Lúc này thủ hạ của hắn và Gia Cát Cẩn cũng đã rất nhiều người chết, không ít người cũng bị trọng thương.
Thậm chí Ảnh Tử và Hắc Diệu hai người cùng vây giết Gia Cát Cẩn, tuy lúc nãy Gia Cát Cẩn đã bị linh trận của hắn làm bị thương, nhưng sức chiến đấu của gã vẫn còn rất mạnh.
Thế mạnh của gã không chỉ là linh lực, linh lực của chẳng qua chỉ là lam linh sơ cấp, nhưng vũ khí của gạ lại vô cùng lợi hại.
Bởi vì hắn vũ khí của gã lợi hại hơn Ảnh Tử và Hắc Diệu, cho nên dù cả hai hợp nhưng nhưng vẫn chưa giết được gã, nhất thời khó phân cao thấp.
Tiêu Cửu Uyên sắc mặt âm trầm khó coi, thật muốn lập tức giết chết tên Gia Cát Cẩn kia.
Tên chết tiệt này đáng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.
Nhưng khi Tiêu Cửu Uyên liếc nhìn Vân Thiên Vũ còn đang nằm trong lồng ngực mình, hắn rốt cuộc vẫn phải nhịn xuống.
Chuyện quan trọng bây giờ là bảo vệ Vũ Nhi, không để nàng lại rơi vào tay Gia Cát Cẩn.
Nếu như hắn cứ ôm Vũ Nhi đứng trên bờ như vậy thì rất có thể khiến nàng dễ dàng bị Gia Cát Cẩn bắt đi một lần nữa.
Tiêu Cửu Uyên đang nghĩ ngợi thì trên bờ có tiếng vó ngựa phi nước đại sang.
Đúng là thủ hạ của hắn, Bạch Diệu.
Vừa thấy Bạch Diệu xuất hiện, Tiêu Cửu Uyên lập tức ra lệnh cho gã: “Lên trợ giúp Hắc Diệu và Ảnh Tử cùng giết Nam Chiêu Thái tử Gia Cát Cẩn.”
Bạch Diệu vâng lời, lách mình phóng đến chỗ Gia Cát Cẩn.
Những thủ hạ của gã cũng lao về phía thủ hạ của Gia Cát Cẩn.
Cứ như vậy, người của Tiêu Cửu Uyên liền chiếm ưu thế.
Trong chốc lát, người của Nam Chiêu Thái tử Gia Cát Cẩn đã bị thuộc hạ của Ly thân vương gia giết sạch.
Mà Gia Cát Cẩn đã bắt đầu không thể một mình chống lại Ảnh Tử, Hắc Diệu và Bạch Diệu nữa.
Hơn nữa gã còn đang bị trọng thương.
Gia Cát Cẩn biết, hôm nay gã không thể mang đi Vân Thiên Vũ đi.
Nghĩ vậy, trong ánh mắt gã hiện lên một tia nhìn hung tàn, âm độc hướng về phía Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên, ngươi dám đoạt người từ tay bổn thái tử.
Bổn thái tử sẽ ghi hận, ngày nào sẽ trả đủ cho ngươi.
Gia Cát Cẩn nghĩ rồi liền vận linh lực hung hăng đánh về phía Hắc Diệu, sau đó lách mình muốn chạy trốn.
Vốn dĩ gã tưởng Hắc Diệu sẽ né tránh.
Nào ngờ Hắc Diệu bởi vì bực bội gã bắt Vân Thiên Vũ đi, khiến Vương gia đau lòng, cho nên không hề lùi mà còn lấn tới, hung hăng tạo một đạo linh lực công kích lại gã, hai đạo linh lực cứ thế trực tiếp đâm vào nhau.
Linh lực của Hắc Diệu cơ bản thua Gia Cát Cẩn, cho nên trực tiếp bị đánh lui.
Hắc Diệu bị đạo linh lực đó làm bị thương tương đối nặng.
Bạch Diệu nhịn không được mà lo lắng kêu lên: “Hắc Diệu.”
