Trong sảnh chính, Vân Thiên Vũ nghe xong những lời của Tiêu Thiên Dịch cũng không phản đối: “Được thôi, ngươi hãy đưa ta đi xem hình dáng của đại phu.”
“Được, ta đưa người đi.” Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch nhanh chóng đứng dậy, đưa Vân Thiên Vũ ra khỏi phòng.
Nhưng bọn họ vừa đi đến cửa thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Tiêu Cửu Uyên một thân y phục màu đen tiến vào.
Tiêu Cửu Uyên vừa vào, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào Tiêu Thiên Dịch, Tiêu Thiên Dịch bị hắn nhìn đến toát cả mồ hôi: “Cửu hoàng thúc, người làm sao vậy?”
“Ai cho phép ngươi lén lút đến gặp cửu hoàng thẩm, sau này có việc gì thì cứ bàn bạc với bổn vương, không được kinh động đến cửu hoàng thẩm ngươi.” Tiêu Cửu Uyên hung hăng nói, mặt Vân Thiên Vũ liền tối sầm lại, khóe miệng nhếch lên.
Có phải hắn đang quá khoa trương không.
Nhưng bây giờ đang có người ngoài nên nàng không nói gì, thản nhiên đứng nhìn.
Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch bị Tiêu Cửu Uyên dạy dỗ, lập tức chột dạ không dám nhìn Tiêu Cửu Uyên, giọng nói hơi trầm xuống: “Cháu đến tìm Linh Nghi quận chúa có việc.”
“Còn chưa đi sao.” Tiêu Cửu Uyên trầm giọng ra lệnh cho Tiêu Thiên Dịch, sau đó quay người kéo tay Vân Thiên Vũ đang đứng đằng sau Tiêu Thiên Dịch.
Mấy người đi theo Tiêu Thiên Dịch đến nhà lão đại phu, sau khi nhìn một chút Vân Thiên Vũ liền dịch dung thành bộ dạng của lão đại phu.
Sau đó nàng đi theo Tiêu Thiên Dịch đến chờ ở địa điểm mà lão đại phu và Vĩnh Ninh hầu Vân Lôi hẹn gặp nhau.
Nửa đêm, một chiếc xe ngựa lặng lẽ chạy tới địa điểm Vân Thiên Vũ đang đứng chờ.
Vân Thiên Vũ tiến lên phía trước, tấm vải chắn trên xe ngựa được khép chặt, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nghiệm đi.”
Một bát nước đầy và một bàn tay đồng thời được đưa ra, bàn tay này rất trắng trẻo nõn nà, chỉ nhìn qua cũng biết được chăm sóc tốt.
Chủ nhân của bàn tay này chính là Thục phi nương nương.
Vân Thiên Vũ nhanh chóng dùng ngân châm đâm lên tay Thục phi nương nương, sau đó nhỏ một giọt máu vào bát nước.
Bàn tay này nhanh chóng thu về, một bàn tay khác đưa ra. Bàn tay này xương khớp rõ ràng, hơn nữa trên tay còn có vết chai, Vân Thiên Vũ vừa nhìn đã biết đây là tay của người cầm kiếm nhiều năm.
Người này nhất định là thị vệ trong cung.
Vân Thiên Vũ lại đâm vào tay của thị vệ, nhỏ một giọt vào bát, hai giọt máu không bị hòa lẫn vào nhau.
Vân Thiên Vũ cung kính nói: “Hai người này không không có quan hệ gì.”
Vừa nói xong, một bàn tay khác giơ ra, bàn tay này cũng được chăm sóc rất tốt.
Nhưng đây là bàn tay của một nam nhân.
Vân Thiên Vũ vừa nhìn liền biết ngay bàn tay này là của ai, chính là của Vân Lôi.
Nhớ lại trước đây ông ta đã làm bao nhiêu chuyện đối với nàng, Vân Thiên Vũ thật muốn một đao chặt đứt bàn tay này.
Nhưng vì không được đánh rắn động cỏ nên Vân Thiên Vũ phải nhịn, tuy đã nhịn rồi nhưng nàng vẫn đâm thật mạnh lên bàn tay của ông ta.
Ra tay không hề khách sao.
Suýt chút nữa là Vân Lôi kêu ầm lên, nhưng nghĩ đêm nay bọn họ lén lút tới đây nên Vân Lôi đành cắn răng chịu đau.
Sau khi Vân Thiên Vũ nhỏ xuống một giọt máu thì lại có một bàn tay khác giơ ra.
Lần này vẫn là tay của một nam nhân.
Vân Thiên Vũ đoán, bọn họ đang muốn kiểm tra xem việc lấy máu nghiệm thân có chính xác không.
Mặc dù biết nhưng Vân Thiên Vũ vẫn mở miệng nói: “Hai người này cũng không có bất cứ quan hệ gì.”
Nàng vừa dứt lời liền tỏ vẻ bất mãn nói: “Dường như khách nhân không tin tưởng vào y thuật của lão phu, nếu đã không tin tưởng, vậy lão phu xin cáo từ.”
Trong xe ngựa, Vân Lôi cố ý hạ giọng, nhanh chóng nói: “Lão đại phu đừng giận, chúng ta vô cùng tin tưởng vào y thuật của lão đại phu, bây giờ phiền đại phu nghiệm cho hai vị này, xem họ có quan hệ gì không?”
