- Bà xã à, khi gặp thị trưởng Chu em phải kể tường tận một chút. Anh nghĩ thị trưởng sẽ nhanh chóng hiểu ra nguyên cớ của sự việc thôi.
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính ngồi trên băng ghế sau xe, Bạch Tình Đình lo âu nói:
- Nhưng ông xã này, anh nói việc này thị trưởng Chu có thể tìm ra cách giải quyết được không?
- Nếu thị trưởng Chu không tìm ra cách giải quyết thì quả thật cái ghế thị trưởng mà ông đang ngồi sẽ không vững chắc được đâu.
Chu Hân Mính vẫn đang rất tức giận, nghe thấy Diệp Lăng Phi nói thế, cô bất mãn nói:
- Cái gì mà ghế thị trưởng ngồi không vững? Ba em dựa vào năng lực để làm thị trưởng, anh dựa vào cái quái gì mà nói như thế?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Hân Mính, em không nghĩ xem, dự án nhà máy hóa chất là do ba em đề xướng, bây giờ dính phải phiền phức lớn, chẳng nhẽ ba em không bị ảnh hưởng. Hơn nữa, chẳng nhẽ không có ai nhòm ngó vào cái ghế thị trưởng của ba em, có biết bao nhiêu người đang để ý mọi hành động của ông, họ lại chẳng ước ba em vướng vào rắc rối nào đó quá ấy chứ. Anh thấy chuyện nhà máy hóa chất không còn đơn giản nữa, em nghĩ xem Lâm Tuyết có quan hệ gần gũi nhất với ai, chẳng phải Từ Hàn Vệ hay sao. Tại sao khi ba em đưa ra dự án này, Từ Hàn Vệ lại đồng ý, chính là vì muốn đưa ba em vào tròng thôi.
Chu Hân Mính nghe xong, bĩu môi, giữ im lặng. Mặc dù cô rất muốn tìm ra một lý do phản bác, nhưng lại tìm không ra, thực ra những lời Diệp Lăng Phi nói không hề sai, Chu Hân Mính cũng nghĩ mọi việc rất có thể đúng như suy đoán của Diệp Lăng Phi. Chu Hồng Sâm một mực ngồi trong thư phòng đợi Diệp Lăng Phi, những lời Diệp Lăng Phi nói ban nãy qua điện thoại làm ông ta nhận thức được rằng vấn đề đã trở lên vô cùng nghiêm trọng, bản thân ông ta có thể đã bị Từ Hàn Vệ đâm lén sau lưng.
Chu Hồng Sâm nhìn đồng hồ, đã sắp 11 giờ đêm mà Diệp Lăng Phi vẫn chưa tới. Chu Hồng Sâm nôn nóng phiền muộn đi đi lại lại trong thư phòng. Khi nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài vọng vào, Chu Hồng Sâm vội vàng đi đến cửa phòng, giơ tay mở cửa.
Ông ta chỉ nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đang đi về hướng thư phòng, còn đằng sau lưng họ, Chu Hân Mính đang nói chuyện với vợ ông ta. Có một khoảng thời gian Chu Hân Mính không về nhà, nhìn thấy mẹ mình đương nhiên cô rất muốn tâm sự vài câu. Tạm thời Chu Hồng Sâm không có thời gian nói chuyện phiếm với con gái mình, ông ta chỉ đang bận tâm đến con đường hoạn lộ trước mắt của mình.
- Tiểu Diệp, đến rồi à?
Chu Hồng Sâm không che giấu được sự nôn nóng trong nội tâm của mình, rồi sau đó lại cố tỏ ra bĩnh tĩnh, điềm nhiên như không, gọi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình vào thư phòng.
