"Nếu thật sự là người cứu người mà không cần báo đáp, ai lại có thể biết công chúa đã cứu bao nhiêu người chứ."
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, xoay người phất tay, một thẻ bài Thanh Mộc bay lên giữa không trung.
Nàng nếu dùng lời nói để chứng minh, chỉ sợ người khác sẽ không dễ dàng tin tưởng, cho nên nàng không ngại lộ ra một vài con bài chưa lật: "Các vị nhận ra thẻ bài này là gì không?"
Trong điện mọi người không biết Vân Thiên Vũ làm trò gì, lần lượt ngẩng đầu nhìn sang, nhìn thấy thứ bị linh lực bao vây treo ở giữa không trung kia chính là thẻ bài Thanh Mộc.
Trong điện có người nhận ra thẻ bài Thanh Mộc này, kinh ngạc kêu lên: "Thẻ bài Thanh Mộc của Thiên Mộc sơn trang."
"Thứ này tại sao lại ở trong tay của Linh Nghi quận chúa chứ?"
"Đúng rồi, nghe nói Thiên Mộc sơn trang cử hành trận đấu thần y, có một nữ tử giành được hạng nhất, còn chữa khỏi bệnh cho phu nhân của trang chủ Thiên Mộc sơn trang, nghe nói còn được gọi là đệ nhất thiên hạ thần y. Chẳng lẽ người đó là Linh Nghi quận chúa?"
"Chỉ sợ thật sự là Linh Nghi quận chúa rồi."
Tất cả mọi người kích động nhìn về phía Linh Nghi quận chúa.
Phải biết rằng quen biết một thần y là chuyện tốt đó.
Ai cũng không thèm quan tâm tới Chiêu Hoa công chúa của Nam Chiêu gì đó nữa rồi.
Quan tâm bọn họ làm gì, hơn nữa, mọi người đều hoài nghi nữ nhân này đang nói dối.
Suy nghĩ của con người thật sự thay đổi rất nhanh.
Vân Thiên Vũ không để ý tới người khác, mà chỉ vào thẻ bài Thanh Mộc nói: "Đúng vậy, đây là thẻ bài Thanh Mộc của Thiên Mộc sơn trang, sở dĩ ta lấy ra thẻ bài Thanh Mộc, chính là nói cho mọi người biết, nếu thành tâm không muốn để người khác biết thì không ai có thể biết ngươi đã làm gì. Các ngươi thấy đấy, ta tham gia trận đấu của Thiên Mộc sơn trang, cứu nhiều người bị bệnh nặng, thậm chí còn cứu phu nhân của trang chủ Thiên Mộc sơn trang."
"Hơn nữa lúc trước ta ở Đông Ly còn chữa trị miễn phí cho rất nhiều bệnh nhân."
"Nhưng các ngươi có nghe thấy bất kỳ lời đồn nào về ta không?"
"Ta muốn hỏi Chiêu Hoa công chúa một chút, trên đường đi ngươi rốt cuộc đã cứu bao nhiêu người, có thể loan truyền vang dội như thế, là một ngàn một vạn, hay là mười vạn? Thân là thầy thuốc chữa bệnh cứu người, chẳng lẽ đó không phải là chuyện nên làm sao? Có cần thiết phải nói ra không?"
Vân Thiên Vũ nói đến đây liền dừng lại không nói thêm nữa, mà nhìn Chiêu Hoa công chúa ở phía đối diện.
Sắc mặt Nam Chiêu công chúa thay đổi.
Sắc mặt sứ thần của Nam Chiêu thay đổi
Trong đại điện không ít người sắc mặt thay đổi, sau đó bắt đầu bàn tán.
Linh Nghi quận chúa nói rất đúng.
Trên đường đi nàng ta rốt cuộc cứu bao nhiêu người, tại sao lại loan truyền rộng rãi như vậy chứ.
