Editor: LaOngDao142
Vân Thiên Vũ vừa nghe liền biết là Vĩnh Ninh hậu Vân Lôi đã tới. Hai mắt nàng không tự chủ u ám.
Vĩnh Ninh hậu Vân Lôi tới đây làm cái gì? Hiện tại nàng nói không ra được chán ghét người này.
Đợi đến khi thay Tiêu Cửu Uyên giải độc, nàng quyết định rời đi Vân gia.
Vân Thiên Vũ thầm hạ quyết tâm, nhấc chân đi thẳng tới tiền viện.
Đi qua hành lang, lên hành lang dài, rất nhanh đi tới chính viện Tử Trúc Hiên, ngoài cửa viện, quả nhiên đi tới mấy người.
Dẫn đầu chính là Vĩnh Ninh hậu Vân Lôi, Vân Lôi cả người già đi không ít, sắc mặt không nói ra được tiều tụy, cả người ngày thường tao nhã thanh cao, hết sức âm trầm, ngay cả một đôi nhìn người ánh mắt cũng lộ ra lạnh lẻo.
Vân Thiên Vũ đứng ở hành lang dài nhìn hắn, nhàn nhạt mở miệng: "Ngọn gió nào đã thổi Hậu gia tới đây."
Hiện tại nàng căn bản không gọi Vĩnh Ninh hậu là phụ thân, vì nam nhân này căn bản không xứng.
Vĩnh Ninh hậu Vân Lôi nghe được Vân Thiên Vũ nói, mi tâm nhảy nhảy, một cỗ phiền muộn quấn quyết không đầu.
Bất quá hắn vẫn kiềm chế tất cả hỏa khí trong lòng xuống, nhấc chân bước vào phòng khách Tử Trúc Hiên, vừa đi vừa nói: "Ta ghé thăm ngươi một chút, gần đây như thế nào, có khỏe không?"
Vân Thiên Vũ cười lạnh, xoay người cùng Vĩnh Ninh hậu Vân Lôi đi vào Tử Trúc Hiên.
Diệp Gia để cho những người khác ở bên ngoài, không cho vào, ứng phó với chuyện của Vĩnh Ninh hậu Vân Lôi liền giao cho Vũ Mao.
Trong phòng khách, cha con hai người phân lễ mà ngồi, sau đó người nào cũng không nói gì, trừng mắt nhìn nhau.
Từ từ Vân Lôi khẽ nở nụ cười, cười một tiếng mặt mũi hiền từ rất nhiều, sắc mặt từ thể hiện rõ.
Trong mắt hắn mang theo tia sáng ôn hòa, nhìn Vân Thiên Vũ, từ từ nói: "Vũ nhi, phụ thân hôm nay tới đây là cùng ngươi nói xin lỗi, qua nhiều năm như vậy ta có lỗi với ngươi, có lỗi với mẫu thân ngươi."
Vân Lôi nói xong lời cuối cùng, hốc mắt hơi ươn ướt lên, tựa hồ rất thương tâm.
Vân Thiên Vũ thờ ơ lạnh nhạt, không có chút nào cảm động.
Giả bộ, giả bộ, xem ngươi có thể giả bộ tới khi nào.
Vân Thiên Vũ đã đem người đàn ông này nhìn thấu thấu, người đàn ông này chính là người tâm lạnh bạc tình bạc nghĩa, hơn nữa vô cung ích kỷ, hắn yêu nhất không là người khác, mà là chính hắn, hắn làm tất cả cũng là vì làm cho Vĩnh Ninh Hậu phủ vững chắc, cũng chính là củng cố địa vị của mình.
Vân Thiên Vũ không lên tiếng, an tĩnh xem cuộc vui, đối diện Vĩnh Ninh hậu Vân Lôi vẫn thương tâm nói.
"Qua nhiều năm như vậy, là phụ thân lạnh nhạt con, mặc cho người khác khinh rẻ ngươi, nhưng thật ra là bởi vì Liễu thị con tiện nhân kia, nàng nói với phụ thân, mẫu thân con cùng người khác tư thông sinh con, cho nên phụ thân mới đối xử lạnh nhạt với con."
Vân Lôi nói xong vừa thương tâm vừa đau lòng, còn kém giậm chân đấm ngực.
"Là lỗi của phụ thân đã tin lời của tiện nhân kia, hại mẫu thân con, còn tổn thương con a."
Nói xong lời cuối cùng, Vân Lôi hai mắt đầy nước mắt, thương tâm không dứt.
Vân Thiên Vũ bình tĩnh nhìn hắn, tựa như đang nhìn một người ngoài cuộc diễn trò, còn thấy hứng thú, đồng thời trong lòng nàng suy đoán, nàng có thể nghĩ mẫu thân Lục thị, sẽ không phải cũng là bị nam nhân này đánh chết đi.
Nhìn kết quả Liễu thị liền biết kết cục của Lục thị.
Vân Thiên Vũ ha hả cười lạnh hai tiếng, nhìn Vân Lôi, khinh bỉ không dứt.
Vẻ mặt Vân Thiên Vũ tự nhiên không có tránh được ánh mắt Vân Lôi, trong lòng Vân Lôi không nói ra được phát điên, tiểu tiện nhân này thế nào dầu muối không vào a, thật là quá khó thu phục.
Vân Lôi hôm nay sở dĩ tới đây, là bởi vì hắn nhận được tin phụ thân phái người đưa tới, trong thư nói, Vân Thiên Vũ liên kết cùng ngoại nhân, giết chết Vân Hách cùng mấy vị cường giả linh lực Vân gia, hắn lập tức dẫn người tới thu thập nàng, tuyệt sẽ không bỏ qua cho nàng.
