Dù là như vậy, Vân Thiên Vũ cũng không tha cho thái tử, xuống tay vừa nặng lại vừa ngoan độc, nhắm ngay vào cả trên lẫn dưới người thái tử mà đánh thật mạnh.
Thực ra, nếu không phải thuộc hạ của thái tử đang ở bên ngoài, nhìn thấy thái tử đi vào gian phòng này thì nàng còn muốn đánh chết thái tử.
Nhưng thuộc hạ của thái tử đang ở bên ngoài, nhìn thấy thái tử đi vào gian phòng này nên nàng không thể đánh chết thái tử.
Bởi vì nếu nàng đánh chết thái tử sẽ mang đến phiền phức cho nàng và phủ An thân vương.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa hung hăng đánh thái tử.
Bên ngoài gian phòng, người của thái tử đã tới gần, nhanh chóng phát hiện ra có điều không ổn, vì có người ngăn cản bọn họ.
Bọn chúng lập tức đoán ra thái tử có khả năng đang gặp nguy hiểm.
Kết quả là vài tên thuộc hạ ở bên ngoài hung hăng đánh nhau với Ảnh Tử.
Tiếp đó, trong ngoài đánh nhau thành một đám.
Trong hậu hoa viên của cung điện hoàng hậu, các món ăn lần lượt được mang lên.
Hoàng hậu và đám người Trinh phi đã bắt đầu ăn uống.
Mọi người vừa ăn uống vừa trò chuyện, vô cùng tự tại.
Đúng lúc này, trên con đường tối ở hậu hoa viên có mấy bóng người chạy vụt qua.
Trừ đám người này, còn có giọng nói của thái giám vang lên: “Ly thân vương gia, người cho nổ tài thay người bẩm báo hoàng hậu nương nương một tiếng, Ly thân vương gia.”
Ở trong hậu hoa viên, tiếng nói cười lập tức dừng lại.
Hoàng hậu quay đầu nhìn sang, liền nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên một thân cẩm y màu đen, toàn thân toát ra vẻ lạnh lẽo và khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Dạ Thần đang dẫn theo mấy tên thuộc hạ tiến vào.
Hoàng hậu nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên và Tiêu Dạ Thần, vẻ mặt vô cùng khó coi, lông mày nhướn lên tức giận quát: “Tiêu Cửu Uyên, đêm hôm khuya khoắt ngươi không ở trong phủ Ly thân vương mà xông vào hậu hoa viên của bổn cung làm gì?”
Mày phượng của Tiêu Cửu Uyên nhíu lại, hàn quang tản ra tứ phía, không nhìn thấy Vân Thiên Vũ, lòng trầm xuống, lạnh giọng quát: “Bổn vương độc phát, cho nên đến tìm Linh Nghi quận chúa, mong hoàng hậu không lấy làm phiền lòng.”
“Độc phát sao?” Hoàng hậu nhìn chằm chằm vào Tiêu Cửu Uyên, chỉ thấy quanh thân hắn toàn sát khí, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy huyết khí, nhưng bà ta không nhìn ra hiện tượng độc phát trên người hắn.
“Tiêu Cửu Uyên, ngươi...” Hoàng hậu tức giận chỉ vào Tiêu Cửu Uyên, chỉ có điều hoàng hậu còn chưa kịp nói ra điều gì thì đã có thái giám chạy tới vội vàng bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương, không xong rồi, bên kia có đánh nhau.”
“Có đánh nhau sao? Đánh nhau ở đâu?” Vẻ mặt hoàng hậu giật mình, các vị phu nhân và tiểu thư trong hậu hoa viên cũng giật mình, mặt đều biến sắc.
Trong cung thế này là thế nào? Tại sao mỗi lần đều xảy chuyện không may.
Xem ra trong cung năm nay gặp hạn rồi, sau này bọn họ nên tìm lý do để ít tiến cung thì tốt hơn.
Trong lòng mỗi người đều nghĩ vậy.
Hoàng hậu tức giận quát lớn: “Đang yên đang lành sao lại đánh nhau?”
“Nô tài cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là đánh nhau ở điện phía tây, nô tài vừa nghe được tin này lập tức đến bẩm báo hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu còn chưa kịp nói gì thì Tiêu Cửu Uyên và Tiêu Dạ Thần đã quay người sải bước đi thẳng đến điện phía tây của cung điện hoàng hậu.
Hoàng hậu thấy vậy cũng vội vàng đứng dậy đi theo.
Hoàng hậu nghĩ đến chuyện hôm nay thái tử tiến cung nói với mình muốn gạo nấu thành cơm với Vân Thiên Vũ.
Không biết thái tử định giở trò gì.
Hoàng hậu vừa nghĩ đến chuyện này sắc mặt liền thay đổi, nhanh chóng đi lên phía trước.
Các vị phu nhân và tiểu thư ở phía sau không muốn đi theo nhưng hoàng hậu đã đi rồi, bọn họ không dám không đi, hơn nữa bọn họ cũng rất tò mò đã xảy ra chuyện gì.