Vân Thiên Vũ nhìn thấy mọi người trong điện bàn tán rất sôi nổi, lại lạnh lùng bồi thêm một câu: "Đất ở Đông Ly quốc ta rất lớn, ta không biết tại sao những lời bàn tán như công chúa lương thiện, chữa bệnh cứu người, lại phải loan truyền rộng rãi như thế, giống như đang mượn gió bẻ măng vậy."
"Các loại dấu hiệu trên đây khiến ta phải đưa ra một kết luận rằng, lần này Nam Chiêu đến Đông Ly quốc là có mưu đồ khác."
Nàng nói xong không hề để ý tới người khác, lập tức ngồi xuống.
Ánh mắt mọi người ở trên đại điện nhìn nàng tựa như đang nhìn một miếng bánh thơm lừng, ánh mắt mọi người thèm thuồng nhìn chằm chằm vào nàng.
Ánh mắt như vậy khiến Tiêu Cửu Uyên không vui.
Này, đây là nữ nhân của bổn vương, các ngươi nhìn như vậy để làm gì?
Vân Thiên Vũ không hề để ý tới người khác, tự mình ngồi xuống.
Không phải nàng muốn khoe khoang, xuất ra thẻ bài Thanh Mộc để nói chuyện. Thật sự Nam Chiêu công chúa này đã chọc giận nàng, muốn ngồi lên đầu nàng, nằm mơ đi, lại còn làm ra bộ dạng hiên ngang lẫm liệt.
Trong đại điện, mọi người đã không còn cảm thấy đồng cảm với Nam Chiêu công chúa nữa, trái lại mọi người còn hoài nghi nàng ta còn có mưa đồ khác, không đúng, là hoài nghi lần này Nam Chiêu đến Đông Ly là có mưa đồ khác.
Sứ thần của Nam Chiêu không ngờ tới bởi vì mấy câu nói của nữ nhân này đã làm thay đổi cục diện rồi, nữ nhân này quả thật rất lợi hại.
Đôi mắt của Nam Chiêu thái tử Gia Cát Cẩn chăm chú nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, dường như hận không thể nhìn thấu nàng.
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, xoay người phất tay, một thẻ bài Thanh Mộc bay lên giữa không trung.
Nàng nếu dùng lời nói để chứng minh, chỉ sợ người khác sẽ không dễ dàng tin tưởng, cho nên nàng không ngại lộ ra một vài con bài chưa lật: "Các vị nhận ra thẻ bài này là gì không?"
Trong điện mọi người không biết Vân Thiên Vũ làm trò gì, lần lượt ngẩng đầu nhìn sang, nhìn thấy thứ bị linh lực bao vây treo ở giữa không trung kia chính là thẻ bài Thanh Mộc.
Trong điện có người nhận ra thẻ bài Thanh Mộc này, kinh ngạc kêu lên: "Thẻ bài Thanh Mộc của Thiên Mộc sơn trang."
"Thứ này tại sao lại ở trong tay của Linh Nghi quận chúa chứ?"
"Đúng rồi, nghe nói Thiên Mộc sơn trang cử hành trận đấu thần y, có một nữ tử giành được hạng nhất, còn chữa khỏi bệnh cho phu nhân của trang chủ Thiên Mộc sơn trang, nghe nói còn được gọi là đệ nhất thiên hạ thần y. Chẳng lẽ người đó là Linh Nghi quận chúa?"
"Chỉ sợ thật sự là Linh Nghi quận chúa rồi."
Tất cả mọi người kích động nhìn về phía Linh Nghi quận chúa.
Phải biết rằng quen biết một thần y là chuyện tốt đó.
Ai cũng không thèm quan tâm tới Chiêu Hoa công chúa của Nam Chiêu gì đó nữa rồi.
Quan tâm bọn họ làm gì, hơn nữa, mọi người đều hoài nghi nữ nhân này đang nói dối.
Suy nghĩ của con người thật sự thay đổi rất nhanh.
