Vân Thiên Vũ gật đầu nói: “Tốt, chúng ta liên thủ hợp tác, ta chữa khỏi cho người, ngươi vẽ lại bản đồ toàn cảnh của Lăng Vân tông cho ta, để ta bắt đầu tiến hành việc cần làm tiếp theo, ngươi thấy như thế nào?”
“Được.”
Mộc Thanh Nhiêu đồng ý đáp lại.
Vân Thiên Vũ lập tức bắt đầu kê thuốc, để cho Liễu Tâm Vũ đi chuẩn bị thuốc mang tới, rồi để cho Mộc Thanh Nhiêu ngâm trong thuốc nóng.
Dù sao trong Lăng Vân tông cũng không bao giờ thiếu dược liệu.
Cho nên Vân Thiên Vũ tuyệt đói không lo lắng không đủ dược liệu.
Tuy Liễu Tâm Vũ nghe Mộc Thanh Nhiêu nói xong nhưng lại không tức giận chút nà, ngược lại rất đau lòng cho sư phụ và đại sư huynh của mình.
Liễu Tâm Vũ đi ra ngoài chuẩn bị dược liệu, chuẩn bị rất nhanh mang qua, rồi nàng ta đi nấu nước.
Vân Thiên Vũ đem dược liệu ngâm vào trong nước nóng, đợi nửa giờ sau, cùng với Liễu Tâm Vũ đỡ Mộc Thanh Nhiêu vào thùng thuốc.
“Ngươi chịu trách nhiệm canh giữ bà ấy, cứ qua nửa canh giờ thì thêm một lần nước, cho đến mùi thuốc đông y trong nước không còn thì đỡ bà ấy ra, ta đi luyện cho bà ấy một viên thuốc.”
“Ngươi biết luyện đan?”
Liễu Tâm Vũ giật mình.
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vân Thiên Vũ thật nhanh.
Vân Thiên Vũ nhìu mày: “Cái này rất kỳ lạ sao?”
Nàng nói xong quay người đi ra ngoài.
Vân Thiên Vũ biết vị trí khố phòng ngũ phong cho nên việc tìm dược liệu gì đó cũng không cần đến Liễu Tâm Vũ.
Liễu Tâm Vũ ở phía sau yên lặng nhìn nàng đi ra.
Vóc người xinh đẹp, còn có năng lực vọ cùng mạnh, quan trọng nhấ nàng còn là một luyện đan sư.
Còn trẻ như vậy đã là một luyện đan sư.
Liễu Tâm Vũ nghĩ tới điều này lại ngạc nhiên lần nữa.
Nếu nói trước kia Vân Thiên Vũ muốn tiêu diệt Lăng Vân tông, nàng còn có hơi không tin, bây giờ nàng hoàn toàn có thể khẳng định. Nếu Linh Nghi là luyện đan sư, nhất định nàng có thể luyện chế ra rất nhiều đan dược khiến người ta khó lòng phòng bị.
Đây chính là trí mạng.
Sở dĩ tông chủ diễu võ dương oai không phải cũng vì bà ta là luyện đan sư sao?
Thấy bà ta sống kiêu ngạo và cuồng vọng nhiều năm như vậy, đều bởi vì bà ta là luyện đan sư.
Nhưng bây giờ Linh Nghi quận chúa cũng là luyện đan sư, mấu chốt là nàng còn trẻ như vậy.
Trong trí nhớ của Liễu Tâm Vũ, nàng ta biết luyện đan sư đều rất già, cho tới bây giờ chưa có ai còn trẻ như vậy đã là luyện đan sư.
Tiền đồ của nữ nhân này đúng là không có giới hạn.
Liễu Tâm Vũ cảm thán.
Vân Thiên Vũ đi ra phía trước phòng của Mộc Thanh Nhiêu, Tiêu Cửu Uyên đang chờ nàng ở ngoài cửa, thấy nàng đi ra, rất tự nhiên đưa bàn tay to ra nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng, thật có để kìm nén giọng nói cưng chiều.
“Vũ Nhi, nàng quyết định bắt đầu động thủ từ nhất phong sao?”
Trước kia Tiêu Cửu Uyên gọi Vân Thiên Vũ là Vũ Mao, bây giờ lại kêu là Vũ Nhi, càng tỏ vẻ thân thiết.
Vân Thiên Vũ kinh ngạc hơi nhíu mày, Tiêu Cửu Uyên khẽ cười, đáy mắt lung linh khiến ngươi ta muốn say trong đó.
Tất nhiên Vân Thiên Vũ chấp nhận cách gọi của hắn.
Tiêu Cửu Uyên càng tỏ ra vui vẻ, cả người không còn sự lạnh lùng lúc trước, lộ ra mấy phần rực rỡ, chói mắt, khắp bốn phía không ít người nhìn đấy ngây người.
Bình thường có thể thấy Tiêu Cửu Uyên như vậy thật sự rất ít.
Hắn như vậy, giống như ánh sáng khiến người ta không tự chủ được mà bị hắn hấp dẫn.
Vân Thiên Vũ bình tĩnh hơn nhiều so với người khác, bởi vì trong lòng nàng bây giờ là muốn tiêu diệt Lăng Vân tông như thế nào.
Dám khi dễ nghĩa phụ nàng, khi dễ nàng, vậy thì chờ chịu chết đi.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ kiên quyết nói: “Mượn nhị phong khai đao.”
