Diệp Lăng Phi ôm lấy eo Bạch Tình Đình, nói:
- Bã xã, anh đồng ý với em rồi mà, trong lòng biết rồi, em yên tâm, anh tuyệt đối không làm gì xằng bậy đâu.
- Biết là tốt.
Bạch Tình Đình đưa tay sờ vào ngực Diệp Lăng Phi nói:
- Bố em muốn chúng ta nhanh có em bé, hôm qua còn nhắc đến chuyện này đấy, em nói với bố chuyện này không thể vội được, ông xã, anh thấy em có phải nên đi điều trị.
- Điều trị?
Diệp Lăng Phi vừa nghe bèn lắc đầu nói:
- Bà xã, anh thấy bây giờ rất tốt, em đừng đi điều trị gì cả, em không nghe nói bây giờ bệnh viện chỉ biết kiếm tiền thôi sao, bệnh nào cũng chữa không được.
Diệp Lăng Phi đặt tay lên mông Bạch Tình Đình, hắn áp sát vào tai Bạch Tình Đình thì thầm:
- Về sau cùng lắm anh cố gắng thêm chút nữa, làm thêm vài lần, ai nói không thể trúng một lần, đúng không em?
Bạch Tình Đình hai má ửng hồng, nũng nịu nói:
- Ông xã, vậy anh phải cố gắng đấy, sau này không được chơi ở bên ngoài, chúng ta sẽ ở nhà, được không anh?
- Anh thì không có vấn đề gì, anh chỉ sợ bà xã không chịu nổi thôi.
Diệp Lăng Phi há mồm ngậm vành tai Bạch Tình Đình, rồi dùng lưỡi đưa qua đưa lại, Bạch Tình Đình có chút chịu không nổi nói:
- Ông xã, anh đừng như vậy, đây là phòng khách, đừng như vậy.
Trong lúc Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đang quấn quýt bên nhau, Suzu Yamakawa và Minako đi xuống. Bọn họ nghe Diệp Lăng Phi nói dẫn đi mua đồ, nên bọn họ mới đi xuống.
Bạch Tình Đình thấy Suzu Yamakawa và Minako đi xuống, cô ta khẽ đẩy Diệp Lăng Phi ra, nũng nịu nói:
- Ông xã, bọn họ xuống kìa, đừng đùa nữa.
Bạch Lăng Phi lúc đó mới không ngậm vào cành tai Bạch Tình Đình nữa, hắn quay sang Suzu Yamakawa và Minako vừa xuống nói:
- Buổi sáng các cô cùng tôi đi mua xe, nếu con thời gian, sẽ dẫn các cô đi siêu thị, nếu không đủ thời gian, tôi sẽ dẫn các cô đi ăn đồ ăn Nhật, buổi chiều đi mua quần áo.
- Đồ ăn Nhật Bản?
Suzu Yamakawa và Minako không ngờ Diệp Lăng Phi dẫn bọn họ đi ăn đồ ăn Nhật mừng rỡ ra mặt. Diệp Lăng Phi nhìn Suzu Yamakawa và Minako nói:
- Chuẩn bị một chút rồi chúng ta đi.
Chiếc xe của Diệp Lăng Phi đã báo hỏng, Diệp Lăng Phi chỉ còn cách lái xe của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình ngồi ở ghế cạnh vô lăng, còn Minako và Suzu Yamakawa ngồi ở đằng sau. Diệp Lăng Phi lái xe ra khỏi biệt thư Nam Sơn, lần trước, hắn giúp Bành Hiểu Lộ mua xe cũng đến chợ ô tô, lần này Diệp Lăng Phi cũng tự nhiên đến chợ ô tô để mua xe. Vừa nghĩ đến Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi nhớ ra mình đã rất lâu rồi không gọi điện cho Bành Hiểu Lộ, cũng không biết Bành Hiểu Lộ dạo này thế nào. Người ta nói nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo bèn đến. Lúc nãy Diệp Lăng Phi lái xe vừa nghĩ đến Bành Hiểu Lộ. Kết quả Bành Hiểu Lộ gọi điện đến, Diệp Lăng Phi cầm điện thoại vừa nhìn thấy là Bành Hiểu Lộ, đầu hắn bỗng đau. Nếu Bạch Tình Đình không ngồi bên cạnh, Diệp Lăng Phi sẽ không ngại ngần nói chuyện với Bành Hiểu Lộ, thậm chí còn hơn nữa, nhưng Bạch Tình Đình lại đang ngồi bên cạnh, cứ cho là Diệp Lăng Phi có tâm thì cũng không dám.
