Thái hậu gật đầu, cẩn thận dò xét Vân Thiên Vũ, khi sau nhìn thấy vết sẹo trên mặt nàng, trên mặt có chút thất vọng.
Vốn là con rồng cháu phượng, há lại xứng với nữ tử tầm thường, cho nên bà ta nhất định phải thay nhi tử thoái thác hôn sự này.
Nhưng mặc dù thật sự có suy nghĩ này, thái hậu lại không có biểu hiện ghét bỏ Vân Thiên Vũ, bà ta có ý bảo Vân Thiên Vũ đứng dậy, dò hỏi: “Linh Nghi quận chúa, độc của Ly thân vương, ngươi có hiểu rõ không?”
“Thái hậu nương nương yên tâm đi, thần nữ sẽ dốc toàn lực thử một lần.”
Vân Thiên Vũ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh trả lời. Nếu Tiêu Cửu Uyên không muốn cho người khác biết độc của hắn đã giải được, nàng sẽ không nói.
Dù sao đây là chuyện của hắn, không liên quan đến nàng.
Sự tao nhã, không kiêu ngạo không siểm nịnh của Vân Thiên Vũ khiến thái hậu xem trọng nàng hơn mấy phần, nha đầu Linh Nghi này của Vĩnh Ninh hầu phủ này cũng không tồi.
Khá hơn nhiều so với Vân Thiên Tuyết trước đây từng gặp qua.
Vân Thiên Tuyết kia phóng khoáng quá mức, ngược lại, nữ tử này lại rất biết khách khí.
Nhưng thái hậu nhìn mặt Vân Thiên Vũ lại càng cảm thấy thất vọng. Tuy rằng bà ta cũng đồng cảm với nữ nhân này, nhưng chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời nhi tử của bà ta, quả thực bà ta quyết không thể để Linh Nghi quận chúa gả cho Uyên Nhi.
Thái hậu vừa nghĩ vừa nói: “Linh Nghi quận chúa, nếu ngươi hiểu rõ độc trên người Ly Vương, tất nhiên ai gia vô cùng vui mừng, nhưng…”
Thái hậu ngưng lời, nhìn Vân Thiên Vũ phía dưới, cẩn thận xem xét, nếu như lời bản thân nói ra làm cho Vân Thiên Vũ không vui..., có khi nào nàng sẽ không giải độc cho nhi tử của bà ta không.
Thái hậu đang nghĩ, Vân Thiên Vũ phía dưới đã nhìn ra tâm tư của bà ta.
Thái hậu không muốn gả nàng cho Tiêu Cửu Uyên làm chính phi.
Vừa hay, nàng cũng có ý này, Vân Thiên Vũ suy nghĩ, nhìn thái hậu nói: “Thái hậu nương nương có chuyện gì cứ nói, thần nữ tất nhiên sẽ vâng theo.”
Nàng nói như vậy, thái hậu lại càng cảm thấy nữ tử này thật sự thông minh thanh khiết, rõ ràng đã nhìn ra bà ta không đồng ý gả nàng cho nhi tử làm chính phi rồi.
Biết rõ bà ta không đồng ý gả nàng cho nhi tử, nàng còn bảo bà ta nói, chẳng lẽ nàng bằng lòng từ hôn.
Thái hậu đang suy tư, Tiêu Cửu Uyên bên cạnh có ý muốn ngăn cản mẫu hậu mở miệng.
Nhưng thái hậu đã mở miệng nói: “Ai gia có thể hứa cho ngươi vinh hoa phú quý, tiền đồ cẩm tú, hôn nhân mỹ mãn, nhưng ai gia không đồng ý ngươi gả cho Ly vương làm chính phi.”
Nhi tử này của bà ta không phải nữ tử tầm thương nào cũng xứng.
Phía dưới, Vân Thiên Vũ lập tức quỳ xuống, thành khẩn nói: “Thần nữ tuân chỉ thái hậu nương nương. Thái hậu nương nương cứ việc hạ chỉ hủy bỏ hôn ước là được, thần nữ tất sẽ tuân theo.”
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, trên mặt không ít người trong điện hiện rõ vẻ hoài nghi.
Vân Thiên Vũ đang có ý gì, đồng ý với thái hậu hủy hôn, nàng thật ngốc, vậy mà lại đồng ý với thái hậu, phải biết rằng vị trí Ly thân chính vương phi cũng không phải dễ ngồi như vậy.
Nàng thì ngược lại, đồng ý hủy hôn.
Khách quan và mọi người kinh nghi, sắc mặt Tiêu Cửu Uyên âm trầm khó coi, đôi mắt lạnh lẽo, tuy rằng hắn biết Vân Thiên Vũ sở dĩ làm như vậy, là vì hắn đã làm tổn thương nàng.
Nhưng bị nàng kiên định lặp đi lặp lại yêu cầu từ hôn nhiều lần như vậy.
Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên vẫn sẽ bị tổn thương, trong lòng vô cùng tức giận.
Vân Thiên Vũ cứ như vậy vội vã muốn hủy hôn ước với hắn sao? Bao nhiêu người muốn gả cho Tiêu Cửu Uyên hắn làm chính phi, nàng thì ngược lại, lại vội vã muốn hủy bỏ hôn ước với hắn.
Nhưng không có sự đồng ý của hắn, ai dám hủy bỏ hôn ước của hắn.
Tiêu Cửu Uyên ngông cuồn nghĩ, không đợi thái hậu nói, hắn giành mở miệng trước: “Bẩm mẫu hậu, hôn sự của nhi thần, đương nhiên nên là tự nhi thần làm chủ, nếu nhi thần muốn từ hôn, thì sẽ báo với mẫu hậu cùng hoàng huynh, nhưng hiện tại nhi thần vẫn chưa có ý này.”