Thực ra, nếu không phải thuộc hạ của thái tử đang ở bên ngoài, nhìn thấy thái tử đi vào gian phòng này thì nàng còn muốn đánh chết thái tử.
Nhưng thuộc hạ của thái tử đang ở bên ngoài, nhìn thấy thái tử đi vào gian phòng này nên nàng không thể đánh chết thái tử.
Bởi vì nếu nàng đánh chết thái tử sẽ mang đến phiền phức cho nàng và phủ An thân vương.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa hung hăng đánh thái tử.
Bên ngoài gian phòng, người của thái tử đã tới gần, nhanh chóng phát hiện ra có điều không ổn, vì có người ngăn cản bọn họ.
Bọn chúng lập tức đoán ra thái tử có khả năng đang gặp nguy hiểm.
Kết quả là vài tên thuộc hạ ở bên ngoài hung hăng đánh nhau với Ảnh Tử.
Tiếp đó, trong ngoài đánh nhau thành một đám.
Trong hậu hoa viên của cung điện hoàng hậu, các món ăn lần lượt được mang lên.
Hoàng hậu và đám người Trinh phi đã bắt đầu ăn uống.
Mọi người vừa ăn uống vừa trò chuyện, vô cùng tự tại.
Đúng lúc này, trên con đường tối ở hậu hoa viên có mấy bóng người chạy vụt qua.
Trừ đám người này, còn có giọng nói của thái giám vang lên: “Ly thân vương gia, người cho nổ tài thay người bẩm báo hoàng hậu nương nương một tiếng, Ly thân vương gia.”
Ở trong hậu hoa viên, tiếng nói cười lập tức dừng lại.
Hoàng hậu quay đầu nhìn sang, liền nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên một thân cẩm y màu đen, toàn thân toát ra vẻ lạnh lẽo và khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Dạ Thần đang dẫn theo mấy tên thuộc hạ tiến vào.
Hoàng hậu nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên và Tiêu Dạ Thần, vẻ mặt vô cùng khó coi, lông mày nhướn lên tức giận quát: “Tiêu Cửu Uyên, đêm hôm khuya khoắt ngươi không ở trong phủ Ly thân vương mà xông vào hậu hoa viên của bổn cung làm gì?”
Mày phượng của Tiêu Cửu Uyên nhíu lại, hàn quang tản ra tứ phía, không nhìn thấy Vân Thiên Vũ, lòng trầm xuống, lạnh giọng quát: “Bổn vương độc phát, cho nên đến tìm Linh Nghi quận chúa, mong hoàng hậu không lấy làm phiền lòng.”
“Độc phát sao?” Hoàng hậu nhìn chằm chằm vào Tiêu Cửu Uyên, chỉ thấy quanh thân hắn toàn sát khí, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy huyết khí, nhưng bà ta không nhìn ra hiện tượng độc phát trên người hắn.
“Tiêu Cửu Uyên, ngươi...” Hoàng hậu tức giận chỉ vào Tiêu Cửu Uyên, chỉ có điều hoàng hậu còn chưa kịp nói ra điều gì thì đã có thái giám chạy tới vội vàng bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương, không xong rồi, bên kia có đánh nhau.”
“Có đánh nhau sao? Đánh nhau ở đâu?” Vẻ mặt hoàng hậu giật mình, các vị phu nhân và tiểu thư trong hậu hoa viên cũng giật mình, mặt đều biến sắc.
Trong cung thế này là thế nào? Tại sao mỗi lần đều xảy chuyện không may.
Xem ra trong cung năm nay gặp hạn rồi, sau này bọn họ nên tìm lý do để ít tiến cung thì tốt hơn.
Trong lòng mỗi người đều nghĩ vậy.
Hoàng hậu tức giận quát lớn: “Đang yên đang lành sao lại đánh nhau?”
“Nô tài cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là đánh nhau ở điện phía tây, nô tài vừa nghe được tin này lập tức đến bẩm báo hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu còn chưa kịp nói gì thì Tiêu Cửu Uyên và Tiêu Dạ Thần đã quay người sải bước đi thẳng đến điện phía tây của cung điện hoàng hậu.
Hoàng hậu thấy vậy cũng vội vàng đứng dậy đi theo.
Hoàng hậu nghĩ đến chuyện hôm nay thái tử tiến cung nói với mình muốn gạo nấu thành cơm với Vân Thiên Vũ.
Không biết thái tử định giở trò gì.
Hoàng hậu vừa nghĩ đến chuyện này sắc mặt liền thay đổi, nhanh chóng đi lên phía trước.
Các vị phu nhân và tiểu thư ở phía sau không muốn đi theo nhưng hoàng hậu đã đi rồi, bọn họ không dám không đi, hơn nữa bọn họ cũng rất tò mò đã xảy ra chuyện gì.