Bạch Tình Đình thấy điện thoại của Diệp Lăng Phi vang lên, còn liếc mắt nhìn qua. Vừa thấy là điện thoại của Bành Hiểu Lộ cô ta đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn về Diệp Lăng Phi. Mặc dù Bạch Tình Đình không nói, nhưng cái nhìn của Bạch Tình Đình đã nói với Diệp Lăng Phi rằng bây giờ cô ta rất muốn biết tại sao Bành Hiểu Lộ lại gọi điện đến.
- Điện thoại của Bành Hiểu Lộ, ai biết được cô ta gọi cho anh có việc gì?
Diệp Lăng Phi đã thấy Bạch Tình Đình đang nhìn mình, hắn cầm điện thoại nhưng không nghe ngay mà nói với Bạch Tình Đình:
- Anh thấy mười phần là Bành Hiểu Lộ muốn tìm em nhờ em góp ý xem cô ta nên mặc quần áo gì, dùng mỹ phẩm gì nhưng cô ta lại ngại nói chuyện với em nên mới gọi cho anh, muốn nhờ anh giúp.
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi cầm điện thoại nhưng không muốn nghe bèn nói:
- Ông xã, anh nghe điện thoại đi.Ông xã, em không nghĩ gì đâu, tại anh nghĩ nhiều thôi.
- À, anh vẫn chưa nghe điện thoại. Để anh nghe điện thoại đã, anh đoán Bành Hiểu Lộ gọi đến, nhất định là chuyện anh vừa nói.
Diệp Lăng Phi nói rồi nghe điện thoại, tiếng Bành Hiểu Lộ trong điện thoại vọng ra:
- Diệp Lăng Phi, anh hôm nay có việc gì không?
- À, Hiểu Lộ à, anh và Tình Đình đang đi mua xe, hài, xe của anh bị đâm hỏng rồi, phải đi mua chiếc khác.
Diệp Lăng Phi trong lòng lo lắng cái gì thì cái đó bèn đến, Bành Hiểu Lộ lại hỏi mình hôm nay có thời gian không, cứ cho là hắn rất rảnh rỗi nhưng Bạch Tình Đình ngồi bền cạnh hắn, chỉ còn cách nói rất bận.
Bành Hiểu Lộ nói:
- Ồ, anh phải đi mua xe. Em cứ nghĩ tối hôm nay anh có thể giúp em một chuyện, anh đã nói như vậy, thì em sẽ nghĩ cách khác vậy.
Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói xong bèn hỏi:
- Hiểu Lộ, em nói nhờ anh tối nay giúp em, rút cuộc là việc gì?
- Anh hôm nay không phải có việc sao, cứ cho là em có việc thì anh cũng không giúp được, anh hỏi em giúp chuyện gì thì có tác dụng gì.
Nghe giọng điệu của Bành Hiểu Lộ có vẻ không vui. Diệp Lăng Phi lúc đó có điều khổ tâm mà không nói ra được. Bạch Tình Đình ở bên cạnh, dù hắn muốn giúp Bành Hiểu Lộ thì ít nhất cũng chỉ là một sự giúp đỡ không hơn không kém. Diệp Lăng Phi sợ Bành Hiểu Lộ nói buổi tối cô ta rất cô đơn, gọi hắn đến với cô ta, giúp đỡ kiểu đó bây giờ Diệp Lăng Phi không dám, nếu giúp thì hắn nhất định sẽ có chuyện.
Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh, nói:
- Bành Hiểu Lộ, chúng ta là bạn tốt, em có việc gì cần anh giúp đỡ, thì cứ nói. Tình Đình cũng ở bên cạnh anh, ban nãy cô ấy còn nói nếu em có chuyện gì cần cô ấy giúp thì cứ nói ra, cô ấy sẽ cố gắng giúp em.
