Tiêu Lăng Phong lại buồn, nhưng khi Vân Thiên Vũ ấm giọng gọi nghĩa phụ, lão lại vui vẻ.
“Vân nha đầu con thật sự rất đẹp, nếu nghĩa phụ là thanh niên ba bốn mươi tuổi, liều mạng cũng phải theo đuổi được con…”
Tiêu Lăng Phong nói xong, lại cảm thấy cháu trai mình quá kém rồi.
Trong khách sảnh, mọi người nghe Tiêu Lăng Phong nói xong, không nhịn được cười rộ lên.
Vân Thiên Vũ lại co khóe miệng, nghĩa phụ này nói cái gì đây…
Tiêu Lăng Phong đột nhiên nghĩ đến một chuyện chính sự, lúc trước, khi Vân Thiên Vũ chưa trở về, hoàng đế đã phái người đưa thánh chỉ xóa bỏ hôn ước tới đây.
Tiêu Lăng Phong lấy thánh chỉ ra đưa cho Vân Thiên Vũ.
“Vân nha đầu, lúc trước hoàng thượng phái người đưa thánh chỉ xóa bỏ hôn ước lại đây, ta thay con tiếp chỉ.”
Nghe thấy thánh chỉ xóa bỏ hôn ước, Vân Thiên Vũ đưa tay ra nhận lấy, đồng thời nàng nghĩ tới Tiêu Cửu Uyên.
Thất vọng, đau lòng, tuyệt vọng, đều không đủ để hình dung đau đớn trong lòng Tiêu Cửu Uyên.
Vân Thiên Vũ đột nhiên nghĩ đến giấc mơ của mình, đôi mắt của thiếu niên trong mộng, là hi vọng, nóng bỏng, tràn đầy hi vọng với cuộc sống.
Vào thời điểm nguy hiểm nhất, hắn không bỏ lại tiểu nữ oa kia, không chút do dự dùng sức mạnh cuối cùng của bản thân, đưa tiểu nữ oa kia lên vách núi.
Trong khách sảnh, khắp mặt Vân Thiên Vũ như có điều suy nghĩ, sắc mặt thay đổi lại thay đổi.
Tiêu Lăng Phong nhìn nàng, cẩn thận mở miệng: “Vân nha đầu, không phải là con đã hối hận rồi chứ, nếu hối hận, nghĩa phụ có thể thay con tiến cung xin một thánh chỉ.”
Vân Thiên Vũ lập tức tỉnh thần, không nhịn được cười khẽ.
“Nghĩa phụ nghĩ gì vậy?”
Tuy rằng nàng không đành lòng khiến Tiêu Cửu Uyên tổn thương, nhưng điều này cũng không biểu thị, nàng đã muốn gả cho Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Lăng Phong thấy sắc mặt Vân Thiên Vũ khá hơn, lập tức nở nụ cười: “Vân nha đầu, sau khi từ hôn con tự do rồi, đây là chuyện nên vui vẻ, chi bằng nghĩa phụ đi làm chút thức ăn, chúng ta vui vẻ uống một chén, thế nào?”
“Được ạ.”
Tâm trạng Vân Thiên Vũ lập tức vô cùng tốt, gật đầu đồng ý.
Tiêu Lăng Phong vui mừng đi chuẩn bị nấu ăn.
Vân Thiên Vũ lại vào phòng, căn dặn xuống, không được cho người khác quấy rầy mình.
Ba linh thú, trái lại, lẻn đi vào, Tiểu Anh cứ luôn chờ đợi bên người Vân Thiên Vũ.
Sau khi Vân Thiên Vũ vào phòng, ngồi xếp bằng trên giường, sau đó dùng ý niệm mở Phượng Linh nhẫn tầng thứ hai ra.
Nàng ra lệnh một chút, vô số chữ trong Phượng Linh nhẫn chạy thẳng vào trong đầu nàng.
Số lượng rất nhiều, không như bình thường, giống như trình tự máy tính đưa vào, vô số chữ viết chui vào trong đầu nàng.
Số lượng nhiều, cho nên đầu Vân Thiên Vũ có chút choáng, đợi chữ đưa vào đầu xong, đầu óc nàng mới thanh tỉnh lại.
Lúc này Vân Thiên Vũ nhìn thấy trong đầu mình một vài bộ sách, ngoài phương thuốc dân gian thượng cổ, ba quyển thượng, trung, hạ ra, còn có bộ sách thuật luyện đan.
Không ngờ thậm chí có ba quyển phương thuốc dân gian thượng cổ.
Vân Thiên Vũ không nhịn được vui sướng nở nụ cười.
Như vậy thật sự quá tốt, ngoài phương thuốc dân gian thượng cổ ra, không gian Phượng Linh nhẫn của nàng lớn hơn không gian trước đây. Lúc đầu chỉ có một phòng lớn, bây giờ lại có thêm một căn phòng lớn như vậy, trong không gian ngoài các loại đạo cụ, còn có một lò luyện đan cổ màu tím.
Vừa thấy lò luyện đan màu tím này, Vân Thiên Vũ đã cảm thấy đây là đồ tốt.
Lò luyện đan sắc tím thẫm, mặt trên có đan văn từ xưa. Dù nó đứng lặng lẽ trong không gian nhưng trông giống như có linh hồn. Hơn nữa Vân Thiên Vũ nhìn thấy nó, lập tức đã thích.
Trực tiếp lấy ra từ Phượng Linh nhẫn, đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào, thật giống như chạm vào đồ vật mình yêu thích.
Đan Đỉnh dường như cũng cảm thấy sự yêu thích và hiền lành của nàng mà tản mát ra từng đan văn. Đan văn vờn quanh Vân Thiên Vũ, dường như ôm lấy nàng.
