Chỉ là mấy người tìm một lúc lâu cũng không tìm được bất kỳ cơ quan nào.
Trên tường, trên mặt đất và ở trong góc, mỗi một chỗ rất nhỏ bọn họ cũng đã tìm qua, nhưng không có bất kỳ sự khác thường nào.
Bên ngoài, Vân Thiên Vũ và Điêu Gia còn có Tiểu Anh cũng tìm một lần, một người hai linh thú cũng không tìm được bất cứ cơ quan nào.
Lúc này Vân Thiên Vũ sốt ruột rồi, lòng nóng như lửa đốt, vội vàng tìm kiếm, cấp bách muốn mở thạch thất ra.
Quân Hạo Thiên và Lâm Tâm Mộc ở phía sau Vân Thiên Vũ vẫn không cử động.
Lúc Vân Thiên Vũ cùng linh thú tìm cơ quan mật thất, hai người cẩn thận quan sát một chút.
Cuối cùng hai người đưa ra kết luận.
Thạch thất không có cửa ra.
"Vũ nhi, không cần tìm nữa, thạch thất này không có cơ quan thoát ra. Bất kỳ cơ quan nào trong hoàng lăng này đều là cơ quan chết, chỉ cần khởi động thì sẽ không thể thoát ra nữa."
Lời nói của Quân Hạo Thiên lập tức khiến tim Vân Thiên Vũ nguội lạnh.
Chẳng những Vân Thiên Vũ thất vọng, Tiêu Cửu Uyên và đám người Long Lân quân ở bên trong thạch thất cũng vô cùng thất vọng.
Không có cơ quan.
Vậy tất cả mọi người chờ chết sao?
Bọn họ chết cũng được, nhưng chủ tử hắn thì sao?
Mọi người nhìn Tiêu Cửu Uyên, ngũ quan tuyệt mỹ Tiêu Cửu Uyên hiện lên vẻ nặng nề, đôi mắt tràn đầy đau đớn, nhất là nghĩ đến Vũ nhi đang ở bên ngoài thạch thất, giờ phút này nàng nhất định rất đau lòng.
Tiêu Cửu Uyên không sợ chết, nhưng hắn sợ Vân Thiên Vũ buồn.
Cho nên hắn tựa vào vách tượng, nói với Vân Thiên Vũ ở bên ngoài: "Vũ nhi, mau đi khỏi hoàng lăng đi."
Vân Thiên Vũ dựa vào vách đá, thái độ kiên quyết nói: "Ta sẽ không bỏ lại một mình huynh ở đây, nếu chết thì mọi người cùng nhau chết."
Tiêu Cửu Uyên làm sao có thể đồng ý chuyện này, ngữ khí lạnh lùng nói: "Vũ nhi, đừng làm loạn nữa, mau dẫn Điêu Gia và Tiểu Anh đi ra ngoài, trong hoàng lăng này nguy cơ trùng trùng, nếu nàng ở lại, nói không chừng sẽ rơi vào cơ quan."
Vũ nhi ở lại càng lâu, nguy hiểm càng lớn.
Cho nên hắn hi vọng họ nhanh chóng chạy khỏi đây.
"Vũ nhi, đi mau, mặc kệ ta."
Mặt Tiêu Cửu Uyên tựa vào vách đá nói: "Vũ nhi, chuyện cuối cùng bổn vương hối hận chính là lần đầu chúng ta gặp nhau, những chuyện ta đã làm với nàng, tha thứ cho ta, vốn tưởng rằng kiếp này sẽ bù đắp cho nàng, nhưng kiếp này không còn cơ hội nữa vậy thì để kiếp sau đi."
Vân Thiên Vũ nghe thấy một Tiêu Cửu Uyên luôn luôn ngông cuồng, vậy mà lúc này lại nói ra những lời bất lực như vậy, nước mắt của nàng gần như đã trào ra.
Nàng kiên định tựa vào vách đá, lắc đầu nói: "Ta không đi, ta không đi."
Điêu Gia và Tiểu Anh ở bên cạnh Vân Thiên Vũ lúc này cũng tựa vào vách đá, bọn nó hướng tới Ngạo Minh ở bên trong vách đá thương tâm kêu lên.
"Báo ca, ngươi còn sống không? Đã chết hay chưa?"
"Báo ca, ngươi yên tâm, sau này ta sẽ đốt vàng mã cho ngươi."
"Báo ca, ngươi cuối cùng cũng không thể ức hiếp ta nữa rồi, ta sẽ ngủ không ngon."
Bầu không khí đang đau buồn bỗng chốc bị một con chồn phá hủy.
Mà con chồn ở chỗ này vẫn đang nói rất nhiều.
Tiểu Anh ở bên cạnh Điêu Gia đau lòng nức nở nói với Ngạo Minh ở bên trong: "Chồn ca à, ông trời đây là thay ta báo thù mà, nếu ngươi thích ta sớm một chút, lần này không đến mức bị trừng phạt…"
"Báo ứng, báo ứng."
Ngạo Minh ở bên trong vách đá nổi giận gầm lên một tiếng.
"Câm miệng, hai tên đáng chết."
Được rồi, Điêu Gia và Tiểu Anh không dám khóc nữa, mặc dù con báo này chỉ là một con báo sắp chết, nhưng uy lực của nó vẫn còn đấy.
Quân Hạo Thiên ở phía sau Vân Thiên Vũ đột nhiên mở miệng nói: "Thật ra ta có một cách, có thể thử một lần."