Lúc này Chu Hân Mính mới theo vào. Cô cũng muốn nghe tường tận mọi việc. Chu Hồng Sâm nhìn sang vợ mình nói:
- Tiểu Vân, em rót cho Tiểu Diệp và Tiểu Bạch chén trà đi. À, lấy cái túi trà mà anh đem về từ Tây Hồ Long TĨnh pha nhé, dù gì cũng đã để lại, tiện đây pha cho hai đứa nó uống.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Thị trưởng Chu, không cần phiền phức như thế đâu ạ, giờ đã là nửa đêm rồi, chúng cháu chỉ qua đây một lát rồi về thôi ạ.
Bạch Tình Đình cũng phụ họa:
- Vâng ạ, thưa chú Chu. Thế này thì phiền hà cô Vân quá ạ.
Chu Hồng Sâm gật đầu, ra hiệu cho vợ mình lui ra. Đợi cho mẹ Chu Hân Mính rời đi, Chu Hồng Sâm mới hỏi:
- Tiểu Diệp. Trong điện thoại vẫn chưa nói cụ thể. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Cậu kể rõ ràng tôi nghe xem xem.
Diệp Lăng Phi nhìn sang phía bà xã mình, giục:
- Em ơi, em nói đi.
Bạch Tình Đình khẽ vâng một tiếng. Cô kể lại chi tiết từ đầu đến cuối sự việc cho Chu Hồng Sâm nghe. Trọng tâm là có người ở Thế Kỷ Quốc Tế đã làm lộ hạng mục đầu tư của công ty cho Triệu Trường Đào biết. Mà Triệu Trường Đào lại là người của Lâm Tuyết. Vì vậy chủ mưu của mọi hành động quấy phá rất có thể là Lâm Tuyết.
Nói đến đây, Bạch Tình Đình lại nhìn sang Diệp Lăng Phi. Cô không biết phải nói tiếp như thế nào nữa. Giờ cô đã hình thành một thói quen là chỉ cần có Diệp Lăng Phi bên cạnh, cô luôn luôn muốn nghe ý kiến góp ý của hắn.
Diệp Lăng Phi chỉ cười mỉm, ra hiệu Bạch Tình Đình đã nói rất tốt, rồi hắn quay sang phía Chu Hồng Sâm, nói:
- Thị trưởng Chu, cháu nghĩ giờ chú đã hiểu rõ rồi chứ ạ. Cháu nghĩ chuyện nhà máy hóa chất thực chất là một cái bẫy. Mấy ngày hôm nay nhân công nhà máy này suốt ngày gây chuyện. Cháu nghĩ rất có khả năng có người đứng đằng sau giật dây bọn họ, mục đích là để làm to chuyện lên.
Rầm!
Chu Hồng Sâm tức giận đập tay xuống bàn, làm Chu Hân Mính giật nảy người. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ thấy bộ dạng tức giận này của ba mình, cô lén nhìn sang phía Diệp Lăng Phi, nghĩ bụng: “ đều tại anh cả. Làm ba em nổi giận đùng đùng.”
- Loạn, loạn hết rồi.
Chu Hồng Sâm là ai kia chứ, nghe Bạch Tình Đình tường thuật lại mọi việc, không cần Diệp Lăng Phi phải nhắc nhở ông ta cũng tự hiểu rốt cuộc mọi việc là như thế nào. Đây là rõ ràng là cái bẫy chết tiệt do Từ Hàn Vệ bày ra. Hắn ta muốn xem trò cười đây mà. Chu Hồng Sâm nghĩ thầm: “ tôi vốn định hợp tác vơí ông, mọi người nước sông không phạm nước giếng. Vậy mà ông dám giăng bẫy tôi. Tôi còn thấy lạ, bình thường tôi làm gì ông cũng đều phản đối, sao lần này lại đồng ý dễ dàng như vậy, chỉ đơn thuần đòi nâng giá khu đất nhà máy hóa chất, tôi còn tưởng ông muốn nâng giá vì nghĩ đến đời sống anh em công nhân ở đó, muốn họ kiếm thêm được ít tiền bồi thường. Hóa ra, ông cố ý làm vậy, rồi ung dung ngồi đợi tôi sa bẫy. Được, được lắm!”
