Mục lục
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Phi nghe nói Bạch Tình Đình mang thai rồi, vội quay người lại hỏi:

- Cái gì, em có thai rồi?

Nếu như Diệp Lăng Phi không quay người lại thì trong nhất thời Bạch Tình Đình không thể chú ý đến vết thương nơi cổ của Diệp Lăng Phi, kết quả Bạch Tình Đình vừa khớp nhìn thấy vết thương nơi cổ của Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình kinh ngạc hỏi:

- Ông xã, cổ anh bị sao thế?

Diệp Lăng Phi mới nhận thức được trên cổ mình có vết thương, lúc nãy là hắn không muốn để cho Bạch Tình Đình nhìn thấy vết thương còn hằn trên cổ do bị Trương Lộ Tuyết cắn, giờ thì bị Bạch Tình Đình nhìn thấy rồi. Diệp Lăng Phi không biết nên giải thích với Bạch Tình Đình thế nào cả.

- A, cái này… cái này…!

Diệp Lăng Phi ấp úng nói.

- Là…là bị…bị Trương Lộ Tuyết cắn đấy!

Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong liền nhìn Bạch Tình Đình, hắn vốn tưởng Bạch Tình Đình sau khi nghe xong sẽ biến sắc, nhưng không ngờ sau khi Bạch Tình Đình nghe xong đột nhiên lại phì cười. Cô áp sát mặt vào cổ Diệp Lăng Phi, đưa tay ra sờ lên vết thương hằn sâu trên cổ cười nói:

- Ông xã, xem ra Trương Lộ Tuyết hận anh đến tận xương tủy. Nếu như không phải chính miệng anh nói với em, em thấy khó mà tin đây là do Trương Lộ Tuyết cắn đấy!

- Bà xã đại nhân, chẳng lẽ em không tin anh sao?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Đương nhiên là em tin rồi!

Bạch Tình Đình cười nói:

- Em chỉ là muốn biết rốt cuộc trong lòng Trương Lộ Tuyết thù hận anh sâu cỡ nào, ông xã, anh có từng nghĩ qua, tìm cơ hội để bù đắp cho Trương Lộ Tuyết không?

- Chẳng lẽ anh như vậy không được xem là bù đắp sao?

Diệp Lăng Phi nói.

- Em xem, cổ anh bị cô ấy cắn đến chảy cả máu ra rồi kìa!

- Đó là anh đắc tội với người ta, ông xã, thực ra nghĩ thấy Trương Lộ Tuyết cũng rất đáng thương, hoàn toàn đều do anh mà thành ra như vậy!

- Liên quan gì đến anh chứ!

Diệp Lăng Phi lo Bạch Tình Đình sẽ nói tiếp đề tài này nên hắn vội chuyển đề tài:

- Được rồi, bà xã, anh đói bụng rồi, hay đi ăn cơm đi!

- Ăn gì chứ. Trương Vân còn chưa nấu kìa!

Bạch Tình Đình nói.

- Ai biết được tối nay khi nào anh về chứ, ý của em và Hân Mính là đợi anh về hãy nấu, giờ anh với em xuống ngồi đợi trước đi!

- Phải xuống đợi nữa!

Diệp Lăng Phi vừa nghe, hai tay hắn ôm chặt chiếc eo nhỏ mềm của Bạch Tình Đình, nói:

- Bà xã đại nhân, hay chúng ta thân mật một lúc, đợi sau khi thân mật xong hãy xuống ăn cơm!

- Đừng ồn ào nữa, đừng ồn ào nữa…!

Bạch Tình Đình vùng vẫy, nhưng cô đâu có thể mạnh như sức của Diệp Lăng Phi. Bị Diệp Lăng Phi cưỡng chế bồng lên giường. Chiều nay ở bên tập đoàn Tân Á đã gây nên không ít dục hỏa, đầu tiên là bị Trịnh Khả Nhạc mê hoặc một hồi, sau đó là thân mật với Trương Lộ Tuyết, dục hỏa này đều bị Diệp Lăng Phi kìm nén trong lòng, cuối cùng cũng đã về nhà, đã có cơ hội để phát tiết rồi. Hắn vừa bồng Bạch Tình Đình lên giường, còn chưa đè lên người Bạch Tình Đình thì Bạch Tình Đình đã ra hiệu cửa phòng còn chưa đóng. Diệp Lăng Phi nhảy xuống giường, rất nhanh đóng cửa phòng lại, đợi hắn trở lại bên giường thì nhìn thấy Bạch Tình Đình đã thoát chỉ còn lại một chiếc quần lót màu vàng nhạt.