“Được, ta đưa người đi.” Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch nhanh chóng đứng dậy, đưa Vân Thiên Vũ ra khỏi phòng.
Nhưng bọn họ vừa đi đến cửa thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Tiêu Cửu Uyên một thân y phục màu đen tiến vào.
Tiêu Cửu Uyên vừa vào, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào Tiêu Thiên Dịch, Tiêu Thiên Dịch bị hắn nhìn đến toát cả mồ hôi: “Cửu hoàng thúc, người làm sao vậy?”
“Ai cho phép ngươi lén lút đến gặp cửu hoàng thẩm, sau này có việc gì thì cứ bàn bạc với bổn vương, không được kinh động đến cửu hoàng thẩm ngươi.” Tiêu Cửu Uyên hung hăng nói, mặt Vân Thiên Vũ liền tối sầm lại, khóe miệng nhếch lên.
Có phải hắn đang quá khoa trương không.
Nhưng bây giờ đang có người ngoài nên nàng không nói gì, thản nhiên đứng nhìn.
Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch bị Tiêu Cửu Uyên dạy dỗ, lập tức chột dạ không dám nhìn Tiêu Cửu Uyên, giọng nói hơi trầm xuống: “Cháu đến tìm Linh Nghi quận chúa có việc.”
“Còn chưa đi sao.” Tiêu Cửu Uyên trầm giọng ra lệnh cho Tiêu Thiên Dịch, sau đó quay người kéo tay Vân Thiên Vũ đang đứng đằng sau Tiêu Thiên Dịch.
Mấy người đi theo Tiêu Thiên Dịch đến nhà lão đại phu, sau khi nhìn một chút Vân Thiên Vũ liền dịch dung thành bộ dạng của lão đại phu.
Sau đó nàng đi theo Tiêu Thiên Dịch đến chờ ở địa điểm mà lão đại phu và Vĩnh Ninh hầu Vân Lôi hẹn gặp nhau.
Nửa đêm, một chiếc xe ngựa lặng lẽ chạy tới địa điểm Vân Thiên Vũ đang đứng chờ.
Vân Thiên Vũ tiến lên phía trước, tấm vải chắn trên xe ngựa được khép chặt, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nghiệm đi.”
Một bát nước đầy và một bàn tay đồng thời được đưa ra, bàn tay này rất trắng trẻo nõn nà, chỉ nhìn qua cũng biết được chăm sóc tốt.
Chủ nhân của bàn tay này chính là Thục phi nương nương.
Vân Thiên Vũ nhanh chóng dùng ngân châm đâm lên tay Thục phi nương nương, sau đó nhỏ một giọt máu vào bát nước.
Bàn tay này nhanh chóng thu về, một bàn tay khác đưa ra. Bàn tay này xương khớp rõ ràng, hơn nữa trên tay còn có vết chai, Vân Thiên Vũ vừa nhìn đã biết đây là tay của người cầm kiếm nhiều năm.
Người này nhất định là thị vệ trong cung.
Vân Thiên Vũ lại đâm vào tay của thị vệ, nhỏ một giọt vào bát, hai giọt máu không bị hòa lẫn vào nhau.
Vân Thiên Vũ cung kính nói: “Hai người này không không có quan hệ gì.”
Vừa nói xong, một bàn tay khác giơ ra, bàn tay này cũng được chăm sóc rất tốt.
Nhưng đây là bàn tay của một nam nhân.
Vân Thiên Vũ vừa nhìn liền biết ngay bàn tay này là của ai, chính là của Vân Lôi.
Nhớ lại trước đây ông ta đã làm bao nhiêu chuyện đối với nàng, Vân Thiên Vũ thật muốn một đao chặt đứt bàn tay này.
Nhưng vì không được đánh rắn động cỏ nên Vân Thiên Vũ phải nhịn, tuy đã nhịn rồi nhưng nàng vẫn đâm thật mạnh lên bàn tay của ông ta.
Ra tay không hề khách sao.
Suýt chút nữa là Vân Lôi kêu ầm lên, nhưng nghĩ đêm nay bọn họ lén lút tới đây nên Vân Lôi đành cắn răng chịu đau.
Sau khi Vân Thiên Vũ nhỏ xuống một giọt máu thì lại có một bàn tay khác giơ ra.
Lần này vẫn là tay của một nam nhân.
Vân Thiên Vũ đoán, bọn họ đang muốn kiểm tra xem việc lấy máu nghiệm thân có chính xác không.
Mặc dù biết nhưng Vân Thiên Vũ vẫn mở miệng nói: “Hai người này cũng không có bất cứ quan hệ gì.”
Nàng vừa dứt lời liền tỏ vẻ bất mãn nói: “Dường như khách nhân không tin tưởng vào y thuật của lão phu, nếu đã không tin tưởng, vậy lão phu xin cáo từ.”
Trong xe ngựa, Vân Lôi cố ý hạ giọng, nhanh chóng nói: “Lão đại phu đừng giận, chúng ta vô cùng tin tưởng vào y thuật của lão đại phu, bây giờ phiền đại phu nghiệm cho hai vị này, xem họ có quan hệ gì không?”