Chu Hồng Sâm không nhịn được cơn giận dữ, ông đứng bật dậy, đi đi lại lại trong phòng, mồm nói:
- Lâm Tuyết rốt cuộc muốn làm gì mà lại dùng thủ đoạn này để moi tin tức nội bộ của Thế Kỷ Quốc Tế. à, còn đám nhân công nhà máy, cũng thật to gan, lại còn dám đạp phá nơi giao dịch của người ta. Chuyện này không thể để yên được nữa.
Chu Hồng Sâm nói xong, nhấc điện thoại trên bàn mình, quay số của cục trưởng cục cảnh sát thành phố Vọng Hải Triệu Thiên Khiếu.
- Ông làm cục trưởng cục cảnh sát làm gì mà xảy ra chuyện lớn như vậy không báo lại với tôi. Có phải ông không muốn làm cục trưởng nữa phải không?
Chu Hồng Sâm chút hết mọi bực tức lên đầu Triệu Thiên Khiếu, mắng té tát. Triệu Thiên Khiếu đang mơ màng ngủ, vừa mới nhấc điện thoại, máu còn chưa kịp lên não, thì đã bị Chu Hồng Sâm mắng cho tỉnh cả ngủ. Triệu Thiên Khiếu biết Chu Hồng Sâm đang rất tức giận, vội vàng nói:
- Thị trưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi. Tôi không biết.
- Ông lại còn nói không biết, được, tôi nói cho ông biết, công nhân nhà máy hóa chất kích động đứng đầy đường, đập phá tầng lầu giao dịch của Thế Kỷ Quốc Tế, đã thế lại còn đánh nhân viên người ta gây thương tích. Ảnh hưởng của việc này sẽ rất tồi tệ, ông thân làm cục trưởng mà an ninh trong thành phố không quản cũng không hỏi. Tôi nói cho ông biết, ngay lập tức ngày mai ông phải làm rõ chuyên này ra cho tôi, xem xem rốt cuộc ai làm ra những chuyện này, bắt ngay người đứng đầu.
Triệu Thiên Khiếu nghe đến lại là chuyện của nhà máy hóa chất kia, lại bị trách cứ đến to đầu chỉ còn biết gật đầu lia lịa.
Chu Hồng Sâm nói xong với Triệu Thiên Khiếu, lại gọi tiếp cho giám đốc chủ quản các sở môi trường, sở công thương, sở thuế vụ mắng cho bọn họ một trận tơi bời, ông còn yêu cầu tất cả bọn họ mai phải phái người xuống nhà máy hóa chất kia, tiến hành điều tra toàn diện đối với nhà máy đó, nếu phát hiện ra vấn đề gì, thì nhất định không được nương tay, phải xử phạt thật nghiêm minh. Và ông cũng yêu cầu tất các cục trưởng, giám đốc sở kia hạn đến chiều ngày mai phải nộp ngay những báo cáo về các vấn đề họ phát hiện ra ở nhà máy đó cùng ý kiến xử phạt thích đáng. Ông ta còn nói thêm, nếu ngày mai các cục trưởng kia không làm việc hiệu quả khiến ông hài lòng thì từ nay về sau họ cũng đừng làm nữa.
Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình thấy cách xử lý công việc hiện tại của Chu Hồng Sâm thì cảm thấy rất kì lạ. Cả hai cô đều nghĩ không thông tại sao Chu Hồng Sâm lại làm rùm beng mọi việc lên như vậy. Nhưng Diệp Lăng Phi lại hiểu rất rõ, Chu Hồng Sâm muốn nhân cơ hội này để khẳng định uy quyền của mình, nhất định giới quan chức Vọng Hải có không ít kẻ bằng mặt mà không bằng lòng với Chu Hồng Sâm, nên ông ta mới nổi điên lên như vậy.
