Sắc mặt Vân Thiên Vũ thay đổi vài lần, hiện tại tên kia chỉ sợ đang điên cuồng bắt người khắp thành, nàng phải làm sao làm đây?
Nếu như để cho hắn biết được nàng là người lấy trộm binh phù của hắn, có thể nghĩ được hắn sẽ tức giận như thế nào, quan trọng nhất là ngoại trừ trộm binh phù, nàng còn đánh hắn một trận, sau đó hung hăng một cước đá hắn xuống xe ngựa.
Tiêu Cửu Uyên lúc nào thì bị người đối xử như thế, nếu như để cho hắn biết tất cả đều là do nàng làm, nàng tin tưởng mình cách cái chết không xa.
Cho nên nàng tuyệt đối không thể cho hắn biết chuyện đêm nay là do nàng làm ra, về phần binh phù tìm cơ hội đưa trở về là được.
Vân Thiên Vũ nghĩ tới đây, thật nhanh giơ tay lên sờ sờ mặt của mình, nàng nhớ lúc nãy Tiêu Cửu Uyên đã nhìn thấy gương mặt này, vốn dĩ nàng không ngại để cho Tiêu Cửu Uyên thấy gương mặt này, nhưng rất hiển nhiên hiện tại không được, nàng không thể để cho hắn thấy khuôn mặt hiện tại của nàng, nếu như hắn thấy, nhất định sẽ biết tối nay người trộm cầm binh phù, lại đá hắn xuống xe ngựa chính là nàng.
Đầu tiên Vân Thiên Vũ rất lo lắng, nhưng vừa nghĩ đến cảnh tượng Tiêu Cửu Uyên hiện tại đang phát điên bắt người khắp kinh thành, trong lòng không biết có bao nhiêu thoải mái, ai kêu Tiêu Cửu Uyên luôn khi dễ nàng.
Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Họa Mi đi vào.
Vân Thiên Vũ thuận tay thu hồi binh phù Long Lân quân, để binh phù vào trong không gian Phượng Linh Giới.
Nàng cũng muốn nhìn một chút Tiêu Cửu Uyên đi đâu mà tìm binh phù, suy nghĩ nhẹ cười lên.
Cười một tiếng, dung nhan thanh lệ xuất trần, thấp thoáng dưới khăn lụa mỏng, càng thêm thanh tuyệt lãnh diễm.
Họa Mi thấy thế sững sờ, kể từ khi tiểu thư khôi phục dung mạo, nàng thường xuyên nhìn đến ngẩn ngơ.
Bản thân nàng là một nữ tử cũng nhìn đến ngây người, huống chi là nam nhân, Họa Mi có thể tưởng tượng ra, nếu như để cho người khác biết dung nhan của tiểu thư xinh đẹp thanh lệ bức người đến như thế, hơn nữa thiên phú nghịch thiên và thông tuệ, bọn họ nhất định sẽ theo đuổi tiểu thư.
Đúng rồi, còn có Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch hủy hôn với tiểu thư, nàng cơ hồ có thể khẳng định, hắn nhất định sẽ hối hận, hối hận vì không có cưới tiểu thư.
Họa Mi vừa nghĩ vừa đi đến trước mặt Vân Thiên Vũ cười nói: "Tiểu thư, ngươi nghĩ gì thế, tựa hồ rất vui vẻ."
Vân Thiên Vũ tự nhiên sẽ không đem chuyện đá Tiêu Cửu Uyên xuống xe ngựa nói cho Họa Mi, nếu như nàng nói, Họa Mi nhất định sẽ bị hù dọa, nói không chừng còn có thể vì vậy lộ ra sơ hở.
Cho nên nàng không nói vẫn tốt hơn, Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa nói: "Ta bởi vì khôi phục dung mạo, cho nên vui vẻ."
Họa Mi nghe lập tức gật đầu đồng ý, sau đó cung kính nói: "Tiểu thư, nước tắm rửa đã chuẩn bị xong, t dìu người đi tắm, người sớm một chút nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi đến Tưởng quốc công phủ đây."
"Ừ." Vân Thiên Vũ đáp một tiếng đồng ý, không để ý tới chuyện của Tiêu Cửu Uyên nữa.
Nhưng nàng không biết, một đêm này Tiêu Cửu Uyên ra lệnh thủ hạ cơ hồ đem cả kinh thành tra xét một lần, đáng tiếc nhưng không bắt được người có can đảm đánh hắn lại đá hắn từ trên xe ngựa, trộm đi binh phù.
Dĩ nhiên, Tiêu Cửu Uyên nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến người dám đá hắn xuống xe ngựa, trộm đi binh phù chính là vị hôn thê danh chánh ngôn thuận của hắn.
Cho nên đây là tính toán sai lầm của hắn, hắn lục soát bất kỳ địa phương nào, nhưng lại không có lục soát Vĩnh Ninh Hậu phủ.
Ngày thứ hai, Vân Thiên Vũ thần thanh khí sảng rời giường, tinh thần đặc biệt tốt.
Họa Mi tỉ mỉ thay nàng chọn lựa một bộ y phục màu tím nhạt thuê ngân vân, trên vai khoác áo choàng Tượng Nha Bạch, hợp với màu trắng ngọc, cả người không nói ra được cao nhã thanh quý.
