Editor: Huynhnhu142
Vân Thiên Vũ đã biết chỗ tốt của đan dược tuyệt diệu, có thể so với đan dược nàng luyện chế hiệu quả trị liệu phải nhanh hơn nhiều lắm.
Hiện tại Phượng Hoàng đại nhân lại nói trong Phượng Linh Giới có rất nhiều đan dược, đây không phải là bảo bối từ trên trời rơi xuống sao?
"Chẳng những có đan dược, còn có Đan Đỉnh cùng Đan Phương Thượng Cổ, chủ nhân nếu như thuận lợi mở ra Phượng Linh Giới, cuối cùng nói không chừng sẽ trở thành một luyện đan sư nga."
Một con Phượng Hoàng nào đó bắt đầu lừa dối chủ nhân, bởi vì chủ nhân có thể không thể trở thành luyện đan sư, nó cũng không biết, người bình thường thật không phải dễ dàng như vậy trở thành luyện đan sư, bất quá vì ra ngoài, nàng chỉ có thể dùng sức lừa dối chủ tử.
Bất quá nó ngược lại thành công, Vân Thiên Vũ mắt sáng rực lên, nhìn chằm chằm Phượng Linh Giới trên tay.
Đan dược, Đan Đỉnh, Đan Phương Thượng Cổ, luyện đan sư.
Nếu như lại thêm một Tiên Thiên linh mạch thân thể, cuối cùng nàng nhất định sẽ trở thành một cường giả, còn cần sợ người nào.
Vân Thiên Vũ ý niệm rơi, đột nhiên cùng Phượng Hoàng đại nhân trong cơ thể nói: "Ngươi tốt nhất không có gạt ta, nếu không chờ ngươi ra ngoài ta nhất định sẽ cùng ngươi tính sổ."
Phượng Hoàng đại nhân sửng sốt một chút, lập tức khổ mặt, có cần hay không thông minh như vậy a, có một chủ tử thông minh thật không phải chuyện tốt.
Nó vừa nghĩ vừa nói: "Ta không có lừa gạt chủ nhân, Phượng Linh Giới thật sự có những thứ đồ này."
Về phần có thể hay không bắt được liền dựa vào chủ nhân, tóm lại trước mắt nó phải trước ra ngoài hãy nói.
Phượng Hoàng đại nhân suy nghĩ nhỏ giọng hỏi: "Chủ nhân, ngươi tính toán ra tay cứu người sao?"
Vân Thiên Vũ thiêu mi: "Nếu trong Phượng Linh Giới có cái ta nghĩ muốn có, cứu người làm sao không?"
Bất quá nghĩ đến một ngàn trị giá phân, nàng không khỏi lại có chút nhức đầu, bởi vì không phải cứu một hai người a, nàng phải đi đâu cứu nhiều người như vậy đây.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ một lát, quyết định không nghĩ, một lát hãy nói, trước mắt trước nuôi thân thể tốt lên mới là khẩn yếu nhất.
Sáng ngày thứ hai, cả Vĩnh Ninh Hậu phủ người cũng biết, đêm qua đại tiểu thư để cho An Thân Vương phủ thế tử Tiêu Dạ Thần, đem đồ cưới lúc trước Hậu gia vì nàng chuẩn bị, tất cả đều đem ra ngoài bán của cải lấy tiền mặt.
Trong lúc nhất thời cả phủ nghị luận ầm ỉ.
Mọi người trong lòng biết rõ ràng một chuyện, đồ cưới Hậu gia cũng không phải là chuẩn bị cho Đại tiểu thư, nhưng thật ra là chuẩn bị cho nhị tiểu thư, không nghĩ tới bây giờ lại bị đại tiểu thư cho bán của cải lấy tiền mặt.
Lần này, mọi người vội vàng đi làm chuyện, ngàn vạn lần không nên đụng vào vết thương chủ tử, đến lúc đó chết nhưng chính là bọn họ.
Này một buổi sáng cả Vĩnh Ninh Hậu phủ hết sức an tĩnh, chẳng qua là Vĩnh Ninh hậu Vân Lôi lần nữa cho mời đại phu, nghe nói Hậu gia lại hộc máu.