Bạch Tình Đình nghe thấy Diệp Lăng Phi nói câu đó xong, bèn thò tay cấu một cái vào eo Diệp Lăng Phi, cô ta hướng về phía Diệp Lăng Phi, bĩu môi có về bất mãn. Bạch Tình Đình không hề nói như thế, đều là Diệp Lăng Phi tự nói ra. Bạch Tình Đình cũng không ngốc, làm gì mà không hiểu ý câu nói đó của Diệp Lăng Phi. Câu nói đó của Diệp Lăng Phi là muốn nói với Bành Hiểu Lộ, Bạch Tình Đình ở bên cạnh hắn.
Diệp Lăng Phi lúc đó có điều khổ tâm mà không nói ra được. Hắn ngầm để cho Bành Hiểu Lộ biết, Bạch Tình Đình ở bên cạnh hắn, để Bành Hiểu Lộ biết có một số việc không phải hắn không muốn giúp mà là hắn không dám giúp. Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói xong bèn nói:
- Anh không phải nói ban ngày bận sao, lẽ nào anh có thời gian giúp em?
- Bành Hiểu Lộ, em nói là buổi tối. Ban nãy không phải em nói buổi tối có việc cần nhờ anh giúp sao, cái đó với ban ngày thì có quan hệ gì ?
Bành Hiểu Lộ nói:
- Ừ. Thực sự là chuyện buổi tối, nhưng ban ngày cần chuẩn bị một chút, nếu không em lo chuẩn bị không tốt có gì sai sót sẽ không hay ạ
- Chuyện gì?
Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói xong trong lòng có chút hứng thú muốn biết rút cuộc là chuyện gì khiến Bành Hiểu Lộ gióng trống khua chiêng như thế. Bành Hiểu Lộ khẽ thở dài nói: Tối nay mẹ em sẽ đến Vọng Hải, nhưng lại dẫn theo một người đàn ông đến, Diệp Lăng Phi anh đã hiểu chưa?
Diệp Lăng Phi nghe xong cười nói:
- Thì ra là vậy. Anh còn nghĩ là chuyện gì, không phải là xem mặt sao, có gì đâu mà em gióng trống khua chiêng như vậy, anh thấy em quá lo lắng rồi, Bành Hiểu Lộ, không phải là xem mặt sao, tuổi em cũng không ít quả thật nên tìm một người để lấy thôi, em thấy người đàn ông đó thế nào? nếu tốt thì cưới đi.
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói xong bèn nói to lên, khẩu khí có vẻ hơi kích động:
- Diệp Lăng Phi, em cưới hay không không liên quan đến anh. Anh nói cho em biết anh có giúp em không?
- Anh muốn giúp, nhưng, không biết giúp thế nào. Em không thể bắt anh giả điên, dọa mẹ em và người đàn ông kia chạy mất đấy chứ
Diệp Lăng Phi vừa nói xong, bèn nghe thấy Bành Hiểu Lộ ở đầu kia điện thoại “À” lên một tiếng. Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy tiếng “À” đó . Hắn bỗng thấy người nhột một cái, cảm thấy sự việc không đúng, có chuyện xảy ra rồi. Quả nhiên nghe thấy Bành Hiểu Lộ ở đầu dây bên kia có vẻ vui mừng, nói:
- Diệp Lăng Phi anh đúng là thiên tài, nghĩ ra một ý kiến hay đến vậy, sao em lại không nghĩ đến nhỉ, đúng, anh có thể giả điên, dọa cho người đàn ông kia chạy mất, đến lúc đó, em có thể tự do rồi.
Diệp Lăng Phi nghe xong, bĩu môi nói:
- Bành Hiểu Lộ, những việc như vậy em đi tìm người khác làm, anh không giả điên, anh cũng không điên, dựa vào cái gì bắt anh giả điên
- Diệp Lăng Phi, anh rút cuộc có giúp không?
Diệp Lăng Phi kiên quyết nói:
- Em bắt anh giả điên anh không giúp được. Đây là chuyện không có gì để bàn, anh không muốn giả điên.
- Anh thật sự không giúp? Bành Hiểu Lộ hỏi lại.
- Không giúp. Diệp Lăng Phi nói.
- Được, nếu anh không giúp em, em sẽ gọi điện cho Bạch Tình Đình. Em sẽ nói với Bạch Tình Đình, khi ở MaCao anh và em đã thân mật với nhau, dù sao e cũng phải liều thôi, đừng cho rằng em dễ bắt nạt, nếu như ép em quá mức em cũng có thể làm những chuyện khác.