Cơ thể ngọc ngà của Bạch Tình Đình nằm thẳng trên giường, hai tay cô ôm lấy bộ ngực, hai chân thẳng suông mượt khép chặt lại, từ bên mép chiếc quần lót màu vàng nhạt đó lộ ra một đường màu hồng khiến người khác phải hồi hộp.

Làn da trắng mịn tựa như sắp xảy nước ra đó của Bạch Tình Đình tỏa ra ánh quang. Diệp Lăng Phi lên giường, hai tay hắn tách hai tay đang ôm trước ngực của Bạch Tình Đình, lộ ra hai đỉnh nhô cao của Bạch Tình Đình, hai nhũ hoa trên hai đỉnh khiến cho Diệp Lăng Phi không nhịn được nữa, há miệng ngậm lấy nó.

Từ chiếc miệng nhỏ nhắn đó của Bạch Tình Đình phát ra tiếng rên rỉ, cặp đùi trắng mịn dưới nụ hôn mãnh liệt của Diệp Lăng Phi đã dần run lên. Mông cô co lại, dưới sự đùa ghẹo của chiếc lưỡi linh hoạt đó của Diệp Lăng Phi, mông của Bạch Tình Đình rất nhanh đã dãn ra. Bạch Tình Đình là một người phụ nữ cao quý, dưới sự vuốt ve của chồng mình cũng sẽ trở nên mất đi lý trí, thậm chí ngay cả sự e thẹn cũng tạm thời bỏ qua, tuy nói cô có phản kháng một lúc nhưng cuối cùng vẫn là thất bại.

Hai chân quỳ trên giường, hai tay ấn trên ra giường, chiếc mông nhô cao, tùy theo động tác mút của Diệp Lăng Phi mà mông của Bạch Tình Đình lắc lư theo. Tư thế này Bạch Tình Đình chưa bao giờ làm qua cả, cô ngượng đến chín cả mặt. Một tiếng “bụp”, bàn tay Diệp Lăng Phi dùng lực tát mạnh vào mông Bạch Tình Đình, tát đến nỗi hiện nguyên cả dấu bàn tay, tiếp theo đó hạ thân của Diệp Lăng Phi dán chặt vào mông Bạch Tình Đình, lúc miệng Bạch Tình Đình phát ra tiếng rên rỉ thì Diệp Lăng Phi cũng đã dùng lực đâm vào.

Từng lần va đập là từng lần Bạch Tình Đình rên rỉ, trong phòng lúc này tràn ngập sắc xuân. Mùi dâm đãng này khiến cho Bạch Tình Đình cảm thấy tim mình như đang hòa tan, trong đầu cô không có bất cứ thứ gì nữa, chỉ còn lại có mình Diệp Lăng Phi. Thân là vợ của Diệp Lăng Phi, điều mà Bạch Tình Đình có thể làm chính là khiến cho chồng mình càng hoan lạc hơn, sau khi trải qua quan hệ vợ chồng thực thụ với Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình càng phát giác ra được đây là trách nhiệm của mình.

Trước đây Bạch Tình Đình giống như một cô bé được nuông chiều đến phát hư, vốn không hề biết đi thương yêu chồng của mình. Bây giờ thì cô đã hiểu rồi, vì sao mà Diệp Lăng Phi lại yêu thương Chu Hân Mính đến vậy. Nguyên nhân lớn nhất là nằm ở chỗ Chu Hân Mính giống như một thê tử đức hạnh, luôn nghĩ cho Diệp Lăng Phi. Còn mình trước đây chỉ toàn nghĩ cho mình. Bạch Tình Đình lúc này muốn thay đổi hết tất cả, cô muốn mình là một con chim nhỏ dịu dàng trước mặt chồng, chỉ muốn được chồng yêu thương, trong lòng nghĩ đến đều chỉ có chồng mà thôi. Nhưng ở bên ngoài. Bạch Tình Đình vẫn là một tổng giám đốc tập đoàn cao quý sang trọng. Trên thế giới này chỉ có một người đàn ông mới có thể chinh phục được người phụ nữ có cả dung mạo thiên sứ, khí chất cao quý như Bạch Tình Đình này.