Vân Thiên Vũ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Quân Hạo Thiên: "Sư phụ người nói đi."
Trên tường, trên mặt đất và ở trong góc, mỗi một chỗ rất nhỏ bọn họ cũng đã tìm qua, nhưng không có bất kỳ sự khác thường nào.
Bên ngoài, Vân Thiên Vũ và Điêu Gia còn có Tiểu Anh cũng tìm một lần, một người hai linh thú cũng không tìm được bất cứ cơ quan nào.
Lúc này Vân Thiên Vũ sốt ruột rồi, lòng nóng như lửa đốt, vội vàng tìm kiếm, cấp bách muốn mở thạch thất ra.
Quân Hạo Thiên và Lâm Tâm Mộc ở phía sau Vân Thiên Vũ vẫn không cử động.
Lúc Vân Thiên Vũ cùng linh thú tìm cơ quan mật thất, hai người cẩn thận quan sát một chút.
Cuối cùng hai người đưa ra kết luận.
Thạch thất không có cửa ra.
"Vũ nhi, không cần tìm nữa, thạch thất này không có cơ quan thoát ra. Bất kỳ cơ quan nào trong hoàng lăng này đều là cơ quan chết, chỉ cần khởi động thì sẽ không thể thoát ra nữa."
Lời nói của Quân Hạo Thiên lập tức khiến tim Vân Thiên Vũ nguội lạnh.
Chẳng những Vân Thiên Vũ thất vọng, Tiêu Cửu Uyên và đám người Long Lân quân ở bên trong thạch thất cũng vô cùng thất vọng.
Không có cơ quan.
Vậy tất cả mọi người chờ chết sao?
Bọn họ chết cũng được, nhưng chủ tử hắn thì sao?
Mọi người nhìn Tiêu Cửu Uyên, ngũ quan tuyệt mỹ Tiêu Cửu Uyên hiện lên vẻ nặng nề, đôi mắt tràn đầy đau đớn, nhất là nghĩ đến Vũ nhi đang ở bên ngoài thạch thất, giờ phút này nàng nhất định rất đau lòng.
Tiêu Cửu Uyên không sợ chết, nhưng hắn sợ Vân Thiên Vũ buồn.
Cho nên hắn tựa vào vách tượng, nói với Vân Thiên Vũ ở bên ngoài: "Vũ nhi, mau đi khỏi hoàng lăng đi."
Vân Thiên Vũ dựa vào vách đá, thái độ kiên quyết nói: "Ta sẽ không bỏ lại một mình huynh ở đây, nếu chết thì mọi người cùng nhau chết."
Tiêu Cửu Uyên làm sao có thể đồng ý chuyện này, ngữ khí lạnh lùng nói: "Vũ nhi, đừng làm loạn nữa, mau dẫn Điêu Gia và Tiểu Anh đi ra ngoài, trong hoàng lăng này nguy cơ trùng trùng, nếu nàng ở lại, nói không chừng sẽ rơi vào cơ quan."
Vũ nhi ở lại càng lâu, nguy hiểm càng lớn.
Cho nên hắn hi vọng họ nhanh chóng chạy khỏi đây.
"Vũ nhi, đi mau, mặc kệ ta."
Mặt Tiêu Cửu Uyên tựa vào vách đá nói: "Vũ nhi, chuyện cuối cùng bổn vương hối hận chính là lần đầu chúng ta gặp nhau, những chuyện ta đã làm với nàng, tha thứ cho ta, vốn tưởng rằng kiếp này sẽ bù đắp cho nàng, nhưng kiếp này không còn cơ hội nữa vậy thì để kiếp sau đi."
Vân Thiên Vũ nghe thấy một Tiêu Cửu Uyên luôn luôn ngông cuồng, vậy mà lúc này lại nói ra những lời bất lực như vậy, nước mắt của nàng gần như đã trào ra.
Nàng kiên định tựa vào vách đá, lắc đầu nói: "Ta không đi, ta không đi."
Điêu Gia và Tiểu Anh ở bên cạnh Vân Thiên Vũ lúc này cũng tựa vào vách đá, bọn nó hướng tới Ngạo Minh ở bên trong vách đá thương tâm kêu lên.
"Báo ca, ngươi còn sống không? Đã chết hay chưa?"
"Báo ca, ngươi yên tâm, sau này ta sẽ đốt vàng mã cho ngươi."
"Báo ca, ngươi cuối cùng cũng không thể ức hiếp ta nữa rồi, ta sẽ ngủ không ngon."
Bầu không khí đang đau buồn bỗng chốc bị một con chồn phá hủy.
Mà con chồn ở chỗ này vẫn đang nói rất nhiều.
Tiểu Anh ở bên cạnh Điêu Gia đau lòng nức nở nói với Ngạo Minh ở bên trong: "Chồn ca à, ông trời đây là thay ta báo thù mà, nếu ngươi thích ta sớm một chút, lần này không đến mức bị trừng phạt…"
"Báo ứng, báo ứng."
Ngạo Minh ở bên trong vách đá nổi giận gầm lên một tiếng.
"Câm miệng, hai tên đáng chết."
Được rồi, Điêu Gia và Tiểu Anh không dám khóc nữa, mặc dù con báo này chỉ là một con báo sắp chết, nhưng uy lực của nó vẫn còn đấy.
Quân Hạo Thiên ở phía sau Vân Thiên Vũ đột nhiên mở miệng nói: "Thật ra ta có một cách, có thể thử một lần."
Vân Thiên Vũ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Quân Hạo Thiên: "Sư phụ người nói đi."