tính của Đông Ly quốc thì lập tức cho lui quân, Vân Thiên Vũ ta sẽ đi đến quận Thanh Bình cùng với ngươi. Ta thấy hành động của vương gia lần này rõ ràng là muốn tấn công đánh chiếm kinh thành, đoạt giang sơn của Đông Ly quốc, lại còn cố tình nói là một lòng vì dân vì nước, bổn quận chúa thật sự khâm phục vương gia.”
Nói thật, nếu không phải sư phụ, sư mẫu tới cứu nàng kịp thời thì kế hoạch của Nam Dương vương đã thành công.
Mà nàng lại càng trờ thành một kẻ hại nước hại dân.
Thật ra bây giờ Vân Thiên Vũ đại khái đã có thể liên kết mọi chuyện lại với nhau