…………………………………

Toàn thân Bạch Tình Đình mềm nhũn, chỉ muốn nằm trên giường. Diệp Lăng Phi thì tinh thần phấn chấn, thấy Bạch Tình Đình nằm liệt trên giường, hắn cầm nội y của mình lên mặc vào người.

- Bà xã, anh xuống bưng cơm lên cho em!

Diệp Lăng Phi đưa tay ra nhéo cái mông Bạch Tình Đình một cái, nói:

- Anh đút em ăn!



- Ừm!

Trên mặt Bạch Tình Đình vẫn còn hồng hồng, hai chân cô khép chặt, nũng nịu nói:

- Ông xã, anh nói xem lúc nào thì em có thể mang thai đây?

Trước đó chỉ là Bạch Tình Đình đùa với Diệp Lăng Phi, cô vốn không có mang thai. Sau khi thấy Chu Hân Mính có thai với Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình càng muốn có con. Nhưng việc có con không thể nói có là có được, có lúc hai bên cần nổ lực tích cực một thời gian mới có thể mang thai, đương nhiên, cũng có thể một lần đã có thai, đó lại là một lý luận khác.

- Tình Đình, đừng nôn nóng!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Anh tin sẽ mang thai nhanh thôi, sau khi chúng ta giải quyết mọi chuyện xong thì ngày ngày đều ở nhà sinh sản ra con cái, rất nhanh sẽ có con thôi!

Bạch Tình Đình nũng nịu nói một câu:

- Ông xã, em muốn giờ có con, em muốn có con của chúng ta!

- Hay chúng ta tiếp một lần nữa!

Diệp Lăng Phi nói.

Bạch Tình Đình vừa nghe vội lắc đầu nói:

- Đừng, giờ em đã không thể ra khỏi giường rồi, anh còn muốn bắt nạt em!

Diệp Lăng Phi mặc đồ xong nhìn Bạch Tình Đình đang nằm trên giường cười cười ra khỏi phòng. Hắn xuống lầu nhìn thấy Chu Hân Mính đang ngồi trong phòng khách. Trương Vân đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi rồi, chỉ đợi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình xuống ăn cơm thôi.

Diệp Lăng Phi bảo Trương Vân và Chu Hân Mính ăn cơm trong phòng ăn, hắn lại lấy ra ít thức ăn bừng trở vào phòng ngủ. Bạch Tình Đình ở trong phòng ngủ nũng nịu đủ điều. Diệp Lăng Phi đành phải dỗ dành như dỗ đứa trẻ cho Bạch Tình Đình ăn cơm.

Trong nhà có hai người phụ nữ, không chỉ lo chăm chút một người phụ nữ. Diệp Lăng Phi lo Chu Hân Mính sẽ nghĩ nhiều, xong khi dỗ Bạch Tình Đình xong lại chuồn vào phòng Chu Hân Mính, bồng Chu Hân Mính đang chuẩn bị ngủ về phòng ngủ của mình.

Cứ như vậy Diệp Lăng Phi ôm hai mỹ nữ ngủ thiếp đi. Bạch Tình Đình ngại ngùng nói với Chu Hân Mính trước khi ăn cơm cô và Diệp Lăng Phi đã vận động pít-tông. Chỉ là không nói mình không được thoải mái, không muốn xuống ăn cơm. Chu Hân Mính cũng không phải con ngốc, cũng biết là chuyện gì, cũng không hỏi gì nữa cả.

- Hai bà xã, chúng ta ngủ thôi!

Diệp Lăng Phi nằm ở giữa, đưa tay tắt đèn, trong phòng một màn đen nghịt. Hai tay Diệp Lăng Phi ôm hai bờ vai của Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, hai mỹ nữ này mặc chiếc áo ngủ có dây, bờ vai thơm lộ ra trơn mịn như ngọc mỡ dê vậy, bàn tay Diệp Lăng Phi lê nhẹ trên bờ vai hai người, đó là một cảm giác dễ dịu không nói nên lời.

