Nói gì cũng có, cả Bùi gia, thậm chí cả Bạch Hạc thành đô cũng náo nhiệt lên hẳn.
Bởi vì ngoại trừ Bùi gia ra, các đại gia tộc đều tiến hành đấu võ ở trong tộc.
Các gia tộc đều hi vọng đưa mấy người vào học viện Thiên Kình, như vậy chẳng những chứng tỏ sức mạnh bọn họ lợi hại, gia tộc bọn họ cũng sẽ bởi vì năng lực của những người này mà mạnh lên, để không người nào có thể khinh thường.
Cho nên ba ngày sau, trận đấu tuyển chọn nhân tài của học viện Thiên Kình là ngày mà mọi người đều coi trọng.
Bùi phủ, sân đấu võ chật kín người, mọi người ngồi thành một vòng lớn.
Người của Bùi gia nói nhiều thì không nhiều, nói ít cũng không ít, ngoại trừ dòng họ của Bùi gia ra, cũng có không ít bà con thân thích, nhưng trên sân đại hội đấu võ, cho dù là bà con thân thích cũng có thể tham gia, chỉ cần có khả năng nằm trong bảng xếp hạng từ hạng một đến hạng mười thì có thể tham gia trận đấu ba ngày sau của học viện Thiên Kình.
Cho nên ngày này đối với các thiếu niên và cô nương khổ luyện bao nhiêu năm mà nói, quả thật là một ngày quan trọng.
Mới sáng sớm đã có rất nhiều người chạy tới.
So với sự tích cực của người khác, Vân Thiên Vũ lại lạnh nhạt rất nhiều, giờ khắc này người khác đang kích động còn nàng vẫn đang ngủ.
Bởi vì mới tới cho nên nàng có chút không quen, đêm qua náo loạn nửa đêm vẫn không tài nào ngủ ngon được, trời sắp sáng nàng mới ngủ.
Khắp sân đấu võ của Bùi gia còn truyền đến tiếng náo nhiệt ồn ào.
Vân Thiên Vũ co người, kéo chăn lên đầu, hoàn toàn không chú ý tới nữ tử đoan trang tú lệ, khắp mặt tràn đầy yêu thương đang từ ngoài cửa đi vào.
Nữ tử này chính là Lâm Tú Uyển.
Lúc này Lâm Tú Uyển đã hoàn toàn khỏe lại, lúc trước Vân Thiên Vũ châm cứu cho bà, sau đó lại cho bà ăn đan dược, cho nên bà đã khỏe hơn rồi.
Buổi sáng, Bùi Khang thấy bà khỏe rồi, kích động nhịn không được chạy vội đi tìm phụ thân của mình.
Tuy rằng phụ thân xem thường ông, đối xử với ông cũng không tốt, nhưng ngoại trừ những chuyện này thì cũng không làm gì khác. Cho nên quan hệ giữa Bùi Khang và phụ thân vẫn chưa tới mức kẻ thù.
Chẳng qua lúc Bùi Khang nói chuyện đó với phụ thân Bùi Đông Sơn, Bùi Đông Sơn hoàn toàn chê cười: "Con nói đầu óc Tú Uyển tốt rồi?"
Bùi Khang dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, phụ thân, đầu óc nàng ấy tốt rồi."
"Vẫn là được con gái của con trị khỏi sao? Nó còn là một y sư sao?"
Y sư ở tây đại lục mặc dù không phải cao nhất, nhưng thân phận cũng rất trân quý, vẫn có rất nhiều người cần y sư trị liệu.
Trong gia tộc Bùi gia vẫn có y sư, nhưng một nữ hài tử còn trẻ như vậy lại là y sư, Bùi Đông Sơn căn bản không tin.
Ngày hôm qua Bùi Khang biết nữ nhi chính là linh mạch thượng đẳng, hơn nữa còn biết chuyện nàng là y sư, ông vẫn luôn kích động cả đêm không ngủ, muốn tìm người khác để nói ra.
Ông cũng không quan tâm phụ thân có tin hay không, dứt khoát gật đầu: "Đúng vậy, phụ thân, nữ nhi của con chẳng những là y sư, còn là linh lực thiên phú thượng đẳng, người biết không? Nó ở đông đại lục, trong không gian có không ít linh lực thiên phú như vậy cho nên tu luyện tới cấp tử linh rồi. Phụ thân, nó là một thiên tài a, thiên tài."
Bùi Đông Sơn rốt cục liếc mắt nhìn Bùi Khang, cuối cùng vẻ mặt đồng cảm nhìn đứa con này, chẳng lẽ là do nó quá bất tài cho nên choáng váng đầu óc rồi?
"Khang nhi à, con đừng nằm mơ nữa, mới đây Khê nhi đã trải qua khảo nghiệm linh thạch, cơ thể nó là củi mục, căn bản cũng không tồn tại linh mạch gì, còn thượng đẳng linh mạch thiên phú, con biết thượng đẳng linh mạch thiên phú chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu không?"
Bùi Đông Sơn sau khi nói xong liền lắc đầu, trái lại lão ta còn muốn nữ nhi của lão tứ là thiên phú nghịch thiên, nếu nói như vậy, sau này Bùi gia bọn họ sẽ không xuống dốc rồi.
