“Ngươi bề ngoài không có, bản lĩnh không có, ngay cả linh lực cũng không có, nhân phẩm còn vô cùng kém cỏi, thân là thái tử một nước nhưng đứng trước cảnh người dân Đông Ly quốc bị người Bắc Địch quốc ức hiếp ở trên đường mà không dám làm gì.”
“Ngươi cho rằng một người như ngươi có điểm nào đáng để Vân Thiên Vũ ta dụ dỗ, còn không biết xấu hổ đến mức độ nào nữa.”
Vân Thiên Vũ mắng xong liền không mắng nữa, người dân xung quanh bắt đầu bàn tán.
Nhưng lúc này có rất nhiều người nghiêng về phía Vân Thiên Vũ.
Cho rằng những lời Vân Thiên Vũ nói là đúng.
Thái tử bề ngoài không có, năng lực cũng không có, nhân phẩm thì cực kỳ kém cỏi.
Trước đây, khi bách tính Đông Ly quốc bị ức hiếp, gã không hề bảo vệ mà chỉ dương mắt nhìn họ bị đánh đập.
Người như vậy không xứng là thái tử.
Người như gã đáng để Linh Nghi quận chúa dụ dỗ sao?
Cho nên lời đồn Linh Nghi quận chúa dụ dỗ thái tử rất có thể là do chính thái tử sai người tung ra.
Bên ngoài phủ thái tử bàn tán rất nhiều.
Trong phủ thái tử, quản gia đã sớm bẩm báo tình hình cho thái tử.
Đêm qua thái tử bị Vân Thiên Vũ đánh trọng thương khắp người, ngự y bận rộn cả đêm mới tốt hơn một chút.
Sáng nay vốn dĩ đang nghỉ ngơi trong phủ, sau khi nghe quản gia bẩm báo lại mọi chuyện.
Thái tử suýt chút nữa tức chết.
Cuối cùng ra lệnh cho hai thuộc hạ đỡ gã ra ngoài.
Thái tử Tiêu Thiên Ngự vừa ra ngoài thì tiếng bàn tán lập tức dừng lại.
Nói thật ra, thái tử vẫn là thái tử một nước nên người dân vẫn kiêng dè sợ hãi.
Trước của phủ, thái tử Tiêu Thiên Ngự nổi giận đùng đùng chỉ mặt Vân Thiên Vũ quát lớn: “Vân Thiên Vũ, ngươi thật to gan, lại dám đến phủ thái tử của ta làm loạn, rõ ràng là muốn tìm chết.”
Tiêu Thiên Ngự vừa dứt lời, Vân Thiên Vũ lạnh giọng quát: “Tiêu Thiên Ngự, ngươi cho rằng vì ngươi là thái tử nên ta sợ ngươi sao, ngươi là thái tử nhưng ta còn là cô cô của ngươi, ngươi dám sai người tung lời đồn, nói rằng ta dụ dỗ ngươi, ngươi thật bỉ ổi vô liêm xỉ, đúng là đồ không biết xấu hổ, sao ngươi lại có mặt mũi làm ra những chuyện như vậy.”
Vân Thiên Vũ tức giận mắng chửi, thái tử giận đến mức không thở nổi, cả người đứng không vững, lung lay như sắp đổ.
Nếu không phải có người đỡ gã, chắc chắn gã đã ngã quỵ xuống đất.
Nhưng bởi vì trước cửa phủ có rất nhiều người dân đang nhìn, nếu gã không nói gì thì mọi người sẽ tin lời của Vân Thiên Vũ.
Cho nên thái tử gầm lên: “Vân Thiên Vũ, ngươi đừng ngậm máu phun người, ngươi có bằng chứng gì chứng minh bổn cung đã làm chuyện như vậy.”
Thái tử vừa nói xong, mọi người đều đổ dồn về phía Vân Thiên Vũ.
Đúng vậy, Linh Nghi quận chúa có bằng chứng gì chứng minh thái tử đã làm những chuyện đó.
Mọi người còn đang suy nghĩ thì thái tử lại tiếp tục nói: “Còn chân tướng là gì, ta và ngươi đều biết rõ.”
Một câu nói mơ hồ khiến mọi người hoang mang.
Lời này của thái tử là có ý gì?
Chẳng lẽ lúc trước thật sự đã xảy ra chuyện gì đó.
Chẳng lẽ Linh Nghi quận chúa thật sự dụ dỗ Thái Tử.
Không thể nào? Quá bất ngờ rồi.
Vân Thiên Vũ nghe xong lời thái tử nói liền cười lạnh.
Tên nam nhân cặn bã này, cuối cùng vẫn không quên bôi nhọ nàng, nàng sẽ để cho hắn bôi nhọ sao?
Vân Thiên Vũ nghĩ rồi vung tay lên, thuộc hạ của Ma Ảnh cung ở phía sau lập tức kéo Đỗ Giang người đầy thương tích lên.
Vân Thiên Vũ chỉ vào Đỗ Giang, nhìn Thái Tử nói: “Đây là đại tổng quản của phủ thái tử ngươi đúng không, là nhân vật số một bên cạnh thái tử, ngươi nghe xem gã nói thế nào.”