Hắc Diệu rống hận: “Giết gã, gã muốn chạy trốn.”
Bạch Diệu và Ảnh Tử cùng phất tay tạo ra hai đạo linh lực, trực tiếp tấn công về phía Gia Cát Cẩn.
Tuy rằng linh lực của Gia Cát Cẩn lợi hại, nhưng gã đang bị trọng thương, bây giờ lại bị cả hai đạo linh lực đồng thời tấn công.
Công kích mạnh như vậy sao gã có thể chịu đựng được, liền bị hai đạo linh lực ấy hung hăng đánh bay ra ngoài.
Ầm.
Toàn thân hắn bị đánh bay, lục phủ ngũ tạng thiếu chút nữa đều bị lệch vị trí.
Huyết khí trong lồng ngực vọt thẳng lên.
Oa một tiếng liền phun ra một búng máu tươi.
Ảnh Tử và Bạch Diệu thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm trong lòng một hơi, hai người lại tiếp tục ra tay công kích.
Gia Cát Cẩn ra sức dùng linh lực chống lại hai người bọn họ.
Nhưng linh lực của gã đã dần yếu đi nên liền bị đánh bại.
Khi Ảnh Tử tiếp tục xuất chiêu công Gia Cát Cẩn.
Toàn thân gã lại một lần nữa bị đánh bay ra ngoài, hệt như một con bươm bướm rơi thẳng xuống nước.
Ảnh Tử giơ tay lên muốn một chưởng kết liễu kẻ kia.
Đúng lúc đó lại phát sinh biến cố, một đạo thân ảnh phát sáng phóng vọt đến rồi rơi thẳng xuống mặt nước.
Tốc độ của người này vô cùng nhanh, hệt như một tia chớp, chớp mắt đã phóng đến, chờ khi Ảnh Tử và Bạch Diệu lấy lại được phản xạ.
Gia Cát Cẩn đã bị thân ảnh đó bắt được, kẻ kia kéo theo Gia Cát Cẩn lách mình vụt đi, thoáng chốc đã cách xa bọn họ mấy chục mét.
Thậm chí Ảnh Tử và Hắc Diệu hai người cùng vây giết Gia Cát Cẩn, tuy lúc nãy Gia Cát Cẩn đã bị linh trận của hắn làm bị thương, nhưng sức chiến đấu của gã vẫn còn rất mạnh.
Thế mạnh của gã không chỉ là linh lực, linh lực của chẳng qua chỉ là lam linh sơ cấp, nhưng vũ khí của gạ lại vô cùng lợi hại.
Bởi vì hắn vũ khí của gã lợi hại hơn Ảnh Tử và Hắc Diệu, cho nên dù cả hai hợp nhưng nhưng vẫn chưa giết được gã, nhất thời khó phân cao thấp.
Tiêu Cửu Uyên sắc mặt âm trầm khó coi, thật muốn lập tức giết chết tên Gia Cát Cẩn kia.
Tên chết tiệt này đáng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.
Nhưng khi Tiêu Cửu Uyên liếc nhìn Vân Thiên Vũ còn đang nằm trong lồng ngực mình, hắn rốt cuộc vẫn phải nhịn xuống.
Chuyện quan trọng bây giờ là bảo vệ Vũ Nhi, không để nàng lại rơi vào tay Gia Cát Cẩn.
Nếu như hắn cứ ôm Vũ Nhi đứng trên bờ như vậy thì rất có thể khiến nàng dễ dàng bị Gia Cát Cẩn bắt đi một lần nữa.
Tiêu Cửu Uyên đang nghĩ ngợi thì trên bờ có tiếng vó ngựa phi nước đại sang.
Đúng là thủ hạ của hắn, Bạch Diệu.
Vừa thấy Bạch Diệu xuất hiện, Tiêu Cửu Uyên lập tức ra lệnh cho gã: “Lên trợ giúp Hắc Diệu và Ảnh Tử cùng giết Nam Chiêu Thái tử Gia Cát Cẩn.”