Bạch Tình Đình nghiêng người lại, tay phải sờ lên ngực Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói:

- Hân Mính, mình không biết tại sao, trong lòng thấy hơi căng thẳng, hai ngày nay cứ như vậy, vừa nghĩ đến chuyện mặc áo cưới liền thấy căng thẳng!

Chu Hân Mính nằm nghiêng lại, cô đã mang thai rồi, lúc này cần chú ý đến tư thế ngủ của mình, sợ đè hư đứa con trong bụng. Sau khi nghe thấy những lời này của Bạch Tình Đình. Chu Hân Mính khẽ cười nói:

- Tình Đình, điều này rất bình thường, có thể được mặc áo cưới là ước mơ lớn nhất cả người của người phụ nữ, đừng nói chi cậu, ngay cả mình cũng thấy căng thẳng.

Diệp Lăng Phi nằm giữa hai người, nghe những lời này của hai mỹ nữ, hắn không chen mồm vào. Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình đang nói chủ đề của hai bọn họ, điều Diệp Lăng Phi cần làm là nằm im mà nghe, có điều, hắn cũng không nhàn rỗi, trong lòng cũng đang nghĩa làm thế nào để cho hai bà xã của mình càng được sống hạnh phúc hơn.

- Ông xã, em hỏi anh một chuyện!

Bạch Tình Đình đột nhiên hỏi.

Diệp Lăng Phi quay mặt qua bên Bạch Tình Đình nói:

- Bà xã, chuyện gì?

- Ông xã, nếu như em và Hân Mính đồng thời rơi xuống biển, anh chỉ có thể cứu một người thì anh sẽ cứu ai?

Bạch Tình Đình hỏi.

Khi Chu Hân Mính nghe Bạch Tình Đình hỏi câu này xong, cô cũng quay đầu lại phía Diệp Lăng Phi, muốn biết Diệp Lăng Phi làm sao để trả lời câu hỏi này. Câu hỏi này là một câu hỏi rất sắc bén, nếu Diệp Lăng Phi nói sẽ cứu Bạch Tình Đình, chắc chắn sẽ tổn thương đến Chu Hân Mính, nhưng nếu như cứu Chu Hân Mính trước thì Bạch Tình Đình cũng sẽ đau lòng.

Diệp Lăng Phi vốn không lập tức trả lời câu hỏi của Bạch Tình Đình, mà là há miệng hôn lên mặt của Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, sau đó nói:

- Tình Đình, em còn nhớ anh đã từng nói em và Hân Mính đều là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh, anh không thể nhìn thấy ai trong hai người bọn em chết trước mặt anh, nếu như anh chỉ có thể cứu một người, anh sẽ chọn cứu em trước sau đó dùng tính mạng của mình đi cứu tính mạng của Hân Mính, anh sẽ chọn người chết là anh!

Bạch Tình Đình vội dùng tay ngọc ngà mịn màng của mình chận miệng của Diệp Lăng Phi lại, vội nói:

- Ông xã, anh không được phép nói bậy, em lúc nãy chỉ đùa thôi, sau này anh không được phép nói những lời này nữa, nếu anh có mệnh hệ gì em và Hân Mính đều không thể nào tiếp tục sống được!

Chu Hân Mính cũng nói:

- Diệp Lăng Phi, nếu như anh thực sự yêu em và Tình Đình, thì anh phải sống cho tốt vào, anh cần phải biết bây giờ anh đã không phải một mình nữa rồi, còn có em. Tình Đình, và đứa con trong bụng em nữa!

Diệp Lăng Phi vô cùng cảm động, cuộc đời chỉ có như vậy, chỉ cần có người phụ nữ chịu chết vì mình ở bên cạnh thì quá đủ rồi.

Ngày hôm sau Bạch Tình Đình đến tập đoàn quốc tế Thế Kỷ còn Chu Hân Mính lại về nhà. Mẹ Chu Hân Mính hôm nay sẽ đi cùng Chu Hân Mính đến bệnh viện kiểm tra. Diệp Lăng Phi đã đặt xong thời gian thử áo cưới, ngày mai sẽ đưa Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình đi chụp ảnh cưới.