Sở dĩ nàng khai đao từ nhị phong, cũng là bởi vì muốn giày vò người nhất phong, còn có tông chủ Lăng Vân tông, nàng tuyệ đối sẽ không để cho bọn họ chết dễ dàng, muốn chết cũng phải chết trong đày đọa.
“Được.”
Mộc Thanh Nhiêu đồng ý đáp lại.
Vân Thiên Vũ lập tức bắt đầu kê thuốc, để cho Liễu Tâm Vũ đi chuẩn bị thuốc mang tới, rồi để cho Mộc Thanh Nhiêu ngâm trong thuốc nóng.
Dù sao trong Lăng Vân tông cũng không bao giờ thiếu dược liệu.
Cho nên Vân Thiên Vũ tuyệt đói không lo lắng không đủ dược liệu.
Tuy Liễu Tâm Vũ nghe Mộc Thanh Nhiêu nói xong nhưng lại không tức giận chút nà, ngược lại rất đau lòng cho sư phụ và đại sư huynh của mình.
Liễu Tâm Vũ đi ra ngoài chuẩn bị dược liệu, chuẩn bị rất nhanh mang qua, rồi nàng ta đi nấu nước.
Vân Thiên Vũ đem dược liệu ngâm vào trong nước nóng, đợi nửa giờ sau, cùng với Liễu Tâm Vũ đỡ Mộc Thanh Nhiêu vào thùng thuốc.
“Ngươi chịu trách nhiệm canh giữ bà ấy, cứ qua nửa canh giờ thì thêm một lần nước, cho đến mùi thuốc đông y trong nước không còn thì đỡ bà ấy ra, ta đi luyện cho bà ấy một viên thuốc.”
“Ngươi biết luyện đan?”
Liễu Tâm Vũ giật mình.
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vân Thiên Vũ thật nhanh.
Vân Thiên Vũ nhìu mày: “Cái này rất kỳ lạ sao?”
Nàng nói xong quay người đi ra ngoài.
Vân Thiên Vũ biết vị trí khố phòng ngũ phong cho nên việc tìm dược liệu gì đó cũng không cần đến Liễu Tâm Vũ.
Liễu Tâm Vũ ở phía sau yên lặng nhìn nàng đi ra.
Vóc người xinh đẹp, còn có năng lực vọ cùng mạnh, quan trọng nhấ nàng còn là một luyện đan sư.
Còn trẻ như vậy đã là một luyện đan sư.
Liễu Tâm Vũ nghĩ tới điều này lại ngạc nhiên lần nữa.
Nếu nói trước kia Vân Thiên Vũ muốn tiêu diệt Lăng Vân tông, nàng còn có hơi không tin, bây giờ nàng hoàn toàn có thể khẳng định. Nếu Linh Nghi là luyện đan sư, nhất định nàng có thể luyện chế ra rất nhiều đan dược khiến người ta khó lòng phòng bị.
Đây chính là trí mạng.
Sở dĩ tông chủ diễu võ dương oai không phải cũng vì bà ta là luyện đan sư sao?
Thấy bà ta sống kiêu ngạo và cuồng vọng nhiều năm như vậy, đều bởi vì bà ta là luyện đan sư.
Nhưng bây giờ Linh Nghi quận chúa cũng là luyện đan sư, mấu chốt là nàng còn trẻ như vậy.
Trong trí nhớ của Liễu Tâm Vũ, nàng ta biết luyện đan sư đều rất già, cho tới bây giờ chưa có ai còn trẻ như vậy đã là luyện đan sư.
Tiền đồ của nữ nhân này đúng là không có giới hạn.
Liễu Tâm Vũ cảm thán.
Vân Thiên Vũ đi ra phía trước phòng của Mộc Thanh Nhiêu, Tiêu Cửu Uyên đang chờ nàng ở ngoài cửa, thấy nàng đi ra, rất tự nhiên đưa bàn tay to ra nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng, thật có để kìm nén giọng nói cưng chiều.
“Vũ Nhi, nàng quyết định bắt đầu động thủ từ nhất phong sao?”
Trước kia Tiêu Cửu Uyên gọi Vân Thiên Vũ là Vũ Mao, bây giờ lại kêu là Vũ Nhi, càng tỏ vẻ thân thiết.
Vân Thiên Vũ kinh ngạc hơi nhíu mày, Tiêu Cửu Uyên khẽ cười, đáy mắt lung linh khiến ngươi ta muốn say trong đó.
Tất nhiên Vân Thiên Vũ chấp nhận cách gọi của hắn.
Tiêu Cửu Uyên càng tỏ ra vui vẻ, cả người không còn sự lạnh lùng lúc trước, lộ ra mấy phần rực rỡ, chói mắt, khắp bốn phía không ít người nhìn đấy ngây người.
Bình thường có thể thấy Tiêu Cửu Uyên như vậy thật sự rất ít.
Hắn như vậy, giống như ánh sáng khiến người ta không tự chủ được mà bị hắn hấp dẫn.
Vân Thiên Vũ bình tĩnh hơn nhiều so với người khác, bởi vì trong lòng nàng bây giờ là muốn tiêu diệt Lăng Vân tông như thế nào.
Dám khi dễ nghĩa phụ nàng, khi dễ nàng, vậy thì chờ chịu chết đi.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ kiên quyết nói: “Mượn nhị phong khai đao.”
Sở dĩ nàng khai đao từ nhị phong, cũng là bởi vì muốn giày vò người nhất phong, còn có tông chủ Lăng Vân tông, nàng tuyệ đối sẽ không để cho bọn họ chết dễ dàng, muốn chết cũng phải chết trong đày đọa.