Bởi vì ngoại trừ Bùi gia ra, các đại gia tộc đều tiến hành đấu võ ở trong tộc.
Các gia tộc đều hi vọng đưa mấy người vào học viện Thiên Kình, như vậy chẳng những chứng tỏ sức mạnh bọn họ lợi hại, gia tộc bọn họ cũng sẽ bởi vì năng lực của những người này mà mạnh lên, để không người nào có thể khinh thường.
Cho nên ba ngày sau, trận đấu tuyển chọn nhân tài của học viện Thiên Kình là ngày mà mọi người đều coi trọng.
Bùi phủ, sân đấu võ chật kín người, mọi người ngồi thành một vòng lớn.
Người của Bùi gia nói nhiều thì không nhiều, nói ít cũng không ít, ngoại trừ dòng họ của Bùi gia ra, cũng có không ít bà con thân thích, nhưng trên sân đại hội đấu võ, cho dù là bà con thân thích cũng có thể tham gia, chỉ cần có khả năng nằm trong bảng xếp hạng từ hạng một đến hạng mười thì có thể tham gia trận đấu ba ngày sau của học viện Thiên Kình.
Cho nên ngày này đối với các thiếu niên và cô nương khổ luyện bao nhiêu năm mà nói, quả thật là một ngày quan trọng.
Mới sáng sớm đã có rất nhiều người chạy tới.
So với sự tích cực của người khác, Vân Thiên Vũ lại lạnh nhạt rất nhiều, giờ khắc này người khác đang kích động còn nàng vẫn đang ngủ.
Bởi vì mới tới cho nên nàng có chút không quen, đêm qua náo loạn nửa đêm vẫn không tài nào ngủ ngon được, trời sắp sáng nàng mới ngủ.
Khắp sân đấu võ của Bùi gia còn truyền đến tiếng náo nhiệt ồn ào.
Vân Thiên Vũ co người, kéo chăn lên đầu, hoàn toàn không chú ý tới nữ tử đoan trang tú lệ, khắp mặt tràn đầy yêu thương đang từ ngoài cửa đi vào.
Nữ tử này chính là Lâm Tú Uyển.
Lúc này Lâm Tú Uyển đã hoàn toàn khỏe lại, lúc trước Vân Thiên Vũ châm cứu cho bà, sau đó lại cho bà ăn đan dược, cho nên bà đã khỏe hơn rồi.
Buổi sáng, Bùi Khang thấy bà khỏe rồi, kích động nhịn không được chạy vội đi tìm phụ thân của mình.
Tuy rằng phụ thân xem thường ông, đối xử với ông cũng không tốt, nhưng ngoại trừ những chuyện này thì cũng không làm gì khác. Cho nên quan hệ giữa Bùi Khang và phụ thân vẫn chưa tới mức kẻ thù.
Chẳng qua lúc Bùi Khang nói chuyện đó với phụ thân Bùi Đông Sơn, Bùi Đông Sơn hoàn toàn chê cười: "Con nói đầu óc Tú Uyển tốt rồi?"
Bùi Khang dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, phụ thân, đầu óc nàng ấy tốt rồi."
"Vẫn là được con gái của con trị khỏi sao? Nó còn là một y sư sao?"
Y sư ở tây đại lục mặc dù không phải cao nhất, nhưng thân phận cũng rất trân quý, vẫn có rất nhiều người cần y sư trị liệu.
Trong gia tộc Bùi gia vẫn có y sư, nhưng một nữ hài tử còn trẻ như vậy lại là y sư, Bùi Đông Sơn căn bản không tin.
Ngày hôm qua Bùi Khang biết nữ nhi chính là linh mạch thượng đẳng, hơn nữa còn biết chuyện nàng là y sư, ông vẫn luôn kích động cả đêm không ngủ, muốn tìm người khác để nói ra.
Ông cũng không quan tâm phụ thân có tin hay không, dứt khoát gật đầu: "Đúng vậy, phụ thân, nữ nhi của con chẳng những là y sư, còn là linh lực thiên phú thượng đẳng, người biết không? Nó ở đông đại lục, trong không gian có không ít linh lực thiên phú như vậy cho nên tu luyện tới cấp tử linh rồi. Phụ thân, nó là một thiên tài a, thiên tài."
Bùi Đông Sơn rốt cục liếc mắt nhìn Bùi Khang, cuối cùng vẻ mặt đồng cảm nhìn đứa con này, chẳng lẽ là do nó quá bất tài cho nên choáng váng đầu óc rồi?
"Khang nhi à, con đừng nằm mơ nữa, mới đây Khê nhi đã trải qua khảo nghiệm linh thạch, cơ thể nó là củi mục, căn bản cũng không tồn tại linh mạch gì, còn thượng đẳng linh mạch thiên phú, con biết thượng đẳng linh mạch thiên phú chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu không?"
Bùi Đông Sơn sau khi nói xong liền lắc đầu, trái lại lão ta còn muốn nữ nhi của lão tứ là thiên phú nghịch thiên, nếu nói như vậy, sau này Bùi gia bọn họ sẽ không xuống dốc rồi.