Vân Thiên Vũ vừa nghe liền biết là Vĩnh Ninh hậu Vân Lôi đã tới. Hai mắt nàng không tự chủ u ám.
Vĩnh Ninh hậu Vân Lôi tới đây làm cái gì? Hiện tại nàng nói không ra được chán ghét người này.
Đợi đến khi thay Tiêu Cửu Uyên giải độc, nàng quyết định rời đi Vân gia.
Vân Thiên Vũ thầm hạ quyết tâm, nhấc chân đi thẳng tới tiền viện.
Đi qua hành lang, lên hành lang dài, rất nhanh đi tới chính viện Tử Trúc Hiên, ngoài cửa viện, quả nhiên đi tới mấy người.
Dẫn đầu chính là Vĩnh Ninh hậu Vân Lôi, Vân Lôi cả người già đi không ít, sắc mặt không nói ra được tiều tụy, cả người ngày thường tao nhã thanh cao, hết sức âm trầm, ngay cả một đôi nhìn người ánh mắt cũng lộ ra lạnh lẻo.
Vân Thiên Vũ đứng ở hành lang dài nhìn hắn, nhàn nhạt mở miệng: "Ngọn gió nào đã thổi Hậu gia tới đây."
Hiện tại nàng căn bản không gọi Vĩnh Ninh hậu là phụ thân, vì nam nhân này căn bản không xứng.
Vĩnh Ninh hậu Vân Lôi nghe được Vân Thiên Vũ nói, mi tâm nhảy nhảy, một cỗ phiền muộn quấn quyết không đầu.
Bất quá hắn vẫn kiềm chế tất cả hỏa khí trong lòng xuống, nhấc chân bước vào phòng khách Tử Trúc Hiên, vừa đi vừa nói: "Ta ghé thăm ngươi một chút, gần đây như thế nào, có khỏe không?"
Vân Thiên Vũ cười lạnh, xoay người cùng Vĩnh Ninh hậu Vân Lôi đi vào Tử Trúc Hiên.
Diệp Gia để cho những người khác ở bên ngoài, không cho vào, ứng phó với chuyện của Vĩnh Ninh hậu Vân Lôi liền giao cho Vũ Mao.
Trong phòng khách, cha con hai người phân lễ mà ngồi, sau đó người nào cũng không nói gì, trừng mắt nhìn nhau.
Từ từ Vân Lôi khẽ nở nụ cười, cười một tiếng mặt mũi hiền từ rất nhiều, sắc mặt từ thể hiện rõ.
Trong mắt hắn mang theo tia sáng ôn hòa, nhìn Vân Thiên Vũ, từ từ nói: "Vũ nhi, phụ thân hôm nay tới đây là cùng ngươi nói xin lỗi, qua nhiều năm như vậy ta có lỗi với ngươi, có lỗi với mẫu thân ngươi."
Vân Lôi nói xong lời cuối cùng, hốc mắt hơi ươn ướt lên, tựa hồ rất thương tâm.
Vân Thiên Vũ thờ ơ lạnh nhạt, không có chút nào cảm động.
Giả bộ, giả bộ, xem ngươi có thể giả bộ tới khi nào.
Vân Thiên Vũ đã đem người đàn ông này nhìn thấu thấu, người đàn ông này chính là người tâm lạnh bạc tình bạc nghĩa, hơn nữa vô cung ích kỷ, hắn yêu nhất không là người khác, mà là chính hắn, hắn làm tất cả cũng là vì làm cho Vĩnh Ninh Hậu phủ vững chắc, cũng chính là củng cố địa vị của mình.
Vân Thiên Vũ không lên tiếng, an tĩnh xem cuộc vui, đối diện Vĩnh Ninh hậu Vân Lôi vẫn thương tâm nói.
"Qua nhiều năm như vậy, là phụ thân lạnh nhạt con, mặc cho người khác khinh rẻ ngươi, nhưng thật ra là bởi vì Liễu thị con tiện nhân kia, nàng nói với phụ thân, mẫu thân con cùng người khác tư thông sinh con, cho nên phụ thân mới đối xử lạnh nhạt với con."
Vân Lôi nói xong vừa thương tâm vừa đau lòng, còn kém giậm chân đấm ngực.
"Là lỗi của phụ thân đã tin lời của tiện nhân kia, hại mẫu thân con, còn tổn thương con a."
Nói xong lời cuối cùng, Vân Lôi hai mắt đầy nước mắt, thương tâm không dứt.
Vân Thiên Vũ bình tĩnh nhìn hắn, tựa như đang nhìn một người ngoài cuộc diễn trò, còn thấy hứng thú, đồng thời trong lòng nàng suy đoán, nàng có thể nghĩ mẫu thân Lục thị, sẽ không phải cũng là bị nam nhân này đánh chết đi.
Nhìn kết quả Liễu thị liền biết kết cục của Lục thị.
Vân Thiên Vũ ha hả cười lạnh hai tiếng, nhìn Vân Lôi, khinh bỉ không dứt.
Vẻ mặt Vân Thiên Vũ tự nhiên không có tránh được ánh mắt Vân Lôi, trong lòng Vân Lôi không nói ra được phát điên, tiểu tiện nhân này thế nào dầu muối không vào a, thật là quá khó thu phục.
Vân Lôi hôm nay sở dĩ tới đây, là bởi vì hắn nhận được tin phụ thân phái người đưa tới, trong thư nói, Vân Thiên Vũ liên kết cùng ngoại nhân, giết chết Vân Hách cùng mấy vị cường giả linh lực Vân gia, hắn lập tức dẫn người tới thu thập nàng, tuyệt sẽ không bỏ qua cho nàng.