Vân Thiên Vũ không để ý tới người khác, mà chỉ vào thẻ bài Thanh Mộc nói: "Đúng vậy, đây là thẻ bài Thanh Mộc của Thiên Mộc sơn trang, sở dĩ ta lấy ra thẻ bài Thanh Mộc, chính là nói cho mọi người biết, nếu thành tâm không muốn để người khác biết thì không ai có thể biết ngươi đã làm gì. Các ngươi thấy đấy, ta tham gia trận đấu của Thiên Mộc sơn trang, cứu nhiều người bị bệnh nặng, thậm chí còn cứu phu nhân của trang chủ Thiên Mộc sơn trang."
"Hơn nữa lúc trước ta ở Đông Ly còn chữa trị miễn phí cho rất nhiều bệnh nhân."
"Nhưng các ngươi có nghe thấy bất kỳ lời đồn nào về ta không?"
"Ta muốn hỏi Chiêu Hoa công chúa một chút, trên đường đi ngươi rốt cuộc đã cứu bao nhiêu người, có thể loan truyền vang dội như thế, là một ngàn một vạn, hay là mười vạn? Thân là thầy thuốc chữa bệnh cứu người, chẳng lẽ đó không phải là chuyện nên làm sao? Có cần thiết phải nói ra không?"
Vân Thiên Vũ nói đến đây liền dừng lại không nói thêm nữa, mà nhìn Chiêu Hoa công chúa ở phía đối diện.
Sắc mặt Nam Chiêu công chúa thay đổi.
Sắc mặt sứ thần của Nam Chiêu thay đổi
Trong đại điện không ít người sắc mặt thay đổi, sau đó bắt đầu bàn tán.
Linh Nghi quận chúa nói rất đúng.
Trên đường đi nàng ta rốt cuộc cứu bao nhiêu người, tại sao lại loan truyền rộng rãi như vậy chứ.
Vân Thiên Vũ nhìn thấy mọi người trong điện bàn tán rất sôi nổi, lại lạnh lùng bồi thêm một câu: "Đất ở Đông Ly quốc ta rất lớn, ta không biết tại sao những lời bàn tán như công chúa lương thiện, chữa bệnh cứu người, lại phải loan truyền rộng rãi như thế, giống như đang mượn gió bẻ măng vậy."
"Các loại dấu hiệu trên đây khiến ta phải đưa ra một kết luận rằng, lần này Nam Chiêu đến Đông Ly quốc là có mưu đồ khác."
Nàng nói xong không hề để ý tới người khác, lập tức ngồi xuống.
Ánh mắt mọi người ở trên đại điện nhìn nàng tựa như đang nhìn một miếng bánh thơm lừng, ánh mắt mọi người thèm thuồng nhìn chằm chằm vào nàng.
Ánh mắt như vậy khiến Tiêu Cửu Uyên không vui.
Này, đây là nữ nhân của bổn vương, các ngươi nhìn như vậy để làm gì?
Vân Thiên Vũ không hề để ý tới người khác, tự mình ngồi xuống.
Không phải nàng muốn khoe khoang, xuất ra thẻ bài Thanh Mộc để nói chuyện. Thật sự Nam Chiêu công chúa này đã chọc giận nàng, muốn ngồi lên đầu nàng, nằm mơ đi, lại còn làm ra bộ dạng hiên ngang lẫm liệt.
Trong đại điện, mọi người đã không còn cảm thấy đồng cảm với Nam Chiêu công chúa nữa, trái lại mọi người còn hoài nghi nàng ta còn có mưa đồ khác, không đúng, là hoài nghi lần này Nam Chiêu đến Đông Ly là có mưa đồ khác.
Sứ thần của Nam Chiêu không ngờ tới bởi vì mấy câu nói của nữ nhân này đã làm thay đổi cục diện rồi, nữ nhân này quả thật rất lợi hại.
Đôi mắt của Nam Chiêu thái tử Gia Cát Cẩn chăm chú nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, dường như hận không thể nhìn thấu nàng.