Bên trong yến các, Vân Thiên Vũ yên lặng quan sát tất cả tiểu thư con nhà gia thế, nhìn mọi người công khai ca tụng lẫn nhau, thật ra thì mỗi người cũng ngầm có ý tâm cơ, ngay cả nói một câu cũng cất giấu Huyền Ky, thật không biết như vậy có mệt hay không.
Trước mắt kinh thành ngoài mặt thái bình, trên thực tế ngầm đấu tranh đầy gian trá, đây cũng chính là nguyên nhân Vân Thiên Vũ không tính để lộ ra dung mạo.
Nàng không muốn để cho mình cuốn vào những thứ không đâu vào đâu này.
Vân Thiên Vũ đang quan sát mọi người xung quanh, cách đó không xa ánh mắt Vân Thiên Tuyết giảo hoạt nhìn chằm chằm nàng, cắn răng nghiến lợi suy nghĩ.
Hôm nay nàng tất nhiên muốn thanh danh của Vân Thiên Vũ mất hết, từ đó về sau không còn có người sẽ nguyện ý kết giao với nàng, nói không chừng Tiêu Cửu Uyên cũng bởi vì nữ nhân này quá mất thể diện, từ đó giận dữ từ hôn.
Vân Thiên Tuyết nghĩ tới đây, hai mắt sáng lên, thật nhanh đi tới bên cạnh Lục Uyển Nhi nói thì thầm.
Lục Uyển Nhi liên tiếp gật đầu, ý bảo nha hoàn đi mời Tưởng Ngọc Khê Tưởng quốc công phủ tới đây.
Tưởng Ngọc Khê sau khi cùng các nàng hàn huyên một chút liền đứng lên rời đi, vỗ tay một cái, bốn phía tất cả mọi người nhìn về Tưởng Ngọc Khê.
Chỉ thấy Tưởng Ngọc Khê quyến rũ cười duyên nói: "Bây giờ đến khi kết thúc yến tiệc thời gian còn rất dài, chúng ta ngồi cũng không có ý gì, không bằng chúng ta vui đùa một vài trò chơi nhỏ như thế nào?"
Vừa nghe đến, tất cả mọi người tinh thần tỉnh táo, tất cả đều nhìn Tưởng Ngọc Khê, có người mở miệng hỏi: "Chơi như thế nào?"
"Hôm nay chúng ta chơi nhẹ nhàng một chút thôi như thế nào?" Tưởng Ngọc Khê sau khi nói xong, cũng không chờ người khác mở miệng lại nói tiếp.
"Chúng ta chơi đánh trống truyền hoa như thế nào, một người che mắt đánh trống, trống vang lên mười tiếng sẽ ngừng, hoa ở trong tay người nào người đó sẽ đi ra ngoài tìm phần thưởng, trong phần thưởng có năm hình thức cầm kỳ thư họa vũ năm dạng, cho dù là ai tìm được phần thưởng đều phải biểu diễn, nếu như không muốn cũng phải biểu diễn, không cho phép chơi xấu."
Tưởng Ngọc Khê sau khi nói xong, bốn phía có không ít người trầm trồ khen ngợi, dù sao không có sao, ngồi cũng không cũng không làm gì, không bằng chơi trò chơi cũng tốt.
Tưởng Ngọc Khê thấy mọi người hứng thú rất cao, không khỏi hăng hái, lại tiếp tục nói.
"Cuối cùng người nào biểu diễn tài nghệ nhiều, lại nhận được sự khen người từ tất cả mọi người, chúng ta liền phong nàng ấy thành đệ nhất tài nữ Đông Ly quốc, như thế nào?"
Tưởng Ngọc Khê dứt lời, không ít người vỗ tay, không khí không nói ra được náo nhiệt.
Mọi người cao hứng, người người hưng phấn, âm thầm cầu nguyện mình có thể đoạt được danh hiệu đệ nhất tài nữ Đông Ly quốc đệ, mặc dù chỉ là hư danh, nhưng từ đó về sau khiến cho người khác phải liếc mắt nhìn, chuyện này dĩ nhiên rất cao hứng.
Có người cao hứng, tự nhiên cũng có người mất hứng.
Ngay lập tức sắc mặt Vân Thiên Vũ liền đặc biệt không tốt, bởi vì chuyện này rõ ràng là do Vân Thiên Tuyết sắp xếp trò hề, nàng ta không phải cho rằng nàng cái gì cũng sẽ không biết, sau đó để cho nàng trước mặt mọi người bêu xấu, từ đó trở thành chuyện cười cho cả Đông Ly quốc sao?
Vân Thiên Tuyết, ngươi chờ cho ta.
Vân Thiên Vũ lạnh lùng suy nghĩ.
Bên trong yến các, mọi người đang bận rộn chuẩn bị chơi trò chơi, ngoài cửa lại có một lão mama đi tới cung kính bẩm báo Tưởng Ngọc Khê, thái tử điện hạ cùng Ly thân vương tới.
Tưởng Ngọc Khê vừa nghe, không khỏi cao hứng đứng lên, thật nhanh dẫn hai nha hoàn đi ra ngoài tiền viện yến các.
Tưởng Ngọc Khê vẫn chưa đi đến trước cửa viện, liền thấy đối diện có một nhóm người tới, dẫn đầu chính là thái tử Tiêu Thiên Ngự cùng Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên.
Trừ thái tử, Ly thân vương, Hoài vương, Tuyên vương cùng với thế tử An Thân Vương phủ, thế tử Yến Bắc Hậu phủ, cũng có không ít con nhà quyền quý khắp kinh thành cũng đã tới, chừng mười mấy người, đây cũng đều là thanh niên tài giỏi đẹp trai khắp kinh thành.