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời liền hung hăng đá vào người Đỗ Giang.
Đỗ Giang đau đến phát khóc, rên rỉ: “Đừng đánh ta, đừng đánh ta.”
“Ngươi cho rằng một người như ngươi có điểm nào đáng để Vân Thiên Vũ ta dụ dỗ, còn không biết xấu hổ đến mức độ nào nữa.”
Vân Thiên Vũ mắng xong liền không mắng nữa, người dân xung quanh bắt đầu bàn tán.
Nhưng lúc này có rất nhiều người nghiêng về phía Vân Thiên Vũ.
Cho rằng những lời Vân Thiên Vũ nói là đúng.
Thái tử bề ngoài không có, năng lực cũng không có, nhân phẩm thì cực kỳ kém cỏi.
Trước đây, khi bách tính Đông Ly quốc bị ức hiếp, gã không hề bảo vệ mà chỉ dương mắt nhìn họ bị đánh đập.
Người như vậy không xứng là thái tử.
Người như gã đáng để Linh Nghi quận chúa dụ dỗ sao?
Cho nên lời đồn Linh Nghi quận chúa dụ dỗ thái tử rất có thể là do chính thái tử sai người tung ra.
Bên ngoài phủ thái tử bàn tán rất nhiều.
Trong phủ thái tử, quản gia đã sớm bẩm báo tình hình cho thái tử.
Đêm qua thái tử bị Vân Thiên Vũ đánh trọng thương khắp người, ngự y bận rộn cả đêm mới tốt hơn một chút.
Sáng nay vốn dĩ đang nghỉ ngơi trong phủ, sau khi nghe quản gia bẩm báo lại mọi chuyện.
Thái tử suýt chút nữa tức chết.
Cuối cùng ra lệnh cho hai thuộc hạ đỡ gã ra ngoài.
Thái tử Tiêu Thiên Ngự vừa ra ngoài thì tiếng bàn tán lập tức dừng lại.
Nói thật ra, thái tử vẫn là thái tử một nước nên người dân vẫn kiêng dè sợ hãi.
Trước của phủ, thái tử Tiêu Thiên Ngự nổi giận đùng đùng chỉ mặt Vân Thiên Vũ quát lớn: “Vân Thiên Vũ, ngươi thật to gan, lại dám đến phủ thái tử của ta làm loạn, rõ ràng là muốn tìm chết.”
Tiêu Thiên Ngự vừa dứt lời, Vân Thiên Vũ lạnh giọng quát: “Tiêu Thiên Ngự, ngươi cho rằng vì ngươi là thái tử nên ta sợ ngươi sao, ngươi là thái tử nhưng ta còn là cô cô của ngươi, ngươi dám sai người tung lời đồn, nói rằng ta dụ dỗ ngươi, ngươi thật bỉ ổi vô liêm xỉ, đúng là đồ không biết xấu hổ, sao ngươi lại có mặt mũi làm ra những chuyện như vậy.”
Vân Thiên Vũ tức giận mắng chửi, thái tử giận đến mức không thở nổi, cả người đứng không vững, lung lay như sắp đổ.
Nếu không phải có người đỡ gã, chắc chắn gã đã ngã quỵ xuống đất.
Nhưng bởi vì trước cửa phủ có rất nhiều người dân đang nhìn, nếu gã không nói gì thì mọi người sẽ tin lời của Vân Thiên Vũ.
Cho nên thái tử gầm lên: “Vân Thiên Vũ, ngươi đừng ngậm máu phun người, ngươi có bằng chứng gì chứng minh bổn cung đã làm chuyện như vậy.”
Thái tử vừa nói xong, mọi người đều đổ dồn về phía Vân Thiên Vũ.
Đúng vậy, Linh Nghi quận chúa có bằng chứng gì chứng minh thái tử đã làm những chuyện đó.
Mọi người còn đang suy nghĩ thì thái tử lại tiếp tục nói: “Còn chân tướng là gì, ta và ngươi đều biết rõ.”
Một câu nói mơ hồ khiến mọi người hoang mang.
Lời này của thái tử là có ý gì?
Chẳng lẽ lúc trước thật sự đã xảy ra chuyện gì đó.
Chẳng lẽ Linh Nghi quận chúa thật sự dụ dỗ Thái Tử.
Không thể nào? Quá bất ngờ rồi.
Vân Thiên Vũ nghe xong lời thái tử nói liền cười lạnh.
Tên nam nhân cặn bã này, cuối cùng vẫn không quên bôi nhọ nàng, nàng sẽ để cho hắn bôi nhọ sao?
Vân Thiên Vũ nghĩ rồi vung tay lên, thuộc hạ của Ma Ảnh cung ở phía sau lập tức kéo Đỗ Giang người đầy thương tích lên.
Vân Thiên Vũ chỉ vào Đỗ Giang, nhìn Thái Tử nói: “Đây là đại tổng quản của phủ thái tử ngươi đúng không, là nhân vật số một bên cạnh thái tử, ngươi nghe xem gã nói thế nào.”
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời liền hung hăng đá vào người Đỗ Giang.
Đỗ Giang đau đến phát khóc, rên rỉ: “Đừng đánh ta, đừng đánh ta.”