Vốn là con rồng cháu phượng, há lại xứng với nữ tử tầm thường, cho nên bà ta nhất định phải thay nhi tử thoái thác hôn sự này.
Nhưng mặc dù thật sự có suy nghĩ này, thái hậu lại không có biểu hiện ghét bỏ Vân Thiên Vũ, bà ta có ý bảo Vân Thiên Vũ đứng dậy, dò hỏi: “Linh Nghi quận chúa, độc của Ly thân vương, ngươi có hiểu rõ không?”
“Thái hậu nương nương yên tâm đi, thần nữ sẽ dốc toàn lực thử một lần.”
Vân Thiên Vũ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh trả lời. Nếu Tiêu Cửu Uyên không muốn cho người khác biết độc của hắn đã giải được, nàng sẽ không nói.
Dù sao đây là chuyện của hắn, không liên quan đến nàng.
Sự tao nhã, không kiêu ngạo không siểm nịnh của Vân Thiên Vũ khiến thái hậu xem trọng nàng hơn mấy phần, nha đầu Linh Nghi này của Vĩnh Ninh hầu phủ này cũng không tồi.
Khá hơn nhiều so với Vân Thiên Tuyết trước đây từng gặp qua.
Vân Thiên Tuyết kia phóng khoáng quá mức, ngược lại, nữ tử này lại rất biết khách khí.
Nhưng thái hậu nhìn mặt Vân Thiên Vũ lại càng cảm thấy thất vọng. Tuy rằng bà ta cũng đồng cảm với nữ nhân này, nhưng chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời nhi tử của bà ta, quả thực bà ta quyết không thể để Linh Nghi quận chúa gả cho Uyên Nhi.
Thái hậu vừa nghĩ vừa nói: “Linh Nghi quận chúa, nếu ngươi hiểu rõ độc trên người Ly Vương, tất nhiên ai gia vô cùng vui mừng, nhưng…”
Thái hậu ngưng lời, nhìn Vân Thiên Vũ phía dưới, cẩn thận xem xét, nếu như lời bản thân nói ra làm cho Vân Thiên Vũ không vui..., có khi nào nàng sẽ không giải độc cho nhi tử của bà ta không.
Thái hậu đang nghĩ, Vân Thiên Vũ phía dưới đã nhìn ra tâm tư của bà ta.
Thái hậu không muốn gả nàng cho Tiêu Cửu Uyên làm chính phi.
Vừa hay, nàng cũng có ý này, Vân Thiên Vũ suy nghĩ, nhìn thái hậu nói: “Thái hậu nương nương có chuyện gì cứ nói, thần nữ tất nhiên sẽ vâng theo.”
Nàng nói như vậy, thái hậu lại càng cảm thấy nữ tử này thật sự thông minh thanh khiết, rõ ràng đã nhìn ra bà ta không đồng ý gả nàng cho nhi tử làm chính phi rồi.
Biết rõ bà ta không đồng ý gả nàng cho nhi tử, nàng còn bảo bà ta nói, chẳng lẽ nàng bằng lòng từ hôn.
Thái hậu đang suy tư, Tiêu Cửu Uyên bên cạnh có ý muốn ngăn cản mẫu hậu mở miệng.
Nhưng thái hậu đã mở miệng nói: “Ai gia có thể hứa cho ngươi vinh hoa phú quý, tiền đồ cẩm tú, hôn nhân mỹ mãn, nhưng ai gia không đồng ý ngươi gả cho Ly vương làm chính phi.”
Nhi tử này của bà ta không phải nữ tử tầm thương nào cũng xứng.
Phía dưới, Vân Thiên Vũ lập tức quỳ xuống, thành khẩn nói: “Thần nữ tuân chỉ thái hậu nương nương. Thái hậu nương nương cứ việc hạ chỉ hủy bỏ hôn ước là được, thần nữ tất sẽ tuân theo.”
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, trên mặt không ít người trong điện hiện rõ vẻ hoài nghi.
Vân Thiên Vũ đang có ý gì, đồng ý với thái hậu hủy hôn, nàng thật ngốc, vậy mà lại đồng ý với thái hậu, phải biết rằng vị trí Ly thân chính vương phi cũng không phải dễ ngồi như vậy.
Nàng thì ngược lại, đồng ý hủy hôn.
Khách quan và mọi người kinh nghi, sắc mặt Tiêu Cửu Uyên âm trầm khó coi, đôi mắt lạnh lẽo, tuy rằng hắn biết Vân Thiên Vũ sở dĩ làm như vậy, là vì hắn đã làm tổn thương nàng.
Nhưng bị nàng kiên định lặp đi lặp lại yêu cầu từ hôn nhiều lần như vậy.
Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên vẫn sẽ bị tổn thương, trong lòng vô cùng tức giận.
Vân Thiên Vũ cứ như vậy vội vã muốn hủy hôn ước với hắn sao? Bao nhiêu người muốn gả cho Tiêu Cửu Uyên hắn làm chính phi, nàng thì ngược lại, lại vội vã muốn hủy bỏ hôn ước với hắn.
Nhưng không có sự đồng ý của hắn, ai dám hủy bỏ hôn ước của hắn.
Tiêu Cửu Uyên ngông cuồn nghĩ, không đợi thái hậu nói, hắn giành mở miệng trước: “Bẩm mẫu hậu, hôn sự của nhi thần, đương nhiên nên là tự nhi thần làm chủ, nếu nhi thần muốn từ hôn, thì sẽ báo với mẫu hậu cùng hoàng huynh, nhưng hiện tại nhi thần vẫn chưa có ý này.”