“Vân nha đầu con thật sự rất đẹp, nếu nghĩa phụ là thanh niên ba bốn mươi tuổi, liều mạng cũng phải theo đuổi được con…”
Tiêu Lăng Phong nói xong, lại cảm thấy cháu trai mình quá kém rồi.
Trong khách sảnh, mọi người nghe Tiêu Lăng Phong nói xong, không nhịn được cười rộ lên.
Vân Thiên Vũ lại co khóe miệng, nghĩa phụ này nói cái gì đây…
Tiêu Lăng Phong đột nhiên nghĩ đến một chuyện chính sự, lúc trước, khi Vân Thiên Vũ chưa trở về, hoàng đế đã phái người đưa thánh chỉ xóa bỏ hôn ước tới đây.
Tiêu Lăng Phong lấy thánh chỉ ra đưa cho Vân Thiên Vũ.
“Vân nha đầu, lúc trước hoàng thượng phái người đưa thánh chỉ xóa bỏ hôn ước lại đây, ta thay con tiếp chỉ.”
Nghe thấy thánh chỉ xóa bỏ hôn ước, Vân Thiên Vũ đưa tay ra nhận lấy, đồng thời nàng nghĩ tới Tiêu Cửu Uyên.
Thất vọng, đau lòng, tuyệt vọng, đều không đủ để hình dung đau đớn trong lòng Tiêu Cửu Uyên.
Vân Thiên Vũ đột nhiên nghĩ đến giấc mơ của mình, đôi mắt của thiếu niên trong mộng, là hi vọng, nóng bỏng, tràn đầy hi vọng với cuộc sống.
Vào thời điểm nguy hiểm nhất, hắn không bỏ lại tiểu nữ oa kia, không chút do dự dùng sức mạnh cuối cùng của bản thân, đưa tiểu nữ oa kia lên vách núi.
Trong khách sảnh, khắp mặt Vân Thiên Vũ như có điều suy nghĩ, sắc mặt thay đổi lại thay đổi.
Tiêu Lăng Phong nhìn nàng, cẩn thận mở miệng: “Vân nha đầu, không phải là con đã hối hận rồi chứ, nếu hối hận, nghĩa phụ có thể thay con tiến cung xin một thánh chỉ.”
Vân Thiên Vũ lập tức tỉnh thần, không nhịn được cười khẽ.
“Nghĩa phụ nghĩ gì vậy?”
Tuy rằng nàng không đành lòng khiến Tiêu Cửu Uyên tổn thương, nhưng điều này cũng không biểu thị, nàng đã muốn gả cho Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Lăng Phong thấy sắc mặt Vân Thiên Vũ khá hơn, lập tức nở nụ cười: “Vân nha đầu, sau khi từ hôn con tự do rồi, đây là chuyện nên vui vẻ, chi bằng nghĩa phụ đi làm chút thức ăn, chúng ta vui vẻ uống một chén, thế nào?”
“Được ạ.”
Tâm trạng Vân Thiên Vũ lập tức vô cùng tốt, gật đầu đồng ý.
Tiêu Lăng Phong vui mừng đi chuẩn bị nấu ăn.
Vân Thiên Vũ lại vào phòng, căn dặn xuống, không được cho người khác quấy rầy mình.
Ba linh thú, trái lại, lẻn đi vào, Tiểu Anh cứ luôn chờ đợi bên người Vân Thiên Vũ.
Sau khi Vân Thiên Vũ vào phòng, ngồi xếp bằng trên giường, sau đó dùng ý niệm mở Phượng Linh nhẫn tầng thứ hai ra.
Nàng ra lệnh một chút, vô số chữ trong Phượng Linh nhẫn chạy thẳng vào trong đầu nàng.
Số lượng rất nhiều, không như bình thường, giống như trình tự máy tính đưa vào, vô số chữ viết chui vào trong đầu nàng.
Số lượng nhiều, cho nên đầu Vân Thiên Vũ có chút choáng, đợi chữ đưa vào đầu xong, đầu óc nàng mới thanh tỉnh lại.
Lúc này Vân Thiên Vũ nhìn thấy trong đầu mình một vài bộ sách, ngoài phương thuốc dân gian thượng cổ, ba quyển thượng, trung, hạ ra, còn có bộ sách thuật luyện đan.
Không ngờ thậm chí có ba quyển phương thuốc dân gian thượng cổ.
Vân Thiên Vũ không nhịn được vui sướng nở nụ cười.
Như vậy thật sự quá tốt, ngoài phương thuốc dân gian thượng cổ ra, không gian Phượng Linh nhẫn của nàng lớn hơn không gian trước đây. Lúc đầu chỉ có một phòng lớn, bây giờ lại có thêm một căn phòng lớn như vậy, trong không gian ngoài các loại đạo cụ, còn có một lò luyện đan cổ màu tím.
Vừa thấy lò luyện đan màu tím này, Vân Thiên Vũ đã cảm thấy đây là đồ tốt.
Lò luyện đan sắc tím thẫm, mặt trên có đan văn từ xưa. Dù nó đứng lặng lẽ trong không gian nhưng trông giống như có linh hồn. Hơn nữa Vân Thiên Vũ nhìn thấy nó, lập tức đã thích.
Trực tiếp lấy ra từ Phượng Linh nhẫn, đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào, thật giống như chạm vào đồ vật mình yêu thích.
Đan Đỉnh dường như cũng cảm thấy sự yêu thích và hiền lành của nàng mà tản mát ra từng đan văn. Đan văn vờn quanh Vân Thiên Vũ, dường như ôm lấy nàng.