Tưởng Ngọc Khê thật nhanh hướng thái tử hành lễ: "Ra mắt thái tử biểu ca."
Trước mắt kinh thành ngoài mặt thái bình, trên thực tế ngầm đấu tranh đầy gian trá, đây cũng chính là nguyên nhân Vân Thiên Vũ không tính để lộ ra dung mạo.
Nàng không muốn để cho mình cuốn vào những thứ không đâu vào đâu này.
Vân Thiên Vũ đang quan sát mọi người xung quanh, cách đó không xa ánh mắt Vân Thiên Tuyết giảo hoạt nhìn chằm chằm nàng, cắn răng nghiến lợi suy nghĩ.
Hôm nay nàng tất nhiên muốn thanh danh của Vân Thiên Vũ mất hết, từ đó về sau không còn có người sẽ nguyện ý kết giao với nàng, nói không chừng Tiêu Cửu Uyên cũng bởi vì nữ nhân này quá mất thể diện, từ đó giận dữ từ hôn.
Vân Thiên Tuyết nghĩ tới đây, hai mắt sáng lên, thật nhanh đi tới bên cạnh Lục Uyển Nhi nói thì thầm.
Lục Uyển Nhi liên tiếp gật đầu, ý bảo nha hoàn đi mời Tưởng Ngọc Khê Tưởng quốc công phủ tới đây.
Tưởng Ngọc Khê sau khi cùng các nàng hàn huyên một chút liền đứng lên rời đi, vỗ tay một cái, bốn phía tất cả mọi người nhìn về Tưởng Ngọc Khê.
Chỉ thấy Tưởng Ngọc Khê quyến rũ cười duyên nói: "Bây giờ đến khi kết thúc yến tiệc thời gian còn rất dài, chúng ta ngồi cũng không có ý gì, không bằng chúng ta vui đùa một vài trò chơi nhỏ như thế nào?"
Vừa nghe đến, tất cả mọi người tinh thần tỉnh táo, tất cả đều nhìn Tưởng Ngọc Khê, có người mở miệng hỏi: "Chơi như thế nào?"
"Hôm nay chúng ta chơi nhẹ nhàng một chút thôi như thế nào?" Tưởng Ngọc Khê sau khi nói xong, cũng không chờ người khác mở miệng lại nói tiếp.
"Chúng ta chơi đánh trống truyền hoa như thế nào, một người che mắt đánh trống, trống vang lên mười tiếng sẽ ngừng, hoa ở trong tay người nào người đó sẽ đi ra ngoài tìm phần thưởng, trong phần thưởng có năm hình thức cầm kỳ thư họa vũ năm dạng, cho dù là ai tìm được phần thưởng đều phải biểu diễn, nếu như không muốn cũng phải biểu diễn, không cho phép chơi xấu."
Tưởng Ngọc Khê sau khi nói xong, bốn phía có không ít người trầm trồ khen ngợi, dù sao không có sao, ngồi cũng không cũng không làm gì, không bằng chơi trò chơi cũng tốt.
Tưởng Ngọc Khê thấy mọi người hứng thú rất cao, không khỏi hăng hái, lại tiếp tục nói.
"Cuối cùng người nào biểu diễn tài nghệ nhiều, lại nhận được sự khen người từ tất cả mọi người, chúng ta liền phong nàng ấy thành đệ nhất tài nữ Đông Ly quốc, như thế nào?"
Tưởng Ngọc Khê dứt lời, không ít người vỗ tay, không khí không nói ra được náo nhiệt.
Mọi người cao hứng, người người hưng phấn, âm thầm cầu nguyện mình có thể đoạt được danh hiệu đệ nhất tài nữ Đông Ly quốc đệ, mặc dù chỉ là hư danh, nhưng từ đó về sau khiến cho người khác phải liếc mắt nhìn, chuyện này dĩ nhiên rất cao hứng.
Có người cao hứng, tự nhiên cũng có người mất hứng.
Ngay lập tức sắc mặt Vân Thiên Vũ liền đặc biệt không tốt, bởi vì chuyện này rõ ràng là do Vân Thiên Tuyết sắp xếp trò hề, nàng ta không phải cho rằng nàng cái gì cũng sẽ không biết, sau đó để cho nàng trước mặt mọi người bêu xấu, từ đó trở thành chuyện cười cho cả Đông Ly quốc sao?
Vân Thiên Tuyết, ngươi chờ cho ta.
Vân Thiên Vũ lạnh lùng suy nghĩ.
Bên trong yến các, mọi người đang bận rộn chuẩn bị chơi trò chơi, ngoài cửa lại có một lão mama đi tới cung kính bẩm báo Tưởng Ngọc Khê, thái tử điện hạ cùng Ly thân vương tới.
Tưởng Ngọc Khê vừa nghe, không khỏi cao hứng đứng lên, thật nhanh dẫn hai nha hoàn đi ra ngoài tiền viện yến các.
Tưởng Ngọc Khê vẫn chưa đi đến trước cửa viện, liền thấy đối diện có một nhóm người tới, dẫn đầu chính là thái tử Tiêu Thiên Ngự cùng Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên.
Trừ thái tử, Ly thân vương, Hoài vương, Tuyên vương cùng với thế tử An Thân Vương phủ, thế tử Yến Bắc Hậu phủ, cũng có không ít con nhà quyền quý khắp kinh thành cũng đã tới, chừng mười mấy người, đây cũng đều là thanh niên tài giỏi đẹp trai khắp kinh thành.
Tưởng Ngọc Khê thật nhanh hướng thái tử hành lễ: "Ra mắt thái tử biểu ca."