Trừ Vân Lôi cùng Liễi thị bị chọc tức, Vân Thiên Tuyết cũng bị chọc tức.
Đồ cưới kia là cha mẹ chuẩn bị cho nàng, bây giờ lại bị nữ nhân kia đem ra ngoài bán của cải lấy tiền mặt, nàng sau này gả vào Tuyên vương phủ làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tay không vào Tuyên vương phủ sao?
Vân Thiên Tuyết càng nghĩ càng tức giận, ở trong phòng đập bể vài món đồ.
Sau khi đạp đồ, tâm tình của nàng đều không thể tỉnh táo lại, Vân Thiên Vũ, nàng không thể dễ dàng tha thứ cho nàng ta nữa, nữ nhân này chính là tai họa, giữ lại nàng ta, phía sau không chừng còn sẽ xảy ra chuyện.
Phụ thân trước đúng là đồng ý nàng ngầm hạ dọn dẹp Vân Thiên Vũ, nàng chỉ cần làm không có sơ hở là được, coi như Tiêu Cửu Uyên tra, cũng tra cũng không được gì.
Thân là đệ tử Vân Lam Tông, muốn động tay chân, thế nhưng chuyện dễ dàng.
Con ngươi Vân Thiên Tuyết tràn đầy sát khí, âm độc nở nụ cười lạnh, ngoắc tay bảo đại nha hoàn Hải Đường tới đây, cẩn thận dặn dò Hải Đường đôi câu, lại đưa một bọc đồ cho Hải Đường, ý bảo nàng lập tức phải đi làm.
Nàng trước làm cho Vân Thiên Vũ nữ nhân kia đần độn hãy nói, cũng muốn nhìn một chút Tiêu Cửu Uyên còn có thể hay không muốn một kẻ ngu làm vị hôn thê.
Chờ Tiêu Cửu Uyên hủy hôn, nàng sẽ đem nữ nhân kia tỉnh tảo lại, sau đó từ từ hành hạ nàng, nhất định phải để cho nàng sống không bằng chết.
Vân Thiên Vũ đã biết chỗ tốt của đan dược tuyệt diệu, có thể so với đan dược nàng luyện chế hiệu quả trị liệu phải nhanh hơn nhiều lắm.
Hiện tại Phượng Hoàng đại nhân lại nói trong Phượng Linh Giới có rất nhiều đan dược, đây không phải là bảo bối từ trên trời rơi xuống sao?
"Chẳng những có đan dược, còn có Đan Đỉnh cùng Đan Phương Thượng Cổ, chủ nhân nếu như thuận lợi mở ra Phượng Linh Giới, cuối cùng nói không chừng sẽ trở thành một luyện đan sư nga."
Một con Phượng Hoàng nào đó bắt đầu lừa dối chủ nhân, bởi vì chủ nhân có thể không thể trở thành luyện đan sư, nó cũng không biết, người bình thường thật không phải dễ dàng như vậy trở thành luyện đan sư, bất quá vì ra ngoài, nàng chỉ có thể dùng sức lừa dối chủ tử.
Bất quá nó ngược lại thành công, Vân Thiên Vũ mắt sáng rực lên, nhìn chằm chằm Phượng Linh Giới trên tay.
Đan dược, Đan Đỉnh, Đan Phương Thượng Cổ, luyện đan sư.
Nếu như lại thêm một Tiên Thiên linh mạch thân thể, cuối cùng nàng nhất định sẽ trở thành một cường giả, còn cần sợ người nào.
Vân Thiên Vũ ý niệm rơi, đột nhiên cùng Phượng Hoàng đại nhân trong cơ thể nói: "Ngươi tốt nhất không có gạt ta, nếu không chờ ngươi ra ngoài ta nhất định sẽ cùng ngươi tính sổ."
Phượng Hoàng đại nhân sửng sốt một chút, lập tức khổ mặt, có cần hay không thông minh như vậy a, có một chủ tử thông minh thật không phải chuyện tốt.
Nó vừa nghĩ vừa nói: "Ta không có lừa gạt chủ nhân, Phượng Linh Giới thật sự có những thứ đồ này."