Bạch Diệu vâng lời, lách mình phóng đến chỗ Gia Cát Cẩn.
Những thủ hạ của gã cũng lao về phía thủ hạ của Gia Cát Cẩn.
Cứ như vậy, người của Tiêu Cửu Uyên liền chiếm ưu thế.
Trong chốc lát, người của Nam Chiêu Thái tử Gia Cát Cẩn đã bị thuộc hạ của Ly thân vương gia giết sạch.
Mà Gia Cát Cẩn đã bắt đầu không thể một mình chống lại Ảnh Tử, Hắc Diệu và Bạch Diệu nữa.
Hơn nữa gã còn đang bị trọng thương.
Gia Cát Cẩn biết, hôm nay gã không thể mang đi Vân Thiên Vũ đi.
Nghĩ vậy, trong ánh mắt gã hiện lên một tia nhìn hung tàn, âm độc hướng về phía Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên, ngươi dám đoạt người từ tay bổn thái tử.
Bổn thái tử sẽ ghi hận, ngày nào sẽ trả đủ cho ngươi.
Gia Cát Cẩn nghĩ rồi liền vận linh lực hung hăng đánh về phía Hắc Diệu, sau đó lách mình muốn chạy trốn.
Vốn dĩ gã tưởng Hắc Diệu sẽ né tránh.
Nào ngờ Hắc Diệu bởi vì bực bội gã bắt Vân Thiên Vũ đi, khiến Vương gia đau lòng, cho nên không hề lùi mà còn lấn tới, hung hăng tạo một đạo linh lực công kích lại gã, hai đạo linh lực cứ thế trực tiếp đâm vào nhau.
Linh lực của Hắc Diệu cơ bản thua Gia Cát Cẩn, cho nên trực tiếp bị đánh lui.
Hắc Diệu bị đạo linh lực đó làm bị thương tương đối nặng.
Bạch Diệu nhịn không được mà lo lắng kêu lên: “Hắc Diệu.”
Hắc Diệu rống hận: “Giết gã, gã muốn chạy trốn.”
Bạch Diệu và Ảnh Tử cùng phất tay tạo ra hai đạo linh lực, trực tiếp tấn công về phía Gia Cát Cẩn.
Tuy rằng linh lực của Gia Cát Cẩn lợi hại, nhưng gã đang bị trọng thương, bây giờ lại bị cả hai đạo linh lực đồng thời tấn công.
Công kích mạnh như vậy sao gã có thể chịu đựng được, liền bị hai đạo linh lực ấy hung hăng đánh bay ra ngoài.
Ầm.
Toàn thân hắn bị đánh bay, lục phủ ngũ tạng thiếu chút nữa đều bị lệch vị trí.
Huyết khí trong lồng ngực vọt thẳng lên.
Oa một tiếng liền phun ra một búng máu tươi.
Ảnh Tử và Bạch Diệu thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm trong lòng một hơi, hai người lại tiếp tục ra tay công kích.
Gia Cát Cẩn ra sức dùng linh lực chống lại hai người bọn họ.
Nhưng linh lực của gã đã dần yếu đi nên liền bị đánh bại.
Khi Ảnh Tử tiếp tục xuất chiêu công Gia Cát Cẩn.
Toàn thân gã lại một lần nữa bị đánh bay ra ngoài, hệt như một con bươm bướm rơi thẳng xuống nước.
Ảnh Tử giơ tay lên muốn một chưởng kết liễu kẻ kia.
Đúng lúc đó lại phát sinh biến cố, một đạo thân ảnh phát sáng phóng vọt đến rồi rơi thẳng xuống mặt nước.
Tốc độ của người này vô cùng nhanh, hệt như một tia chớp, chớp mắt đã phóng đến, chờ khi Ảnh Tử và Bạch Diệu lấy lại được phản xạ.
Gia Cát Cẩn đã bị thân ảnh đó bắt được, kẻ kia kéo theo Gia Cát Cẩn lách mình vụt đi, thoáng chốc đã cách xa bọn họ mấy chục mét.