Lúc Diệp Lăng Phi chuẩn bị lái xe đến công ty bảo hiểm Dân An để họp thì hắn nhận được điện thoại của Trương Lộ Tuyết, ngữ khí trong điện thoại của Trương Lộ Tuyết hiện rõ rất vui vẻ, điều đó là đương nhiên rồi, con gái thích hoa tươi. Trương Lộ Tuyết mới sáng sớm đã nhận được hoa hồng của Diệp Lăng Phi, sao cô không vui cho được.



- Đừng quên trưa nay đến nhà đón em!

Trương Lộ Tuyết cười trong điện thoại.

- Ừm, có điều anh phải chuẩn bị đi đấy, bố mẹ em nói không chừng sẽ hỏi anh một số!

- Hỏi anh cái gì?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Cái này còn phải hỏi, chẳng phải anh sắp cưới Bạch Tình Đình sao, bố mẹ em đương nhiên sẽ hỏi sao anh lại đến đón em rồi!

Trương Lộ Tuyết nói.

- Anh sẽ không ngốc như vậy đó chứ, ngay cả cái này mà cũng phải để em nhắc!

- Anh nói nè Trương Lộ Tuyết, em không thể không làm vậy chứ, em làm vật khiến anh rất khó xử!

Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ nói.

- Ngộ nhỡ lúc bố mẹ em hỏi anh, anh nói lỡ miệng thì phải làm sao đây!

- Dẹp, sớm biết anh sẽ nghĩ vậy mà!

Trương Lộ Tuyết nói.

- Được rồi, em không làm khó anh nữa, anh chỉ cần nói vài câu cho em mát lòng thì em tha cho anh!

- Cái này…!

Diệp Lăng Phi khó khăn nói.

- Lộ Tuyết, em là đẹp nhất!

- So với Bạch Tình Đình thì sao?

Trương Lộ Tuyết hỏi.

- Em với Bạch Tình Đình đều đẹp như nhau!

- Nói dối, vừa nghe là biết nói dối rồi, em nói nè Diệp Lăng Phi, anh muốn em làm bạn gái của anh thì đem ra chút thành ý đi, đừng để em cảm thấy anh đang qua quít với em, cảm giác đó rất khó chịu!

Trương Lộ Tuyết nói.

- Chẳng lẽ anh không biết nói những lời đường mật à?

- Anh đâu có bảo em làm bạn gái của anh!

Diệp Lăng Phi thấp giọng lẩm bẩm, giọng của hắn rất nhỏ. Trương Lộ Tuyết vốn không nghe rõ được. Diệp Lăng Phi lo Trương Lộ Tuyết nghe được câu mình vừa lầm bầm, đành nói mấy câu đường mật, sau khi Trương Lộ Tuyết nghe xong mới vui vẻ cười nói:

- Được rồi, em tha cho anh đó, mười một giờ trưa đợi em trước cổng tiểu khu nhà em, nhớ kỹ, nếu như đến lúc đó em không thấy thì sau này đừng mơ nói chuyện với em!

Cuối cùng Diệp Lăng Phi cũng đã cúp được điện thoại của Trương Lộ Tuyết, trong lòng thầm nghĩ Trương Lộ Tuyết vẫn là cô gái vướng víu, trước đây sao mình không chú ý nhỉ. Tạm thời bỏ qua mấy cái này. Diệp Lăng Phi lái xe chạy đến công ty bảo hiểm Dân An. Tổng bộ công ty bảo hiểm Dân An ở Bắc Kinh, bên này chỉ là chi nhánh công ty.

Diệp Lăng Phi vừa đến bãi đỗ xe của tòa nhà công ty bảo hiểm Dân An thì nhìn thấy chiếc BYD màu đỏ chạy vào bãi đỗ xe. Diệp Lăng Phi đối với bên công ty bảo hiểm Dân An vốn không có tình cảm như bên tập đoàn Tân Á, lúc đầu, hắn chịu mua lại công ty bảo hiểm Dân An chẳng qua chỉ là nhất thời đưa ra ý nghĩ nông nổi mà thôi. Nhưng giờ xem ra cái quyết định của Diệp Lăng Phi mua lại công ty bảo hiểm Dân An là vô cùng anh minh, cần biết rằng lợi luận năm ngoái của công ty bảo hiểm Dân An đã vượt quá tám mươi triệu, đây lại là số bạc trắng chói óng ánh.