Chu Hồng Sâm gọi xong gần chục cuộc điện thoại, quay ra dặn dò Chu Hân Mính:
- Hân Mính, mai con cũng mang người đến đó đi, bắt mấy tên dám đập phá đánh người lại. À, nhưng không được gây xung đột xích mích với đám nhân công.
- Vâng, con biết rồi thưa ba.
Chu Hân Mính đáp.
Chu Hồng Sâm nghĩ một lát, rồi lại nói:
- Phái người đi điều tra Lâm Tuyết, xem xem có đúng là do Lâm Tuyết tìm người gây ra những chuyện này không.
Chu Hân Mính lại gật đầu, sau khi dặn dò mọi việc xong đâu đấy, ông mới quay sang Diệp Lăng Phi nói:
- Tiểu Diệp, bây giờ muộn rồi, ta thấy các con nên về đi, có chuyện gì mai lại nói tiếp, còn về miếng đất nhà máy hóa chất ta sẽ suy xét đến phương án tốt nhất tiến hành đấu thầu, đến lúc đó Thế Kỷ Quốc Tế có thể tham gia đấu thầu, như vậy thì sẽ không có kẻ nào có thể đặt điều.
- Vâng.
Diệp Lăng Phi đáp, hắn và Bạch Tình Đình đứng dậy, cáo từ Chu Hồng Sâm, bước ra khỏi thư phòng. Chu Hân Mính nhìn ba mình, nói:
- Ba à, con cũng sang bên Tình Đình đây, ngày mai con vẫn phải từ bên đấy đi làm.
Chu Hồng Sâm xua tay, ý bảo Chu Hân Mính cứ đi đi, đến lúc này cô mới rời đi.
Chu Hồng Sâm không đi ngủ ngay, ông châm một điếu thuốc, dựa người vào ghế, chìm trong dòng suy tư.
Sáng ngày hôm sau Diệp Lăng Phi lái xe đi đón Đường Hiểu Uyển đi làm, tối qua vỗn dĩ đã hẹn với cô rằng buổi tối sẽ gặp mặt, nhưng vì sự xuất hiện đột ngột của John David nên hắn đành thất hẹn với cô.
Diệp Lăng Phi sợ Đường Hiểu Uyển sẽ giận, nên mới sáng ra đã vội vàng lặn lội đi đón người đẹp. Khi Diệp Lăng Phi đỗ xe trong sân biệt thự, thì lại gặp đúng Vu Đình Đình đang chuẩn bị đi đến lớp.
Vu Đình Đình hôm nay mặc chiếc áo T- shirt, mái tóc dài ngang vai buông xõa xuống hai vai, phần cổ áo tinh tế làm lộ ra phần da trắng ngần mê hoặc. Bên dưới cô mặc chiếc váy ngắn, chiếc eo nhỏ nhắn, trông vô cùng thanh xuân mỹ lệ.
Diệp Lăng Phi đi đến, giơ tay kéo cô vào lòng, hôn cô mạnh bạo rồi mới nói:
- Đi học hả em?
- Vâng!
Vu Đình Đình đỏ bừng mặt, cô vội nhìn trộm lên cửa sổ phòng phía bắc trên tầng hai của biệt thự, dịu dàng nói:
- Chị Hiểu Uyển vẫn đang ngủ.
- Vẫn ngủ?
Diệp Lăng Phi ngẩn người, sau đó cười ngay lập tức hỏi:
- Tối qua bọn em làm gì mà Hiểu Uyển bây giờ vẫn đang ngủ?
- Không, bọn em không nói chuyện gì cả.
Vu Đình Đình mặt vẫn thẹn thùng, nói:
- Bọn em nói đến anh.
Vu Đình Đình nói đoạn cúi gằm mặt xuống, nhẹ giọng thầm thì:
- Em…em nói với chị Hiểu Uyển… nói em rất yêu anh, anh Diệp, anh là người đàn ông duy nhất em yêu.