Vân Thiên Vũ rất hài lòng với trang phục như vậy, tán dương Họa Mi mấy câu, chủ tớ hai người thật vui vẻ cười nói.
Nếu như để cho hắn biết được nàng là người lấy trộm binh phù của hắn, có thể nghĩ được hắn sẽ tức giận như thế nào, quan trọng nhất là ngoại trừ trộm binh phù, nàng còn đánh hắn một trận, sau đó hung hăng một cước đá hắn xuống xe ngựa.
Tiêu Cửu Uyên lúc nào thì bị người đối xử như thế, nếu như để cho hắn biết tất cả đều là do nàng làm, nàng tin tưởng mình cách cái chết không xa.
Cho nên nàng tuyệt đối không thể cho hắn biết chuyện đêm nay là do nàng làm ra, về phần binh phù tìm cơ hội đưa trở về là được.
Vân Thiên Vũ nghĩ tới đây, thật nhanh giơ tay lên sờ sờ mặt của mình, nàng nhớ lúc nãy Tiêu Cửu Uyên đã nhìn thấy gương mặt này, vốn dĩ nàng không ngại để cho Tiêu Cửu Uyên thấy gương mặt này, nhưng rất hiển nhiên hiện tại không được, nàng không thể để cho hắn thấy khuôn mặt hiện tại của nàng, nếu như hắn thấy, nhất định sẽ biết tối nay người trộm cầm binh phù, lại đá hắn xuống xe ngựa chính là nàng.
Đầu tiên Vân Thiên Vũ rất lo lắng, nhưng vừa nghĩ đến cảnh tượng Tiêu Cửu Uyên hiện tại đang phát điên bắt người khắp kinh thành, trong lòng không biết có bao nhiêu thoải mái, ai kêu Tiêu Cửu Uyên luôn khi dễ nàng.
Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Họa Mi đi vào.
Vân Thiên Vũ thuận tay thu hồi binh phù Long Lân quân, để binh phù vào trong không gian Phượng Linh Giới.
Nàng cũng muốn nhìn một chút Tiêu Cửu Uyên đi đâu mà tìm binh phù, suy nghĩ nhẹ cười lên.
Cười một tiếng, dung nhan thanh lệ xuất trần, thấp thoáng dưới khăn lụa mỏng, càng thêm thanh tuyệt lãnh diễm.
Họa Mi thấy thế sững sờ, kể từ khi tiểu thư khôi phục dung mạo, nàng thường xuyên nhìn đến ngẩn ngơ.
Bản thân nàng là một nữ tử cũng nhìn đến ngây người, huống chi là nam nhân, Họa Mi có thể tưởng tượng ra, nếu như để cho người khác biết dung nhan của tiểu thư xinh đẹp thanh lệ bức người đến như thế, hơn nữa thiên phú nghịch thiên và thông tuệ, bọn họ nhất định sẽ theo đuổi tiểu thư.
Đúng rồi, còn có Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch hủy hôn với tiểu thư, nàng cơ hồ có thể khẳng định, hắn nhất định sẽ hối hận, hối hận vì không có cưới tiểu thư.
Họa Mi vừa nghĩ vừa đi đến trước mặt Vân Thiên Vũ cười nói: "Tiểu thư, ngươi nghĩ gì thế, tựa hồ rất vui vẻ."
Vân Thiên Vũ tự nhiên sẽ không đem chuyện đá Tiêu Cửu Uyên xuống xe ngựa nói cho Họa Mi, nếu như nàng nói, Họa Mi nhất định sẽ bị hù dọa, nói không chừng còn có thể vì vậy lộ ra sơ hở.
Cho nên nàng không nói vẫn tốt hơn, Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa nói: "Ta bởi vì khôi phục dung mạo, cho nên vui vẻ."
Họa Mi nghe lập tức gật đầu đồng ý, sau đó cung kính nói: "Tiểu thư, nước tắm rửa đã chuẩn bị xong, t dìu người đi tắm, người sớm một chút nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi đến Tưởng quốc công phủ đây."
"Ừ." Vân Thiên Vũ đáp một tiếng đồng ý, không để ý tới chuyện của Tiêu Cửu Uyên nữa.
Nhưng nàng không biết, một đêm này Tiêu Cửu Uyên ra lệnh thủ hạ cơ hồ đem cả kinh thành tra xét một lần, đáng tiếc nhưng không bắt được người có can đảm đánh hắn lại đá hắn từ trên xe ngựa, trộm đi binh phù.
Dĩ nhiên, Tiêu Cửu Uyên nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến người dám đá hắn xuống xe ngựa, trộm đi binh phù chính là vị hôn thê danh chánh ngôn thuận của hắn.
Cho nên đây là tính toán sai lầm của hắn, hắn lục soát bất kỳ địa phương nào, nhưng lại không có lục soát Vĩnh Ninh Hậu phủ.
Ngày thứ hai, Vân Thiên Vũ thần thanh khí sảng rời giường, tinh thần đặc biệt tốt.
Họa Mi tỉ mỉ thay nàng chọn lựa một bộ y phục màu tím nhạt thuê ngân vân, trên vai khoác áo choàng Tượng Nha Bạch, hợp với màu trắng ngọc, cả người không nói ra được cao nhã thanh quý.
Vân Thiên Vũ rất hài lòng với trang phục như vậy, tán dương Họa Mi mấy câu, chủ tớ hai người thật vui vẻ cười nói.