Ngay cả lợi nhuận của tập đoàn Tân Á cũng không có nhiều như của công ty bảo hiểm Dân An, điều không thể phủ nhận tỉ lệ lợi nhuận của những doanh nghiệp kiểu như công ty bảo hiểm Dân An cao hơn nhiều so với những doanh nghiệp sản xuất như tập đoàn Tân Á. Lần này, những tầng lớp cấp cao của công ty bảo hiểm Dân An đều đến thành phố Vọng Hải, hoàn toàn là đến báo cáo với Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi xuống xe thì nhìn thấy cửa chiếc xe BYD cũng mở ra. Phương Linh với một mái tóc xoăn từ trong xe bước ra. Lần trước Diệp Lăng Phi gặp Phương Linh là từ hồi năm ngoái, lúc đó Diệp Lăng Phi còn ở công ty bảo hiểm Dân An, trong chớp mắt chí ít cũng đã hơn nửa năm không gặp Phương Linh rồi. Phương Linh trước đây để tóc dài, giờ Phương Linh lại có mái tóc xoăn, thêm vài phần của người phụ nữ thành thục.

Lúc Diệp Lăng Phi từ Ma Cao trở về thì nhận được điện thoại của Phương Linh, nói sắp tổ chức hôn lễ, mời Diệp Lăng Phi tham dự. Diệp Lăng Phi vốn không quan tâm đến chuyện này nên đã quên béng đi từ lâu rồi, hôm nay nhìn thấy Phương Linh mới nhớ ra, mình đã quên đi tham dự hôn lễ của Phương Linh.

Diệp Lăng Phi lại thay đổi suy nghĩ, cảm giác trong đó có gì không thỏa, theo lý mà nói Phương Linh vừa kết hôn, chắc phải nghỉ phép rồi, sao lại đến công ty bảo hiểm Dân An. Nếu như nói sau khi Phương Linh kết hôn xong thì sẽ đến chia bánh hồng, chí ít Phương Linh cũng nên mặc đồ đỏ khắp người, nhưng Phương Linh lúc này lại mặc bộ đồng phục màu xanh da trời, bên trong là chiếc áo sơ mi màu trắng, xem có vẻ chẳng giống như đến chia bánh hồng.

Trong lúc Diệp Lăng Phi đang suy nghĩ bên này thì Phương Linh cũng đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi, thấy Phương Linh đi về phía Diệp Lăng Phi, mùi hương cùng bổ đến.

- Diệp tiên sinh, sao anh lại ở đây?


Phương Linh đến trước mặt Diệp Lăng Phi, hai tay cô vòng trước ngực, hàng lông mi dán cho dài ra thêm đang khẽ chớp chớp nhìn Diệp Lăng Phi.


- Tôi đến đây xem thử!


Diệp Lăng Phi cười nói.


- Chẳng phải sắp cuối năm rồi sao, mọi người cũng đã vất vả một năm rồi, chí ít tôi cũng nên đến biểu thự sự cảm ơn của tôi với mọi người, hôm nay đến để chia tiền cho mọi người!


- Ồ, tôi lại quên mất anh là ông chủ lớn của công ty Dân An này chứ!


Biểu tình của Phương Linh rất lạnh nhạt, vốn không đối đãi với Diệp Lăng Phi nhiệt tình như trước đây. Diệp Lăng Phi cảm thấy có thể do mình và Phương Linh đã hơn nửa năm không gặp nhau rồi, quan hệ giữa hai người cũng trở nên xa lạ. Lúc đầu Diệp Lăng Phi cũng có ý muốn kéo giãn quan hệ với Phương Linh, hắn không muốn xung quanh mình có quá nhiều phụ nữ nhúng vào. Diệp Lăng Phi vừa nghĩ đến đây thì đột nhiên nghe Phương Linh nói một câu:


- Tôi bị người ta lừa rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK