Tiêu Cửu Uyên vừa dứt lời, trong sảnh chính, đôi mắt Phượng Vô Nhai và Vân Thiên Vũ liền toát ra vẻ lạnh lẽo.
“Tên súc sinh này.”
“Chuyên làm ra vẻ đạo mạo nghiêm túc.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Vân Thiên Vũ lạnh băng, đôi mắt sáng rực.
Nàng sớm đã biết thái tử Tiêu Thiên Ngạo là tên dối trá, đạo đức giả, ngoài mặt một kiểu, sau lưng lại một kiểu khác, gã cùng một loại người với Vân Lôi.
Nhưng khí nghe được những chuyện thái tử đã làm, Vân Thiên Vũ vẫn vô cùng căm phẫn: “Bây giờ nên làm thế nào?”
Tiêu Cửu Uyên nhìn về phía Vân Thiên Vũ và Phượng Vô Nhai nói: “Lúc trước từ miệng của Đỗ Giang ta đã tra ra được trong phủ của thái tử có một mật thất, trong mật thất nhốt nhưng tiểu hài tử, gã nuôi những tiểu hài tử này như những con vật để ngược đãi đánh đập, ngoài ra trong phủ thái tử còn có một hang rắn, trong đó nuôi rất nhiều rắn. Sau khi giết hại những tiểu hài tử kia, gã liền đem thi thể của chúng vứt vào hang rắn.”
Tiêu Cửu Uyên mới nói đến đây, Vân Thiên Vũ đã tức giận không nhịn được mà đứng lên, vô cùng phẫn nộ: “Đúng là tên sát nhân, nhất định phải khiến gã sống không bằng chết.”
Tiêu Cửu Uyên gật đầu đồng ý, sau đó còn nói thêm: “Sau khi giết hại những hài tử kia gã còn lưu lại kỷ vật của chúng, chúng ta phải nghĩ cách lấy được những kỷ vật đó. Nhưng hiện tại chúng ta muốn vào phủ thái tử là không có khả năng, không phải người nào muốn cũng vào được phủ thái tử, muốn lục soát là lục soát được ngay.”
Tiêu Cửu Uyên vừa dứt lời, Phượng Vô Nhai liền hừ lạnh một tiếng nói: “Bổn quân phụ trách tìm mấy địa điểm và kỷ vật này. Ngay cả phủ Ly thân vương của ngươi bổn quân còn có thể tùy tiện vào, huống chi là phủ thái tử.”
Lời nói của Phượng Vô Nhai khiến cho mặt Tiêu Cửu Uyên tối sầm lại, u ám nhìn chằm chằm Phượng Vô Nhai.
Y đây là đang khoe khoang bản lĩnh của mình hay sao?
Phượng Vô Nhai ngước mắt lên lạnh lùng nhìn Tiêu Cửu Uyên, tóm lại y muốn thấy Tiêu Cửu Uyên phải khó chịu.
Hai nam nhân chính trừng mắt nhìn nhauở trong sảnh.
Vân Thiên Vũ không kiên nhẫn nói: “Các ngươi đã xong chưa, còn phải nghĩ cách đối phó với thái tử.”
Cuối cùng Tiêu Cửu Uyên thu hồi tầm mắt, nhìn Vân Thiên Vũ: “Tuy chúng ta có thể vào phủ thái tử ép gã đưa ra những kỷ vật này nhưng thái tử có thể nói với mọi người bên ngoài là chúng ta cố tình hãm hại gã, đến lúc đó chuyện này sẽ không ảnh hưởng nhiều đến gã.”
Vân Thiên Cũ tán thành ý kiến của Tiêu Cửu Uyên:“Ngươi nói đúng, chúng ta nhất định phải tìm được những địa điểm và lấy được những kỷ vật kia để cho tất cả mọi người biết những việc gã đã làm, để người dân Đông Ly quốc biết thái tử là người thế nào, sau này để xem hắn còn giả vờ được nữa hay không.”
Tiêu Cửu Uyên lại nói tiếp: “Chúng ta cần phải danh chính ngôn thuận lấy được những kỷ vật đó, mà không phải là do cưỡng ép mà lấy được. Không phải Đỗ Giang đang ở trong tay của chúng ta hay sao, chúng ta có thể thông qua Đỗ Giang trước tiên xóa bỏ ô danh trên người Vân Thiên Vũ, để Đỗ Giang nói ra chuyện Linh Nghi quận chúa câu dẫn thái tử đều là âm mưu do một tay thái tử bày ra, Vũ Mao có thể nổi giận, làm ầm lên ở phủ thái tử, lúc này Phượng Vô Nhai có thể cho người đột nhập vào trong, nhân cơ hội tìm được những địa điểm hoặc những kỷ vật đó. Nhưng không được động vào, chỉ phái người canh giữ, không cho phép bất cứ ai được động vào những thứ đó, ta sẽ tìm hai người chủ sở hữu của tài sản bị mất cùng bổn vương đi cáo trạng ở bộ hình, sau đó bổn vương sẽ cùng hình bộ thượng thư đến phủ thái tử, trực tiếp lục soát tìm thấy những thứ kia trong phủ thái tử. Đến lúc đó cho dù thái tử có muốn cũng hết đường chối cãi.”
Tiêu Cửu Uyên nói đến đây liền dừng lại, Vân Thiên Vũ gật đầu đồng ý, Tiêu Cửu Uyên thật chu đáo, sắp xếp mọi chuyện hết sức hợp lý.
Phượng Vô Nhai ở bên cạnh nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của Vân Thiên Vũ.
Vô cùng bất mãn, hừ lạnh một tiếng rồi châm chọc: “Ta muốn hỏi Ly thân vương gia một câu, ngươi nói tên Đỗ Giang kia có dám can đảm vạch trần thái tử điện hạ, nói thái tử điện hạ sai người tung lời đồn bất lợi đối với Vũ Mao không?”
“Tên súc sinh này.”
“Chuyên làm ra vẻ đạo mạo nghiêm túc.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Vân Thiên Vũ lạnh băng, đôi mắt sáng rực.
Nàng sớm đã biết thái tử Tiêu Thiên Ngạo là tên dối trá, đạo đức giả, ngoài mặt một kiểu, sau lưng lại một kiểu khác, gã cùng một loại người với Vân Lôi.
Nhưng khí nghe được những chuyện thái tử đã làm, Vân Thiên Vũ vẫn vô cùng căm phẫn: “Bây giờ nên làm thế nào?”
Tiêu Cửu Uyên nhìn về phía Vân Thiên Vũ và Phượng Vô Nhai nói: “Lúc trước từ miệng của Đỗ Giang ta đã tra ra được trong phủ của thái tử có một mật thất, trong mật thất nhốt nhưng tiểu hài tử, gã nuôi những tiểu hài tử này như những con vật để ngược đãi đánh đập, ngoài ra trong phủ thái tử còn có một hang rắn, trong đó nuôi rất nhiều rắn. Sau khi giết hại những tiểu hài tử kia, gã liền đem thi thể của chúng vứt vào hang rắn.”
Tiêu Cửu Uyên mới nói đến đây, Vân Thiên Vũ đã tức giận không nhịn được mà đứng lên, vô cùng phẫn nộ: “Đúng là tên sát nhân, nhất định phải khiến gã sống không bằng chết.”
Tiêu Cửu Uyên gật đầu đồng ý, sau đó còn nói thêm: “Sau khi giết hại những hài tử kia gã còn lưu lại kỷ vật của chúng, chúng ta phải nghĩ cách lấy được những kỷ vật đó. Nhưng hiện tại chúng ta muốn vào phủ thái tử là không có khả năng, không phải người nào muốn cũng vào được phủ thái tử, muốn lục soát là lục soát được ngay.”
Tiêu Cửu Uyên vừa dứt lời, Phượng Vô Nhai liền hừ lạnh một tiếng nói: “Bổn quân phụ trách tìm mấy địa điểm và kỷ vật này. Ngay cả phủ Ly thân vương của ngươi bổn quân còn có thể tùy tiện vào, huống chi là phủ thái tử.”
Lời nói của Phượng Vô Nhai khiến cho mặt Tiêu Cửu Uyên tối sầm lại, u ám nhìn chằm chằm Phượng Vô Nhai.
Y đây là đang khoe khoang bản lĩnh của mình hay sao?
Phượng Vô Nhai ngước mắt lên lạnh lùng nhìn Tiêu Cửu Uyên, tóm lại y muốn thấy Tiêu Cửu Uyên phải khó chịu.
Hai nam nhân chính trừng mắt nhìn nhauở trong sảnh.
Vân Thiên Vũ không kiên nhẫn nói: “Các ngươi đã xong chưa, còn phải nghĩ cách đối phó với thái tử.”
Cuối cùng Tiêu Cửu Uyên thu hồi tầm mắt, nhìn Vân Thiên Vũ: “Tuy chúng ta có thể vào phủ thái tử ép gã đưa ra những kỷ vật này nhưng thái tử có thể nói với mọi người bên ngoài là chúng ta cố tình hãm hại gã, đến lúc đó chuyện này sẽ không ảnh hưởng nhiều đến gã.”
Vân Thiên Cũ tán thành ý kiến của Tiêu Cửu Uyên:“Ngươi nói đúng, chúng ta nhất định phải tìm được những địa điểm và lấy được những kỷ vật kia để cho tất cả mọi người biết những việc gã đã làm, để người dân Đông Ly quốc biết thái tử là người thế nào, sau này để xem hắn còn giả vờ được nữa hay không.”
Tiêu Cửu Uyên lại nói tiếp: “Chúng ta cần phải danh chính ngôn thuận lấy được những kỷ vật đó, mà không phải là do cưỡng ép mà lấy được. Không phải Đỗ Giang đang ở trong tay của chúng ta hay sao, chúng ta có thể thông qua Đỗ Giang trước tiên xóa bỏ ô danh trên người Vân Thiên Vũ, để Đỗ Giang nói ra chuyện Linh Nghi quận chúa câu dẫn thái tử đều là âm mưu do một tay thái tử bày ra, Vũ Mao có thể nổi giận, làm ầm lên ở phủ thái tử, lúc này Phượng Vô Nhai có thể cho người đột nhập vào trong, nhân cơ hội tìm được những địa điểm hoặc những kỷ vật đó. Nhưng không được động vào, chỉ phái người canh giữ, không cho phép bất cứ ai được động vào những thứ đó, ta sẽ tìm hai người chủ sở hữu của tài sản bị mất cùng bổn vương đi cáo trạng ở bộ hình, sau đó bổn vương sẽ cùng hình bộ thượng thư đến phủ thái tử, trực tiếp lục soát tìm thấy những thứ kia trong phủ thái tử. Đến lúc đó cho dù thái tử có muốn cũng hết đường chối cãi.”
Tiêu Cửu Uyên nói đến đây liền dừng lại, Vân Thiên Vũ gật đầu đồng ý, Tiêu Cửu Uyên thật chu đáo, sắp xếp mọi chuyện hết sức hợp lý.
Phượng Vô Nhai ở bên cạnh nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của Vân Thiên Vũ.
Vô cùng bất mãn, hừ lạnh một tiếng rồi châm chọc: “Ta muốn hỏi Ly thân vương gia một câu, ngươi nói tên Đỗ Giang kia có dám can đảm vạch trần thái tử điện hạ, nói thái tử điện hạ sai người tung lời đồn bất lợi đối với Vũ Mao không?”