Về phần có thể hay không bắt được liền dựa vào chủ nhân, tóm lại trước mắt nó phải trước ra ngoài hãy nói.
Phượng Hoàng đại nhân suy nghĩ nhỏ giọng hỏi: "Chủ nhân, ngươi tính toán ra tay cứu người sao?"
Vân Thiên Vũ thiêu mi: "Nếu trong Phượng Linh Giới có cái ta nghĩ muốn có, cứu người làm sao không?"
Bất quá nghĩ đến một ngàn trị giá phân, nàng không khỏi lại có chút nhức đầu, bởi vì không phải cứu một hai người a, nàng phải đi đâu cứu nhiều người như vậy đây.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ một lát, quyết định không nghĩ, một lát hãy nói, trước mắt trước nuôi thân thể tốt lên mới là khẩn yếu nhất.
Sáng ngày thứ hai, cả Vĩnh Ninh Hậu phủ người cũng biết, đêm qua đại tiểu thư để cho An Thân Vương phủ thế tử Tiêu Dạ Thần, đem đồ cưới lúc trước Hậu gia vì nàng chuẩn bị, tất cả đều đem ra ngoài bán của cải lấy tiền mặt.
Trong lúc nhất thời cả phủ nghị luận ầm ỉ.
Mọi người trong lòng biết rõ ràng một chuyện, đồ cưới Hậu gia cũng không phải là chuẩn bị cho Đại tiểu thư, nhưng thật ra là chuẩn bị cho nhị tiểu thư, không nghĩ tới bây giờ lại bị đại tiểu thư cho bán của cải lấy tiền mặt.
Lần này, mọi người vội vàng đi làm chuyện, ngàn vạn lần không nên đụng vào vết thương chủ tử, đến lúc đó chết nhưng chính là bọn họ.
Này một buổi sáng cả Vĩnh Ninh Hậu phủ hết sức an tĩnh, chẳng qua là Vĩnh Ninh hậu Vân Lôi lần nữa cho mời đại phu, nghe nói Hậu gia lại hộc máu.
Trừ Vân Lôi cùng Liễi thị bị chọc tức, Vân Thiên Tuyết cũng bị chọc tức.
Đồ cưới kia là cha mẹ chuẩn bị cho nàng, bây giờ lại bị nữ nhân kia đem ra ngoài bán của cải lấy tiền mặt, nàng sau này gả vào Tuyên vương phủ làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tay không vào Tuyên vương phủ sao?
Vân Thiên Tuyết càng nghĩ càng tức giận, ở trong phòng đập bể vài món đồ.
Sau khi đạp đồ, tâm tình của nàng đều không thể tỉnh táo lại, Vân Thiên Vũ, nàng không thể dễ dàng tha thứ cho nàng ta nữa, nữ nhân này chính là tai họa, giữ lại nàng ta, phía sau không chừng còn sẽ xảy ra chuyện.
Phụ thân trước đúng là đồng ý nàng ngầm hạ dọn dẹp Vân Thiên Vũ, nàng chỉ cần làm không có sơ hở là được, coi như Tiêu Cửu Uyên tra, cũng tra cũng không được gì.
Thân là đệ tử Vân Lam Tông, muốn động tay chân, thế nhưng chuyện dễ dàng.
Con ngươi Vân Thiên Tuyết tràn đầy sát khí, âm độc nở nụ cười lạnh, ngoắc tay bảo đại nha hoàn Hải Đường tới đây, cẩn thận dặn dò Hải Đường đôi câu, lại đưa một bọc đồ cho Hải Đường, ý bảo nàng lập tức phải đi làm.
Nàng trước làm cho Vân Thiên Vũ nữ nhân kia đần độn hãy nói, cũng muốn nhìn một chút Tiêu Cửu Uyên còn có thể hay không muốn một kẻ ngu làm vị hôn thê.
Chờ Tiêu Cửu Uyên hủy hôn, nàng sẽ đem nữ nhân kia tỉnh tảo lại, sau đó từ từ hành hạ nàng, nhất định phải để cho nàng sống không bằng chết.